Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ - Chương 50: Tranh Giành




Lúc này, món đồ đấu giá thứ tư đã được Dương Các Lão lấy ra, vẫn như các món đồ trước, đây là một tháp linh long với ánh sáng bảy màu, trông như con rồng đang bay lượn xung quanh.  

“Tháp linh long bảy màu, giá khởi điểm là tám mươi nghìn”.  

Sức ảnh hưởng của tháp linh long bảy màu gần như lớn hơn cả ba món đồ trước đó, nó vừa được lấy ra, bầu không khí bên trong Thiên Các sục sôi, điều quan trọng chính là gia tộc thế gia tham gia tranh giành.                “Một trăm nghìn”.  

“Một trăm năm mươi nghìn”.  

“Hai trăm nghìn”.  

Các gia tộc thế gia tham gia vào khiến phần đấu giá này náo nhiệt vô cùng, đặc biệt là các thế gia đối đầu, cuối cùng cũng tìm được lý do giao đấu, từng giọng nói lần lượt vang lên trong Tàng Long Các.  

Bên trong Tàng Long Các bốc lên mùi hoả dược nồng nặc, nếu không phải ở đây cấm đánh nhau thì e rằng những đại môn phái ở đây đã nhảy ra hỗn chiến lâu rồi.  

Trong các gia tộc thế gia tu luyện, ân oán đã xảy ra từ lâu. Buổi đấu giá trong chợ đen U Minh khiến bọn họ tụ tập về đây. Mặc dù không thể huyết chiến nhưng chí ít có thể giao đấu tới số về tiền bạc, có điều điều kiện là phải có tiền.  

“Ba trăm nghìn”, bên dưới, một lão già tóc bạc nghiến răng, cuối cùng cũng hét ra cái giá này.  

“Sao, muốn bị diệt môn sao?”, bên trên vang lên nụ cười tôi độc, nếu nghe kỹ thì đây chính là giọng nói vang ra từ Thị Huyết Điện mang theo sự uy nghiêm vô cùng, khiến lão già tóc bạc kia chột dạ.  

“Không cần nữa”, lão già tóc bạc hoang mang, chỉ sợ đụng chạm với Thị Huyết Điện, vì gia tộc của mình mà dẫn tới hoạ diệt thân.  

“Coi như ngươi biết điều”.  

Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, tiếp sau đó là vài món đồ linh khí khác. Một cây gậy sắt màu đen được đưa lên cao đài.  

“Thiết bổng, giá khởi điểm là một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, Dương Các Lão có vẻ như đã mệt, ông ta ngáp một cái rồi nói rất tuỳ ý.  

Ừm?  

Thiết bổng vừa được lấy ra, Diệp Thành đang nhắm mắt nghỉ nơi ở một góc chợt mở to đôi mắt vì chân hoả lay động.  

Bảo bối!  

Diệp Thành sáng mắt. Hắn nghĩ một lúc rồi liếc nhìn thiết bổng, cây gậy thiết bổng màu đen, lại còn hằn lên từng vết gỉ lồi lõm, có vài chỗ trông có vẻ đã hỏng, sao nhìn mãi mà không nhận ra nó có gì đặc biệt nhỉ?                Các tu sĩ khác cũng giống Diệp Thành, cũng trợn tròn mắt nhìn cây thiết bổng này.  

“Đây là gì vậy?”, có người nhìn Dương Các Lão.  

“Không phải nói rồi sao? Thiết bồng?”, Dương Các Lão liếc nhìn người kia một cái, “đương nhiên, ngươi cũng có thể coi nó là thiêu hoả bổng”.  

Nghe vậy, không chỉ người kia mà tất cả mọi người đều cảm thấy chẳng có gì nghiêm túc.   

“Đã không coi trọng nó như vậy thì chắc chắn không phải là bảo bối”.  

“Đồ đem ra bán cũng khó coi quá đi”.  

“Có tiền cũng chẳng mua”.  

“Không ai cần sao?”, thấy bên dưới không ai ứng đáp, Dương Các Lão định thu lại cây thiết bồng.  

“Xin đợi đã”, đúng lúc này, một giọng nói ở bên góc vang lên: “Tôi mua cây thiết bổng này”.  

Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều đổ xô mắt qua nhìn, và người nói không ai khác chính là Diệp Thành, khó lắm mới gặp được bảo bối khiến chân hoả lay động, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.  

“Tiền bối, mười nghìn linh thạch, tôi mua nó”.  

“Ngươi bị bệnh sao? Mười nghìn linh thạch mua một cây thiết bổng rác rưởi?”, ở bên, Hùng Nhị mắng chửi.  

“Rẻ mà”.  

Ngô Trường Thanh bật cười: “Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang tranh đồ với ai không?”  

“Trưởng lão, người doạ con sao?”, Diệp Thành liếc nhìn lên lầu hai.  

“Rất tốt, có khí phách đấy”, Ngô Trường Thanh bật cười: “Rất lâu rồi chưa có ai dám tranh đồ với Chính Dương Tông của ta, đã vậy thì bổn toạ chơi với ngươi tới cùng. Ta ra hai mươi nghìn linh thạch”.  

“Hai mươi mốt nghìn”, Diệp Thành hét lên.  

“Ba mươi nghìn”.  

“Ba mươi mốt nghìn”, Diệp Thành tiếp tục ra giá, hắn nhếch miệng, hắn đã định bụng đánh đổi cả tài sản của mình để chơi với Ngô Trường Thanh đến cùng, cho dù không phải vì cây gậy thiết bổng kia thì cũng vì trút giận sau khi bị đuổi khỏi Chính Dương Tông ngày hôm đó.