Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 583




Nhân thời gian hấp bánh, Kim Phi Dao muốn đi xem pho tượng của mình, vì thế Trử Du liền đưa nàng ra Vô Tâm phong, toàn bộ ngọn núi được điêu khắc thành một người, cao vài chục trượng, thủ pháp phi thường cao minh, thoạt nhìn trông rất sống động, quả nhiên giống Kim Phi Dao như đúc.

Dưới chân núi có một cái hồ, theo Trử Du nói thì tên là hồ Song Luyến, hắn kể trước kia chỗ này không có hồ nhưng Hùng Thiên Khôn cảm thấy có sơn có thủy mới đẹp cho nên đã dùng sức người tạo ra một cái hồ rộng năm mươi mẫu.

Toàn bộ hồ có hình dạng hoa sen, bên cạnh còn có thải chuyên, ngay cả đáy hồ và vách hồ cũng phủ kín bạch ngọc, hồ nước trong suốt không thấy đáy, các loài cá màu sắc rực rỡ bơi qua bơi lại. Để không ô nhiễm chất nước, tất cả hoa sen trong hồ đều được đặt trong bồn ngọc rồi mới thả vào lòng hồ.

Nhìn núi lại nhìn hồ, trong lòng Kim Phi Dao thật không tư vị, trên mặt đều là vẻ không vui. Rốt cục, nàng trầm mặt xuống, chỉ vào Vô Tâm phong hỏi Trử Du: “Vì sao tạo hình ngọn núi lại có nhiều mông như vậy? Hơn nữa, tay phải ta đang cầm cái gì vậy? Quả đào hay là mông?”

“Mông?” Trử Du ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời hiểu ra sư thúc nói cái gì, vội vàng giải thích: “Sư thúc, đó không phải mông, là bánh bao!”

“Bánh bao?” Kim Phi Dao cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái thứ trên tay phải pho tượng, nhìn thế nào cũng không giống bánh bao nha, những thứ khác thì nàng không biết chứ bánh bao làm sao có thể không rõ? Vì thế, nàng chỉ vào cái mông bánh bao kia nói: “Ngươi tưởng ta mù sao? Phía trên bánh bao làm sao có thể mỏng như vậy, hơn nữa phía dưới vì sao lại chia thành hai?”

Thấy Kim Phi Dao nổi giận, Trử Du liền đổ cho sư phụ: “Đây là sư phụ tự tay điêu khắc, bánh bao kia cũng là hắn làm. Lúc đó chúng ta còn tưởng là quả đào, sau này chính hắn giải thích lại, nói là bánh bao.”

“Ngươi lừa ta, người thì điêu giống như đúc, vì sao bánh bao lại biến thành mông?” Kim Phi Dao không tin, tượng đá điêu khắc giống như thế mà trên tay lại cầm cái mông, đây là có chuyện gì chứ?

Trử Du lầu bầu: “Sư thúc, đó không phải là mông, nói quả đào vẫn tốt hơn mông a.”

“Được rồi, kể cả nó là bánh bao giống mông, nhưng đám mông lớn lớn nhỏ nhỏ trên núi này là sao?” không rối rắm thứ cầm trên tay có phải là bánh bao không nữa, Kim Phi Dao chỉ vào chân núi, khó hiểu hỏi.

Ở chân núi, cũng chính là bên hồ Song Luyến, dưới gấu váy pho tượng Kim Phi Dao có rất nhiều những cái gọi là bánh bao, đủ mọi kích cỡ. Một đám đều giống mông, càng nhìn càng thấy giống quả nhân sâm ở Thiên Đế Linh giới, chẳng lẽ bọn họ rất muốn ăn thứ đó? Kể cả đây là bánh bao nhưng lúc đó rõ ràng nàng chỉ nói là điêu một cái bánh bao trên tay, giờ dưới chân lại nhiều bánh bao như vậy là có ý gì? Thoạt nhìn giống như bản thân đứng giữa một đống mông vậy, thật phiền lòng.

