Kim Phi Dao rời khỏi Vạn Tiên Thủy thành cũng không biết phải đi đến đâu. Linh cấp giới to lớn như thế, chắc hẳn không thiếu các loại yêu thú và thực vật nàng chưa từng gặp, nàng liền quyết định đi du lịch khắp nơi một phen.
Dù sao nàng cũng không có công chuyện gì, cứ vội vã cả ngày cũng không có ý nghĩa, không bằng đi chung quanh du ngoạn, ghi nhớ kỹ càng những việc mắt thấy tai nghe, sau này ghi lại làm cuốn du ký của riêng mình.
Không biết việc của Lang ma đầu sẽ khiến những người kia tìm kiếm mình bao lâu, Kim Phi Dao định trước tiên nên tìm một chỗ để trốn đã.
Cuối cùng nàng cũng tìm được một cái động thiên nhiên trên một ngọn núi linh khí mỏng manh nhưng phong cảnh dị thường tú lệ. Động cũng không quá lớn, cửa vào nằm ngay giữa vách đá đen, chung quanh không có đường, có thể phòng ngừa phàm nhân xâm nhập.
Trong động đất đá lởm chởm không bằng phẳng nhưng cũng có vài chỗ khá quang đãng, Kim Phi Dao gia công thêm một chút, làm vài bậc thang ở chỗ dốc, dùng những tảng đá trong động làm thành bàn đá, ghế đá, giường đá, lại san bằng nền.
Trên đỉnh động có một cái khe khá lớn, chỗ rộng nhất cũng rộng chừng bốn thước, nơi hẹp nhất thì chưa đến một chưởng, ban ngày ánh mặt trời có thể xuyên qua những tán cây trên đỉnh núi mà rọi xuống làm cho trong động có chút ấm áp, không gây cảm giác ẩm ướt tăm tối.
Trong động còn có vài chỗ có nước ngầm thẩm thấu ra, vậy là không cần phải tìm nguồn nước, có thể nói là một nơi ở tốt.
Hơn nữa, cách chỗ này khoảng một canh giờ phi hành còn có một thành trấn nhỏ tầm một, hai vạn người, nếu muốn mua chút vật phẩm cũng khá tiện lợi. Trong trấn không có tu sĩ nào ngoài một tu sĩ Luyện Khí kỳ quản lý sản nghiệp gia tộc, không có uy hiếp gì với Kim Phi Dao.
“Đại Nữu, tối nay chúng ta ăn thỏ hầm nấm.” Kim Phi Dao ngồi xếp bằng trong động, chậm rãi nói.
Nàng nói xong, ở cửa động truyền đến thanh âm gỗ va vào đá, sau đó hai con khỉ gỗ đi vào. Mỗi con khỉ gỗ cầm một con thỏ xám trên một tay, còn tay kia thì xách một túi nấm.
Chúng chỉ cao tới gối Kim Phi Dao nhưng tứ chi linh hoạt, cái đuôi phía sau giúp giữ thăng bằng, hành động cũng không khác khỉ thật lắm, chỉ là chúng nó không đỏ đít, không gãi bọ chó thôi.
Khỉ gỗ chạy đến bên người Kim Phi Dao thì dừng lại, đưa các thứ trên tay cho Đại Nữu rồi đứng im bất động.
Kim Phi Dao than nhẹ một tiếng, “Thần thức của ta vẫn còn quá kém, chỉ có thể khống chế hai con khỉ gỗ di động linh hoạt, nếu khống chế ba con là hành động sẽ không còn trôi chảy nữa. Rốt cục những con rối này dùng như thế nào chứ, sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.”
Thu hai con khỉ gỗ vào túi càn khôn, Kim Phi Dao đi đến bên bàn đá, cầm mấy khúc gỗ lên.
Trong thời gian ở đây nàng vẫn chăm chỉ nghiên cứu mấy con rối này. Thuật chế rối của Phan Nguyên chỉ là sơ cấp nhập môn, hơn nữa phương pháp sử dụng lại hoàn toàn khác với Kim Phi Dao.
Người ta dùng thần thức để khởi động con rối, sau đó sai đi làm một vài việc cố định, tỷ như là nếu có người bước vào một khu vực nhất định thì con rối sẽ tiến ra công kích, nhưng chỉ cần người đó rời đi hoặc chạy ra khỏi khu vực này là con rối sẽ lại trở về chỗ cũ.
Còn Kim Phi Dao lại cho rằng con rối có thể giống như phân thân của mình, dùng thần thức khống chế linh hoạt, sau đó lúc ngộ địch thì có thể lấy ra vài con hoặc hơn mười con được làm từ tài liệu tốt để công kích đối phương. Nàng nghĩ dùng rối thay người làm việc lý tưởng hơn nhiều, đám rối này không cần ăn uống lại hoàn toàn nghe lệnh, dễ nuôi hơn mấy con sủng vật ăn nhiều lại không biết nghe lời kia.
