Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 229




Edit: Ladybjrd

Nơi đông đúc nhất trong thành Tiên Mỹ chính là đường Nghĩa Đình, ngày ngày đều chật kín người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Ngay ở ngã tư có một tòa Phi Thiên lâu cao bảy tầng, ngồi trên lâu có thể ngắm cảnh đẹp toàn thành, còn có dãy núi trải dài phía xa và những luồng ánh sáng đủ màu do các tu sĩ ngự khí bay qua.

Lúc này đang là giữa trưa, trong Phi Thiên lâu ngồi đầy khách nhân, vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, mặt đất kịch liệt chấn động, không đợi người trong lâu kịp phản ứng, mặt đất đã sụp xuống, cả tòa lâu mang theo người rơi tụt xuống, dẫn tới một tràng tiếng kinh hô.

Thế rơi xuống của Phi Thiên lâu đột nhiên dừng lại, lộ cái mái trên mặt đất, tuy trong lâu không thiếu tu sĩ nhưng phàm nhân cũng không ít, tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên.

Người đi trên đường cũng bị cơn địa chấn bất thình lình chấn kinh, ào ào lui về phía sau. Quả nhiên, mặt đất xung quanh Phi Thiên lâu nứt ra rất nhanh rồi sụp xuống, có vài người không kịp tránh liền rơi xuống.

Phi Thiên lâu và mặt đường sụp xuống, lộ ra một cái hố to, không ít người xung quanh phải nhảy vào trong các cửa hàng bên kia đường mới không bị rơi xuống.

“Có chuyện gì vậy?”

“Phi Thiên lâu bị sụp xuống, bên trong còn có rất nhiều người.”

“Cha Nhị Cẩu! Mọi người ơi, mau cứu mạng!”

Người bên đường gào khóc thảm thiết, những người khác đứng ở xa, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm cái hố to. Lúc này có tu sĩ Trúc Cơ ngự khí bay lại, dị động như vậy xuất hiện họ tự nhiên muốn xem.

Vừa mới phi tới gần liền gặp hai đường bạch quang bay từ trong hố ra, những người vừa rơi xuống lúc nãy được mang lên trong hoảng sợ. Hai đường bạch quang thả người lên trên xong lại bay trở vào hố.

Sau đó, mọi người nhìn thấy Phi Thiên lâu chầm chậm dâng lên, đợi Phi Thiên lâu hoàn toàn lộ ra khỏi hố, mọi người mới phát hiện phía dưới nó là một nữ tu sĩ tầm hai mươi tuổi, nàng giơ một tay nâng cả Phi Thiên lâu lên, thật sự là lực đại vô cùng. Nàng mang Phi Thiên lâu ra khỏi hố, bay lên không trung, đưa mắt đánh giá bên dưới một chút rồi chọn một nơi trống trải thả Phi Thiên lâu xuống.

Phi Thiên lâu vừa hạ xuống, người trong lâu liền chen chúc chạy ra, cả lâu thoáng chốc trống không.

Đúng lúc này, ba trăm tờ bùa Truyền Âm lao ra khỏi hố sâu, hướng bốn phương tám hướng mà bay.

Kim Phi Dao nhìn bốn phía, không ngờ cung của Động Hoàng kia lại nằm ngay dưới Tiên Mỹ thành, vị trí không tệ nha. Người đứng vây xem quá nhiều, Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, chỉ vào Phi Thiên lâu hỏi: “Cửa hàng này là của ai?”

“Tiền bối, đây là cửa hàng của tiểu nhân, không biết tiền bối có gì phân phó?” một gã tu sĩ Trúc Cơ đi ra khỏi đám người, hành lễ với Kim Phi Dao.

Trong các thành thị, chỉ cần một cửa hàng to to một chút thì thông thường đều có tu sĩ làm hậu trường, vì thế Kim Phi Dao cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Đối phương là tu sĩ thì càng hay, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Kim Phi Dao vẫy vẫy gọi hắn tới, hỏi: “Ta muốn thuê tòa nhà này của ngươi một lát, cần bao nhiêu linh thạch?”

“Tiền bối muốn dùng thì chỉ cần lấy dùng là được, không cần nói chuyện này.” Ông chủ của Phi Thiên lâu hòa khí cười nói.

“Vậy sao? Ta thấy tòa lâu của ngươi bị như vậy thì sau này phải xây lại thôi. Chẳng lẽ tự ngươi bỏ tiền túi ra sao? Tính đi, tổng cộng cần bao nhiêu linh thạch, lát nữa báo lại cho ta. Gọi tiểu nhị của ngươi tới đun nước nóng và chút đồ ăn. Đúng rồi, ngươi đi mua cho ta ba trăm hai mươi bộ nữ trang, kiểu dáng không quan trọng, cho nữ tử mặc được là được. Dáng người không khác ta lắm, tính hết linh thạch vào, lát nữa trả cho ngươi.” Đây cũng không phải linh thạch của Kim Phi Dao, tự nhiên là nàng hào phóng.