Thấy sư thúc khó chịu, Trử Du hung hăng thầm mắng đám đệ tử một hồi, cười bồi: “Sư phụ có khắc tên người và sư thúc trên bánh bao, vào những lúc rảnh rỗi hắn đều chạy đến bên hồ này đi dạo, mỗi khi rời đi sẽ thấy trên thạch bích khắc thêm một cái bánh bao, bên trên viết tên sư thúc. Thời gian dài, các đệ tử trong phái cũng tới đây, bắt chước sư phụ khắc bánh bao lên đó, vì thế nên nơi này mới có nhiều bánh bao như vậy.”

“Cái gì?” Kim Phi Dao kinh ngạc, rốt cục Hùng ca đang làm cái gì vậy, cái tốt không dạy lại đi dạy đệ tử làm loại việc nhàm chán này.

Tuy nhiên, nàng vẫn tò mò đi qua, quả nhiên phát hiện trên những cái bánh bao này đều có chữ. Mập Mạp cũng tò mò theo tới, rung đùi đắc ý đọc to: “Tiểu sư muội, ta muốn cưới ngươi! Đại sư huynh, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi! Lưu sư huynh, nếu ngươi dám cùng Vương sư muội, ta sẽ nói ra chuyện ngày ấy…”

“Thật thẳng thắn, thật can đảm nha! Xem ra cuộc sống của các đệ tử trong phái rất phong phú.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, không biết là khen hay là tức giận, vậy mà lại khắc bánh bao biểu đạt tâm ý dưới chân mình. Ta là sư tôn đó, đám gia hỏa không biết lớn bé này!

“Lão đại, không chỉ có loại đó đâu, còn có thơ nữa, ta đọc hai bài cho ngươi nghe.” Mập Mạp lại phát hiện ra thứ tốt, hưng trí bừng bừng nói.

Kim Phi Dao gật đầu: “Tốt, để ta xem xem đám đệ tử này văn tài đến đâu.”

“Quân không thấy ta tâm, quân không thấy ta thân, quân đứng nguyệt cành, ta đứng bên hồ mộng.”

“Song luyến bên cạnh ao đồng tâm luyến, cùng khắc bánh bao nhớ ta ý, nó ngày lẫn nhau khiên ngọc cổ tay đi, hồng trướng la quần hương mãn viên…”

“Khoan, đây là dâm thi hả.” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, đột nhiên thấy hưng trí, chạy tới cùng Mập Mạp dán người lên thạch bích, hưng phấn tìm xem có có loại thơ này hay không. Tìm được thì lớn tiếng đọc, sau đó lại cùng Mập Mạp cười ha ha.

Trử Du không nói gì đứng một bên, bên cạnh còn có năm tên trưởng lão, cứ như vậy nhìn sư thúc không hề có khí chất ngồi xổm dưới chân núi tìm kiếm thơ mà đám tiểu đệ tử khắc vào vách núi. Ngươi tu hành nên tâm vô tạp niệm, hiện tại lại cả một núi đều là thơ tình, còn toàn bộ bị sư thúc nhìn hết, bọn họ cảm thấy thật mất mặt.

Kim Phi Dao và Mập Mạp giống như rất hứng thú, cứ tìm kiếm mãi không ngừng, vừa nhìn vừa cười vô cùng vui vẻ.

Tình cảnh này khiến Trử Du không biết phải làm thế nào. Đột nhiên, hắn thấy Thập Phục Địa Ngục bắt đầu có mùi bánh bao bay ra, liền biết cơ hội đã đến, vội tiến lên nói: “Sư thúc, bánh bao đã chín.”

“A? Suýt nữa thì quên mất việc này, vậy hãy về trước đi.” Kim Phi Dao cào cào tóc, rốt cục nhớ lại chính sự, kéo Mập Mạp trở về quảng trường, bắt đầu công việc phát bánh bao nhàm chán.