Nàng luyện tập rất lâu, rốt cục cũng có thể điều khiển được hai con khỉ gỗ đi giết dã thú trên núi và tìm kiếm rau dại dã quả.
Khỉ gỗ này trong sách vốn là để trang trí thôi, nhưng bị nàng chế thêm móng của mèo rừng vào nên chỉ cần mấy trảo là có thể giết chết được đám dã thú trên núi, giờ chúng cả ngày chạy trong núi kiếm thức ăn thay nàng.
Nói là thay chứ thực ra vẫn còn cần thần thức Kim Phi Dao điều khiển. Chỉ cần hai con khỉ gỗ đi ra ngoài làm việc là nàng ngồi trong động không thể làm được gì khác, chỉ có thể ngồi xếp bằng tập trung tinh thần. Tính ra, so với việc tự nàng đi ra ngoài thì còn tốn linh lực hơn nhiều.
Kim Phi Dao lại chơi vui vẻ, cả ngày khống chế khỉ gỗ ra ngoài chạy loạn khắp nơi, thuận tiện mang về vài thứ. Có vài lần nàng còn thứ thả thần thức vào một con rắn gỗ, cho nó chui vào trong một cái hang nhỏ bằng nắm tay, bắt một đám chuột về.
Những con rối khác nhau lại cho nàng những trải nghiệm khác nhau, hiện tại nàng đang làm một con rối biết bay, có thể hóa thân làm chim bay lượn trên trời hẳn là cảm giác khác với phi hành bình thường.
Kim Phi Dao vừa nghiên cứu đám gỗ trên bàn vừa nói với Niệm Khê đang tựa người vào giường đá cách đó không xa: “Niệm Khê này, có phải là ngươi càng ngày càng lười rồi không? Kể cả ăn cơm cũng không muốn đi. Có muốn ta làm cho ngươi một cái xe, dùng linh thạch khởi động chuyên môn đưa cơm tới cho ngươi không?”
Nàng ở một bên trêu đùa, nhưng Niệm Khê vẫn không coi ai ra gì như trước mà Kim Phi Dao cũng biết nói chuyện với nàng chỉ là phí sức.
“Hoa Khê!”
Đột nhiên, Niệm Khê đứng bật dậy, lớn tiếng gọi.
Tiếng kêu của nàng dọa Kim Phi Dao giật nảy mình, cuống quít đứng lên, nhìn trái nhìn phải, “Ở đâu? Làm sao hắn vào mà ta lại không biết?”
Nhưng trong động vẫn chỉ có một người hai ếch trừng mắt nhìn nhau, không hề phát hiện bất cứ kẻ nào khác, cũng không có điều gì khác thường. Niệm Khê thì ánh mắt vẫn dõi về phía trước, miệng không ngừng gọi tên Hoa Khê, vươn tay về trước như đang muốn sờ cái gì đó.
“Ngươi làm sao vậy? Định hù chết người à?” hành vi của Niệm Khê thực sự rất cổ quái, nàng chưa bao giờ làm như vậy cho nên Kim Phi Dao cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Niệm Khê đi về phía trước vài bước rồi ngã xuống đất, tay vẫn vươn lên, liều mạng gọi tên Hoa Khê. Nàng vừa lết dưới đất vừa gọi khiến người khác dự cảm không lành.
“Mau đứng lên, đừng có gọi nữa, không có ai đâu.” Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, vội vàng xông tới định đỡ nàng dậy.
Nhưng Niệm Khê vẫn không động, vươn tay, mở to mắt ra nhìn chằm chặp phía trước khiến Kim Phi Dao phải hoài nghi tên Hoa Khê kia thực sự đang ở trong động.
Nàng cảnh giác, Minh hỏa phóng tới chỗ Niệm Khê chỉ nhưng cũng không phát hiện ra ai. Kim Phi Dao chưa từ bỏ ý định, quét Minh hỏa qua bốn phía, vẫn không thấy gì khác thường.
“Chẳng lẽ là tương tư thành tật, rốt cục điên rồi?” Nhìn Niệm Khê đang giãy dụa trong lòng, muốn đưa tay kéo lại cái gì đó, Kim Phi Dao liền đoán.
Đúng lúc này, thân mình Niệm Khê đột nhiên mềm oặt, ngừng giãy dụa. Hai mắt ngập nước, nàng nắm chặt áo Kim Phi Dao, không ngừng gọi tên Hoa Khê, thanh âm nhỏ dần, cuối cùng mơ hồ nghe không rõ.