Không ngờ đối phương còn đền Phi Thiên lâu cho mình, ông chủ Phi Thiên lâu lúc đầu thấy Kim Phi Dao là tu sĩ Kết Đan thì đã chuẩn bị tư tưởng không được bồi thường rồi, bây giờ nghe vậy đương nhiên là cao hứng vô cùng, nhanh chóng chạy đi gọi tiểu nhị, lại phái người ra ngoài mua quần áo.

Thấy người trong lâu bắt đầu chuẩn bị các thứ, Kim Phi Dao lại bay trở lại trong hố, lần lượt đưa các nữ tu sĩ đã suy yếu vô cùng kia lên Phi Thiên lâu.

Đúng là suy yếu đến cực điểm, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không đủ sức bay khỏi cái hố cao mấy chục trượng, Kim Phi Dao nhịn không được lắc đầu.

Những người xung quanh nhìn một đám ăn xin rách nát bị tu sĩ Kết Đan mang ra khỏi hố sâu, cảm thấy phi thường khó hiểu. Chẳng lẽ đây là hang ổ của khất cái, không cẩn thận trêu chọc phải tu sĩ Kết Đan này nên bị người ta đánh cả người cả hang ổ? Tuy nhiên, thế thì quá nhiều khất cái, tu sĩ Kết Đan kia đã lên lên xuống xuống mười chuyến rồi.

Mang hết đám người vào trong Phi Thiên lâu, Kim Phi Dao liền lẳng lặng chờ người của các đại môn phái tới. Trong số những nữ tu sĩ này chỉ có một người là người Đông Ngọc Hoàng phái, nàng hỏi thăm mới biết những năm nay có không ít nữ tu sĩ bị chết, các nữ tu sĩ của Đông Ngọc Hoàng phái chỉ còn vị này còn sống.

Thế nên Kim Phi Dao cũng để Ngọc Châu phát bùa Truyền Âm về Đông Ngọc Hoàng phái, đây là công lớn, bản thân cũng coi như là người Đông Ngọc Hoàng phái một nửa, mấy việc này phải để bọn họ ra mặt mang danh tiếng.

Ông chủ của Phi Thiên lâu rất nhanh nhẹn, chỉ một lát là nước ấm và đồ ăn đã xong, còn ôm theo từng bao quần áo lớn nhỏ tiến vào. Sau đó hắn hỏi Kim Phi Dao; “Tiền bối, không biết có chuyện gì mà bên dưới lại xuất hiện một cái hố to như vậy?”

Kim Phi Dao sợ người khác đi xuống phá hủy các thứ bên trong, cuối cùng không thể báo cáo kết quả công tác với các đại môn phái cho nên để Đại Nữu và Mập Mạp cùng Ngọc Châu đứng trên miệng hố, không cho ai xuống. Thực ra bên trong cũng bị nàng phá hư gần hết, kể cả có đi xuống cũng chỉ thấy được một đám huyệt động nhỏ và thi thể.

“Không phải chỗ các ngươi luôn xảy ra việc nữ tu sĩ mất tích sao? Đây chính là những tu sĩ mất tích, trăm năm nay các nàng đều bị giam giữ ở bên dưới. Hôm nay ta vô ý tìm được, liền giết chết kẻ bắt nhốt các nàng, cứu người ra.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, đáp lại ông chủ của Phi Thiên lâu.

“Cái gì?” ông chủ Phi Thiên lâu giật mình, việc này ai ai ở Tiên Mỹ thành cũng biết. Năm đó, mấy chục môn phái và gia tộc đã lật ba thước đất lên tìm kiếm mà không thấy được bất luận dấu vết nào, không ngờ nó lại nằm ngay dưới Phi Thiên lâu của mình.

“Tiền bối thật lợi hại, năm đó gần ngàn người còn không tìm được vậy mà lại bị tiền bối phát hiện.” nói lời hay là vô hại, nếu người này cứng rắn nói Phi Thiên lâu của hắn là cửa vào của cái hố kia thì hắn còn không bị giết chết?

Kim Phi Dao ra vẻ cao thâm nói: “Lúc trước bọn họ đào không đủ sâu.”

“Hóa ra là do chiều sâu…” ông chủ Phi Thiên lâu như có như không gật đầu, lại hỏi: “Tiền bối, không biết những người này bắt cóc nhiều nữ tu sĩ như vậy làm gì? Chẳng lẽ là dâm tặc, hay là tà tu luyện thuật song tu?”

