Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ - Chương 370: Thôi Đi Đăng Ký Trước Đã






“Biến”, sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành mới biến chân hoả màu vàng kim của mình thành màu đen rồi biến thiên lôi màu đen thành màu vàng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới đi một mạch về phía Đan Thành. Không thể phủ nhận khi tới Đan Thành, Diệp Thành mới cảm nhận được áp lực thật sự lớn. Đan Thành quá rộng lớn, chỉ là tường thành thôi mà đã cao cả hàng trăm trượng.

Ngoài những thứ này ra thì vị trí của Đan Thành cũng rất đặc biệt, nó nằm ở trung tâm của chín ngọn núi lớn, có địa thế cửu long phong thiên, trên có thiên nguyên, dưới có địa mạch, nếu luyện đan ở đây thì không còn gì hợp lý hơn.

“Quả là hùng vĩ”, Diệp Thành ngẩng đầu trầm trồ.

Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì từ đằng đông có phi kiếm bay tới với tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt đã tới trước cửa Đan Thành.

Người đến là một lão già mặc đồ tím dẫn theo một thanh niên mặc đồ trắng.

Diệp Thành vô thức đưa mắt qua nhìn và trong ánh mắt hắn chợt sáng lên.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vì cả hai người này chính là người của Chính Dương Tông, vả lại một người từng là đệ tử của Chính Dương Tông như hắn còn biết bọn họ rất rõ. Lão già mặc đồ tím chính là luyện đan sư Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông còn thanh niên mặc đồ trắng chính là đồ đệ duy nhất của Thương Sơn Đạo Nhân – Lý Nguyên Dương.

“Sư tôn, sao con lại nghe nói tên khi sư diệt tổ Diệp Thành vẫn còn sống, hắn liệu có tới tham gia đại hội đấu đan không? Dù sao hắn cũng có chân hoả”, vừa đáp xuống, Lý Nguyên Dương liền nhìn sang Thương Sơn Đạo Nhân.

“Hắn?”, Thương Sơn Đạo Nhân nhếch miệng cười mỉa mai: “Hắn có thể sống đã là may mắn lắm rồi, nhưng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi thôi. Cho dù thân có chân hoả cũng không thể luyện đan được nữa. Cái cần khi luyện đan không chỉ là ngọn lửa”.

“Đúng là đáng tiếc cho chân hoả của hắn”, Lý Nguyên Dương thở dài nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ tham lam.

“Cũng chỉ là một phế nhân mà thôi”, Thương Sơn Đạo Nhân cười giễu cợt, trong ánh mắt rõ vẻ tham lam: “Nếu Từ Phúc dám đưa hắn đến đây thì ta sẽ cho hắn một đi không trở lại. Chân hoả màu vàng kim đó là loại lão phu đây rất thích”.

Cả hai cứ thế nói chuyện rồi bất giác đi vào trong Đan Thành, trước khi đi còn không quên liếc sang nhìn Diệp Thành ở bên.

Sau khi cả hai rời đi, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thành lại hiển hiện, hắn cười nhạt: “Muốn cướp chân hoả của ta thì phải trả giá bằng máu, còn nữa, chân hoả của các người, tiểu gia đây cũng thích đấy”.

Nói rồi, Diệp Thành cũng nhấc chân đi vào Đan Thành.

Diệp Thành nhìn mà hoa mắt, mỗi lần nhìn một sạp hàng hắn đều nuốt nước bọt, nếu nuốt được hết tất cả những gì bọn họ bán thì cảm giác sẽ tốt lắm.

chapter content