“Tiểu hữu đã ưng thứ gì chưa, ta có thể bán rẻ cho ngươi”, thấy Diệp Thành đứng trước quầy hàng mãi không nhúc nhích, chủ quầy hàng khẽ mỉm cười.
Được chủ quầy hàng nhắc nhở, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn những thứ được bày trên sạp.
Sau khi nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt Diệp Thành dừng lại trên một miếng ngọc, miếng ngọc này rất kỳ lạ, nó có màu đen bóng, còn loé lên tia sáng màu đen, dường như còn có vân khí bao quanh.
“Viên ngọc này thật kỳ lạ”, Diệp Thành nói thầm một câu như vậy trong lòng, hắn nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu không nhúc nhích.
Có lẽ nhìn quá chăm chú nên Diệp Thành không chú ý thấy bên cạnh mình đã có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
Nữ tử này mặc y phục màu xanh ngọc bích, dáng người lả lướt, uyển chuyển, bích hà uốn lượn quanh thân, mái tóc dài như thác nước phát ra ánh sáng rực rỡ, dung nhan tuyệt thế nhưng trên khuôn mặt và ánh mắt lại mang theo vẻ lãnh đạm, xa cách ngàn dặm.
“Mặc kim linh ngọc”, nữ tử đó cất lời, giọng nói rất êm tai.
Hế?
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Thành giật mình, bất giác nghiêng đầu nhìn cô ấy.