“Vì cô mà Thánh Tử ta đây không biết phải bỏ ra bao công sức”, Doãn Chí Bình càng cười dâm đãng hơn, vừa nói, tay hắn không quên vuốt ve khuôn mặt của Đường Như Huyên: “Nếu trách thì phải trách Diệp Thành, chỉ cần là người có liên quan đến hắn thì ta sẽ cho bọn họ phải chết rất thảm”.
“Yên tâm, Thánh Tử ta sẽ chiều chuộng cô”, Doãn Chí Bình bật cười tàn độc để lộ ra bộ răng trắng bóc, sau tiếng rên rỉ, hắn lột y phục của Đường Như Huyên ra.
Thế nhưng khi hắn định tiếp tục hành động thú tính của mình thì bên ngoài vang lên âm thanh lớn.
Bịch! . Ngôn Tình Hay
Tiếp đó, Khổng Tào và mấy đệ tử bên dưới hắn đều bị đánh bay đi.
Sau đó, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Tư Đồ Nam lần lượt xông vào, tiếp đó là Hùng Nhị.
“Mẹ kiếp”, nhìn Đường Như Huyên nằm trên giường, Hùng Nhị phẫn nộ, đôi mắt nhỏ ti của hắn càng trở nên lạnh lùng, hắn lập tức vung tay lấy ra cây gậy răng sói.
“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình lạnh giọng, tung một chưởng đánh bay Hùng Nhị.
Phong thần quyết!
Nhiếp Phong di chuyển vung tay tung ra chiêu tuyệt sát, có điều, đòn tấn công của hắn trong mắt Doãn Chí Bình lại không đáng để nhắc đến, một kiếm tuyệt sát bị Doãn Chí Bình dùng hai ngón tay kẹp chặt lại.
Cút!
Doãn Chí Bình hắng giọng, hắn đánh bay Nhiếp Phong.
“Ngươi là loại chó má”, mấy người phía Tư Đồ Nam lần lượt xông tới nhưng bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay, có lẽ vì chấn động lớn nên cả căn phòng rung chuyển kéo theo sự chú ý của các trưởng lão ở Hằng Nhạc Tông.
“Chưởng giáo, không biết đồ nhi phạm phải tội gì, mà người đòi giết con?”, không đợi Thị Huyết Đạo Nhân lên tiếng, Doãn Chí Bình đã hỏi lại với vẻ mặt tỏ vẻ sợ hãi.
“Mẹ kiếp, còn dám giảo biện”, Lâm Thanh Sơn tức tối nạt lại.
“Sư thúc, sao người lại trách đồ nhi?”, Doãn Chí Bình vội nói: “Con căn bản không biết Đường Như Huyên ở trong phòng con, con cũng mới đi vào thì bọn họ đã xông tới đây, bọn họ đánh con, con không thể đứng yên chịu trận được, có lẽ vì ra tay hơi mạnh nên mới khiến các sư huynh sư đệ bị thương, nếu như lấy điểm này ra định tội chết cho đồ nhi thì có phải hơi quá đáng không ạ?”
“Lâm Thanh Sơn, đừng làm bừa”, Thị Huyết Đạo Nhân trầm giọng: “Việc này có hiểu nhầm, việc của Đường Như Huyên không phải do Bình Nhi, hung thủ thực sự là ai ta đã phái người đi bắt, người đâu, lôi tên đệ tử đó vào đây”.