Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ - Chương 32: Tàng Thư Các




Trời sáng tỏ.  

Diệp Thành không hề nghỉ ngơi, hắn bắt tay chuẩn bị bữa sáng cho Trương Phong Niên và Hổ Oa.   

Cánh cửa phòng mở ra, Trương Phong Niên cầm cây gậy đi ra, trông thấy Diệp Thành thì cười ôn hoà: “Cháu dậy sớm thế?”  

“Cháu không ngủ được nên dậy ạ”, Diệp Thành tươi cười.  

“Một người cần cù như cháu quả là hiếm thấy”.                “Tiền bối chê cười cháu rồi”.  

“Ông”, cuộc nói chuyện của hai người bị Hổ Oa làm gián đoạn.  

Hổ Oa trông có vẻ khác thường, đi tới bên Trương Phong Niên và Diệp Thành, cậu ta chỉ vào khí lưu xung quanh cơ thể mình và nhìn cả hai với ánh mắt khó hiểu: “Cháu làm sao vậy? Cháu cảm thấy có thứ gì đó len lỏi vào cơ thể mình khiến toàn thân cháu ngứa ngáy”.  

“Linh khí?”, Trương Phong Niên nhìn Hổ Oa và ngỡ ngàng.  

“Sao có thể…”, Trương Phong Niên thẫn thờ.  

“Cháu..cháu có thể tu luyện sao?”, Hổ Oa nghếch đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên.  

“Có thể, có thể, đương nhiên có thể rồi”, Trương Phong Niên kích động.  

“Từ nay trở đi đệ chính là một tu sĩ”, Diệp Thành vỗ vai Hổ Oa.  

“Đệ là tu sĩ rồi, đệ là tu sĩ rồi”, Hổ Oa nhảy nhót vui mừng, quả là một đứa trẻ ngây thơ. Hổ Oa cứ thế nhảy nhót một hồi rồi cuối cùng chạy tới phía trước linh thú Tiểu Ưng hoa chân múa tay: “Tiểu Ưng, tao có thể tu luyện rồi, sau này tao có thể bảo vệ mày”.  

Quác, quác!  

Tiểu Ưng như nghe hiểu tiếng người, tiếng kêu của nó như hân hoan vui mừng.  

“Trời có mắt”, Trương Phong Niên cười vui, trông bóng dáng Hổ Oa nhảy nhót mà sắc mặt cũng tốt lên nhiều.  

Diệp Thành ở bên lặng lẽ nhìn Hổ Oa. Hắn cũng đang mừng cho Hổ Oa nhưng trong lòng hắn lại có phần mâu thuẫn.  

Làm như vậy có thực sự tốt cho Hổ Oa hay không? Con đường tu luyện của tu sĩ gian khổ hơn rất nhiều so với người phàm. Đã chọn bước đi trên con đường này thì có nghĩa rằng sẽ có tuổi thọ lâu hơn người phàm, có điều điều đó cũng đồng nghĩa cuộc sống cô đơn hơn.  

Con đường của tu sĩ đi khốc liệt hơn.  

Diệp Thành không biết việc tự thay đổi vận mệnh của Hổ Oa là đúng hay sai, hoặc có lẽ khi Hổ Oa thật sự hiểu được con đường gian khổ của tu sĩ thì mới hiểu được làm một người phàm có cuộc sống tự do hơn tu sĩ nhiều lần.  

Diệp Thành ăn uống nhanh chóng rồi ra khỏi Tiểu Linh Viên. Hôm nay hắn không mặc áo choàng đen nữa vì hắn biết lúc này hắn không cần phải che giấu gì. Đệ tử của tam đại chủ phong đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cho dù hắn có tới núi linh Hằng Nhạc Tông thì cũng rất khó có thể khiến cho người của tam đại chủ phong chú ý tới mình.  

Có điều, sự xuất hiện của hắn cũng vẫn kéo theo những ánh nhìn chú ý.  

“Đây…”, chỉ cần là đệ tử của Hằng Nhạc Tông nhìn thấy Diệp Thành thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.  

“Chịu hơn một trăm roi lửa mà đã…đã khỏi rồi?”  

“Hắn là yêu nghiệt sao?”  

“Toàn thân không có lấy vết thương, mới có mấy ngày chứ?”  

“Cái gì?” khi nghe thấy Diệp Thành vẫn còn sống sờ sờ và rất khoẻ mạnh xuất hiện, Doãn Chí Bình của Giới Luật Dường đột nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.  