Những đệ tử lấy được bánh bao đều rất vui vẻ, nhất là các đệ tử Luyện Khí kỳ, một khối linh thạch hạ phẩm bổ sung được rất ít linh khí, kể cả là đệ tử nội môn tư chất tốt thì năm ngày mới được phát một khối linh thạch hạ phẩm, hấp thu cũng chỉ được thêm ba, bốn ngày linh khí thôi. Hiện tại một cái bánh bao ăn vào có thể tăng một năm tu vi, ăn mười cái là có mười năm, hai, ba mươi tuổi tiến giai Trúc Cơ chính là lý tưởng của những tu sĩ này, cho nên ăn vài cái bánh bao liền tương đương với một nửa hoặc một phần ba tu vi Luyện Khí kỳ, chuyện tốt này trăm năm khó gặp nha.

Tuy người đông nhưng tốc độ ăn bánh của mọi người không nhanh. Lấy bánh về, các đệ tử đều tìm một chỗ chậm rãi ăn trong một canh giờ, ăn chậm một chút để có thể cẩn thận hấp thu hết linh khí bên trong, ăn xong còn phải ngồi xuống một canh giờ, làm linh khí tiến vào trong thân thể.

Trong thời gian này không hề thiếu đệ tử Luyện Khí kỳ đột phá tiến giai, từ sơ kỳ tiến vào trung kỳ, từ trung kỳ tiến vào hậu kỳ. Hậu kỳ thì không nói có thể trực tiếp Trúc Cơ nhưng đạt tới tiểu viên mãn vẫn có, về sau có được Trúc Cơ đan là có thể tiến giai thành công. Qua năm ngày được Kim Phi Dao ép buộc, thực lực tổng thể của Kim Khôn môn tăng lên không ít.

Ở Linh cấp giới, quan trọng nhất trong một môn phái không phải là tu sĩ Nguyên Anh, Kết Đan mà là đại lượng đệ tử Trúc Cơ và Luyện Khí. Nếu không có bọn họ, chỉ có trưởng lão cao giai thì căn bản không thể trở thành một phái. Hiện tại được năm ngày bánh bao thúc đẩy, thực lực mọi người đều tăng lên, ngay cả những người tư chất kém, luôn bị khi dễ cũng một cái bánh bao đi xuống, tu vi không muốn tăng cũng phải tăng.

Hơn nữa, bánh bao chỉ cần hết một canh giờ sẽ mất công hiệu cho nên không có ai giấu đi, đều ngồi ăn luôn trên quảng trường, kể cả có muốn cướp bánh bao của người khác đi chăng nữa cũng không dám vì còn có chưởng môn và các trưởng lão ở đây.

Chưởng môn và các trưởng lão đều không muốn xuất hiện cảnh đồng môn đệ tử khi dễ nhau trước mặt sư thúc trong lần đầu tiên gặp mặt, hiện tại nếu ai dám làm như vậy thì quả thực chính là chán sống. Những đệ tử bình thường hay bị bắt nạt đương nhiên sẽ không đem bánh bao tới chỗ không có người để ăn, ngốc tử cũng hiểu được lúc này phải ngồi ở nơi dễ thấy nhất, bị ép cũng không đi, như vậy mới có thể bảo vệ bánh bao trong tay.

Thời gian năm ngày đã hết, Tưởng Hữu mắt đầy tơ máu đi ra. Hắn dùng năm ngày năm đêm, rốt cục đã cân nhắc ra một phương pháp phá cấm vạn vô nhất thất, có điều phương pháp này cần có ba trưởng lão Nguyên Anh xuất lực. Vì thế Kim Phi Dao lại đương trường hóa thân thành Thao Thiết, nuốt Tưởng Hữu và ba gã trưởng lão vào bụng, ghé vào quảng trường, vừa đợi vừa hàn huyên với Trử Du.