Cái nàng đợi chính là câu hỏi này. Kim Phi Dao muốn mượn miệng của hắn để truyền bá cho người trong thành Tiên Mỹ biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nàng liền ra vẻ thần bí nói: “Ngươi đoán đúng được một điểm, người bắt cóc các nàng chính là tà tu, nhưng không phải là tu luyện thuật song tu. Người nọ thích nam nhân, nhặt được một bộ công pháp có thể làm cho nam nhân biến thành nữ nhân. Nhưng tu luyện công pháp này khá phiền toái, phải hút chân nguyên linh khí của nữ tu sĩ hàng ngày, hắn bắt nhiều nữ tu sĩ như vậy chỉ là để sau khi Kết Đan có thể biến thành nữ nhân.”

Nhìn bộ dáng nửa tin nửa ngờ của hắn, Kim Phi Dao ra vẻ khinh bỉ nói: “Người nọ mặc đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, lúc nói chuyện còn uốn éo giọng, lại có một gã song tu bạn lữ tu vi Kết Đan. Cái đó cũng chưa là gì, hắn còn nuôi không ít trai lơ, phải có tới ba, bốn mươi người, sống một cuộc sống nữ hoàng ở dưới đó.”

“Thật là vô cùng ghê tởm, thế nên ta đã giết hết bọn chúng, thi thể vẫn còn để ở dưới kia, chờ người của các đại môn phái tới xử lý.” Kim Phi Dao chẹp miệng ra vẻ phiền phức nói.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, ông chủ Phi Thiên lâu cũng không tiện quấy rầy thêm liền ra khỏi Phi Thiên lâu. Chỉ chốc lát, toàn bộ Tiên Mỹ thành lan truyền chuyện này, biết không có gì nguy hiểm, cơ hồ người toàn thành đều dồn tới, muốn nhìn xem tên điên vì muốn biến thành nữ nhân mà bắt cóc nữ tu sĩ kia.

Kim Phi Dao cũng không để bọn họ thất vọng, khẽ hé cái mành che thi thể bị cắt đôi huyết nhục mơ hồ của quốc sư ra, để người xem mơ hồ nhìn thấy một nam nhân xấu xí trang điểm thành nữ nhân.

Các nữ tu sĩ nhận lấy quần áo mà Kim Phi Dao bảo ông chủ của Phi Thiên lâu mua về, quần áo các nàng đã rách tung tóe, mùi hôi nồng nặc, tuy không có linh lực để dùng hoa tiêu thuật tắm nhưng dùng tay dội nước ấm thì vẫn được.

Ai cũng không muốn để người khác nhìn thấy mình vừa bẩn vừa thối, đều đi tắm qua, cởi bỏ bộ đồ rách nát, thay quần áo mới, cảm nhận cảm giác đã lâu không thấy, lại búi tóc lên, tinh thần diện mạo thoạt nhìn tốt hơn nhiều.

Lúc này, ông chủ Phi Thiên lâu đứng ngoài cửa lên tiếng hỏi, biết các nữ tu sĩ đã thay quần áo xong liền bảo tiểu nhị bưng đồ ăn lên.

Kim Phi Dao vẫn no bụng, chợt nhớ ra khi nãy đã gọi đồ ăn theo thói quen, nhưng giờ đây nàng lại không có chút cảm giác muốn ăn gì cả, đảo mắt nhìn sang những nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ, thấy thần thái của bọn họ khá giống mình lúc trước, đều xanh rớt, lại nhớ ra vương gia kia nghèo như vậy, chắc chắn không có khả năng phát ích cốc đan cho tất cả mọi người, những người này hẳn là thường xuyên bị đói.

“Các ngươi mau ăn chút gì đi, đã yếu thành như vậy rồi, cứ ăn ích cốc đan mãi cũng không được.” Kim Phi Dao giục những tu sĩ Luyện Khí kỳ ăn xong lại quay sang các tu sĩ Trúc Cơ, nói: “Các ngươi cũng ăn chút đi, thân thể không được như trước, gầy đến da bọc xương rồi. Đợi về sau thân thể khôi phục rồi lại ích cốc.”

Tu sĩ Trúc Cơ cười khổ một cái, cũng cầm đũa bắt đầu ăn.

Việc ở đây lan truyền rất nhanh, không bao lâu sau đã có tu sĩ ngự khí vội vã vọt tới trước Phi Thiên lâu. Người nọ đi nhanh vào trong lâu, sốt ruột hô lên: “Linh Phàm, Linh Phàm, muội có ở đây không?”

“Kêu cái gì mà kêu, ngươi tìm ai?” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia, không hiểu quy củ sao!

Lúc này tu sĩ Trúc Cơ kia mới phát hiện Kim Phi Dao ngồi ở cửa, nhanh chóng hành lễ với nàng, mặt mày đầy vẻ sốt ruột: “Tại hạ thất lễ, mong tiền bối thứ lỗi.”

Không đợi Kim Phi Dao trả lời, trong đám nữ tu sĩ đã có người kinh hỉ hô: “Liễu sư ca!”