Không chỉ mình hắn mà các đệ tử và trưởng lão của Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong nghe được tin này cũng hết sức bất ngờ. Mới có mấy ngày mà vết thương đã hồi phục hoàn toàn, từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay chưa từng có người nào có thể làm được như vậy.                “Mau, mau, mau, đệ tử của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong lại đánh nhau trên Phong Vân Đài rồi”.  

“Nghe nói vậy, đệ tử của Địa Dương Phong cũng đi theo”.  

“Nghe nói lần này còn có đệ tử với cảnh giới Nhân Nguyên tham gia”.  

Chẳng mấy chốc, từng nhóm người túm năm tụm ba đổ xô về Phong Vân Đài. Điều này cũng có nghĩa rằng mọi sự kinh ngạc khi thấy Diệp Thành hồi phục đã bị việc đánh nhau trên Phong Vân Đài xoá tan ngay lập tức.  

Cho dù cuộc chiến trên Phong Vân Đài có kịch liệt thế nào đi nữa thì Diệp Thành cũng không dừng bước. Hôm nay chính là ngày Tàng Thư Các của Hằng Nhạc Tông mở cửa cho đệ tử thực tập. Hắn không muốn vì tò mò xem mấy trò náo nhiệt mà lãng phí thời gian.  

Đứng trước lầu các với khí thế hùng hồn, Diệp Thành không dừng bước chân. So với trước kia, Tàng Thư Các của hiện tại tĩnh lặng hơn nhiều, đến cả bóng người xuất hiện ở đây cũng không có, có lẽ đều đã chạy tới Phong Vân Đài đi xem cuộc chiến cả rồi.  

“Không có ai càng tốt, khó lắm mới được yên tĩnh”.  

Diệp Thành khẽ mỉm cười rồi sải bước đi vào Tàng Thư Các.  

Bên trong Tàng Thư Các là một thế giới mới rộng lớn vô cùng, trên mỗi hàng giá sách xếp đầy cổ quyển, cũng phải hơn một trăm nghìn quyển, tất cả số sách này đều do người của Hằng Nhạc Tông thu thập được.   

Người trông coi Tàng Thư Các là một lão già râu bạc phơ, đầu rối xù, người của Hằng Nhạc Tông gọi ông ta là Hoàng Thạch Chân Nhân.  

“Trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ.  

“Vào đi, để lại thẻ bài thân phận ở chỗ ta”, Hoàng Thạch Chân Nhân nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân, khi nói chuyện còn để lộ ra bộ răng ngả vàng.  

Diệp Thành đưa thẻ bài thân phận rồi tiến vào trong.   

Trên các giá sách rất nhiều cổ quyển, hắn tiện tay lấy một quyển rồi mới phát hiện ra đó là một bộ cổ quyển giới thiệu về linh thảo.  

Diệp Thành khẽ lắc đầu rồi đặt nó về chỗ cũ.  

Tàng Thư Các yên ắng vô cùng, Diệp Thành thấy vậy thì vui mừng ra mặt. Hắn lựa tới lựa lui như đi mua rau, từng cổ quyển được hắn cầm lên rồi lại đặt lại vị trí cũ.  

Qua ba canh giờ, hắn không tìm được một bộ công pháp huyền thuật nào.  

“Xem ra công pháp huyền thuật đều ở tầng trên”, Diệp Thành thầm nghĩ.  

Ở Hằng Nhạc Tông, đệ tử thực tập chỉ có thể vào tầng một của Tàng Thư Các, dựa vào thân phận hiện giờ của hắn thì không đủ tư cách vào các tầng bên trên.  

Diệp Thành có phần thất vọng, hắn lại cầm một cổ quyển lên đọc.  

“Hoàng Thạch Lão còn nhớ con không?”, bầu không khí yên ắng của Tàng Thư Các bị khuấy động bởi một giọng nói, xem ra lại có người tới Tàng Thư Các rồi.  

“Tiểu tử, còn dám trộm đồ ở đây, cẩn thận ta xử ngươi”, Hoàng Thạch Chân Nhân mắng xối xả.  

“Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?”  

“Ta vừa mới đến”.  

Thiếu niên kia tuỳ hứng hỏi một câu sau đó bước qua. Thế nhưng vừa đi qua được hai bước thì bèn quay lại, cái mũi nhếch lên hít lấy hít để y như con chó đang ngửi mùi.  

Rồi rất nhanh sau đó, hắn ta ngửi tới người Diệp Thành.  

“Chân hoả?”, hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ ti hí kia như cháy bừng lên ngọn lửa, cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.  

“Ngươi có chân hoả?”