“Ta tới đây kỳ thực chủ yếu không phải vì bỏ lệnh cấm mà là có chuyện quan trọng tìm các ngươi.” Bởi vì đã tới thời hạn năm ngày cho nên tất cả các đệ tử đều bị đuổi ra khỏi quảng trường, trở về nơi ở củng cố tu vi. Nơi này chỉ còn trưởng lão và chưởng môn, Kim Phi Dao không cần cố kỵ, trực tiếp nói với Trử Du.

Trử Du không rõ có chuyện gì, “Sư thúc, thỉnh nói.”

“Có biết Tân Long môn không?” Kim Phi Dao đi thẳng vào vấn đề.

“Biết, nguyên thân trước kia là một môn phái tên Đạo Đài sơn, hiện tại đã thay hình đổi dạng thành Tân Long môn. Thực lực vẫn ở trên chúng ta, nghe nói đã có phát triển ở Thần cấp giới, sớm tiến nhập ba thực lực hàng đầu ở Bắc Thần Linh giới. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành đại phái đứng đầu Bắc Thần Linh giới.” Trử Du đương nhiên biết Tân Long môn, lúc môn phái đổi tên hắn cũng tới ăn mừng, chỉ không biết sư thúc nhắc tới là có ý gì. Nếu muốn giao hảo với bọn họ thì dễ làm, ngày thường vốn cũng không có ác giao.

Vì thế hắn lại hỏi: “Sư thúc muốn để chúng ta giao hảo với bọn họ sao?”

“Giao hảo cái gì! Ý của ta là ngươi cảm thấy địa bàn của bọn họ đối với chúng ta có tốt không?” Kim Phi Dao lườm hắn, loại chuyện như giao hảo còn cần ta tự mình chạy tới sao, đưa một chút lễ không phải là thu phục rồi?

Trử Du giật mình, đã đoán được ý của Kim Phi Dao nhưng lại không dám khẳng định, sư thúc vừa mới trở về mà đã định đi thôn tính Tân Long môn. Bọn họ còn có thế lực ở Thần cấp giới, làm sao một môn phái như chúng ta có thể động vào? Tuy nhiên, hắn vẫn cân nhắc một cái, thành thành thật thật đáp: “Tân Long môn căn cơ thâm sâu, trước kia đã phát triển rất mạnh, tự nhiên có chỗ cực tốt với chúng ta. Hơn nữa, cách chúng ta cũng không quá xa, cùng lắm là ba ngày lộ trình, chỉ có điều thực lực rất mạnh, chỉ sợ chúng ta đánh không lại.”

“Thực lực mạnh? Cái đám liếm mông Nhật Nguyệt môn, ăn chút tàn dư đó mà có thể có thực lực rất mạnh? Lần này ta đến chính là để diệt địa bàn của Tân Long môn ở Linh cấp giới, sau đó quy về thế lực của chúng ta. Nếu không, ở thời kỳ này rất khó khuếch trương thế lực.” Kim Phi Dao khinh thường nói, hoàn toàn không để Tân Long môn vào mắt.

Trử Du do dự hỏi: “Sư thúc, với thực lực của chúng ta mà muốn nuốt bọn họ sao? Hơn nữa, cứ đột nhiên như vậy đi thôn tính Tân Long môn thì phải giao thị với các môn phái khác thế nào? Chỉ cần chúng ta diệt Tân Long môn thì các môn phái khác sẽ nhảy ra chỉ trích chúng ta, khó nói còn có thể mượn cơ hội hợp nhau lại đối phó chúng ta, đến lúc đó thì bị san bằng sẽ không chỉ là địa bàn Tân Long môn mà có khả năng còn có Kim Khôn môn nữa.”

“Không cho bọn hắn lấy cớ là được.” Kim Phi Dao hừ hừ, chẳng hề để ý nói.