Ngay lúc Kim Phi Dao cho rằng nàng đã bình tĩnh thì hai mắt Niệm Khê nhắm lại, nhẹ buông tay.
Kim Phi Dao mờ mịt ngồi dưới đất, hai tay vẫn còn ôm thi thể ẩm áp của Niệm Khê, một lát sau nàng mới thì thào: “Chết rồi?”
“Không thể nào, cứ vậy chết sao?” Kim Phi Dao nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Niệm Khê, vươn tay vỗ vỗ.
Không cần thử hô hấp, không cần nghe tim đập, chỉ bằng vào kinh nghiệm giết người nhiều năm của mình, Kim Phi Dao khẳng định rằng Niệm Khê, người đã đi theo nàng ăn không uống không gần năm mươi năm, đã chết.
Kim Phi Dao buông thi thể Niệm Khê, nhìn về phía Mập Mạp và Đại Nữu cũng đang sững sờ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lâu nay mọi người đều ăn đồ ăn giống nhau, không phải là do trúng độc. Tính ra thì nàng đã gần năm mươi tuổi, tám phần là chết già, bảo sao dạo này thấy nàng có vẻ lười biếng, hóa ra là sắp chết.”
“Vậy thì vừa rồi là ảo giác xuất hiện trước khi chết, nàng nhìn thấy Hoa Khê mà nàng vẫn hằng mong ngóng? Thật là, đến chết cũng không hoàn thành được tâm nguyện.” Kim Phi Dao đứng trong động, khó xử vò đầu, không biết phải làm sao bây giờ.
Cần phải làm tang sự hay là một mồi lửa thiêu đây? Phải tìm người thương lượng một chút, nhưng lại nhìn sang hai con ếch bên cạnh, căn bản là không có biện pháp thương lượng.
Cũng nghĩ đến việc rơi nước mắt nhưng Kim Phi Dao lại phát hiện ra mình không có chút thương cảm. Lại nghĩ lại, ngoại trừ cùng ăn cùng ở thì Niệm Khê giống như mây bay vậy, chưa từng nói chuyện cùng các nàng.
“Aizzz…” Kim Phi Dao thở dài một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Minh hỏa liền bốc lên từ dưới thân Niệm Khê.
Nhìn Niệm Khê bị Minh hỏa nuốt gọn, Kim Phi Dao nói: “Chúng ta cũng coi như có năm mươi năm duyên phận, ta giữ lại tro cốt cho ngươi, sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Ta cũng phải đi tìm Hoa Khê bàn chuyện này, sao lại ném người ta đi năm mươi năm liền mà không quản chứ.”
Sau đó nàng lật túi càn khôn, tìm một cái bình ngọc có hoa văn hình hoa. Thu Minh hỏa lại, trên đất chỉ còn một nắm tro cốt của Niệm Khê. Cho hết số tro cốt vào trong bình ngọc, Kim Phi Dao cất vào túi càn khôn, sau đó nói với Mập Mạp và Đại Nữu: “Nếu hai ngươi muốn khóc thì khóc vài tiếng đi. Khóc xong thì đi thu dọn một chút, mai chúng ta sẽ tới Quỷ Mị sơn trang, kể cả không tìm được tên hỗn đản kia thì cũng phải tìm người gia tộc bọn họ nói chuyện.”
Mập Mạp nghe Kim Phi Dao nói xong, chớp mắt mấy cái rồi xoay người đi tới trước bàn cơm, hô lên với Đại Nữu còn đang sững sờ: “Ộp!”
Đại Nữu được chiêu gọi, không nói hai lời liền vọt tới bếp, bưng bát thỏ hầm nấm lên, sau đó ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Mập Mạp ăn thịt thỏ.
Kim Phi Dao nhìn hai chúng nó, rốt cục không nhịn được mắng: “Các ngươi cũng quá vô tình, quá không có nhân tính, nhất là ngươi, Đại Nữu. Ngươi ở cùng Niệm Khê cả ngày, hiện tại nàng chết, hai người các ngươi lại còn có tâm tình ăn uống. Ta đã có thể dự đoán được hành vi của các ngươi sau khi ta chết rồi, chắc chắn là cũng chẳng thèm quan tâm đâu. Ta nuôi không các ngươi rồi.”
Nàng mắng nàng nghe, Mập Mạp vẫn ăn thỏ hầm nấm như trước, Đại Nữu thì có đáp lại nhưng chỉ là vì không hiểu ý nàng nên trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch.
“Bố khỉ, ta thật là khờ, lại đi giảng nhân tính với hai con ếch, chắc ta cũng điên rồi.” Kim Phi Dao hung hăng mắng rồi cũng ngồi xuống bàn.