Tiếng Chuông Gió

Chương 11: Bữa tối




Mặt trời dần lặn xuống nhường chỗ cho mặt trăng mỏng trắng nhô lên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong màn đêm u tối được tô điểm bằng vài ngôi sao le lói. Trên phố, từng ngọn đèn đường được bật mở, thắp lên ấm áp trong từng ngõ nhỏ đang bị bóng tối cắn nuốt.

Chung cư Vĩ An cũng được ánh đèn đường màu vàng nhạt chiếu rọi, phủ lên chút màu sắc nhu hòa, xoa dịu đi cảm giác cũ kỹ xập xệ vốn có. Nơi tầng một chung cư phả ra ánh sáng màu trắng của đèn neon, chứng tỏ chủ nhân của nó đã về. Không khí náo nhiệt khác hẳn ngày thường khiến người đi đường có chút để ý, không khỏi ngước mắt nhìn lên rồi lại cúi xuống, nhanh nhẹn dời bước.

"Các cháu uống nước đi!" Bà Duyên, mẹ của Tư Phàm rót ra ba ly nước lọc để trên bàn gỗ đẩy về phía ba người đàn ông ngồi đối diện.

"Cảm ơn bác!" Cả ba người mỉm cười đón nhận.

"Cháu là đồng nghiệp với con bé Tư Phàm nhà bác sao?" Bà nhìn về phía David, đôi mắt mang theo tia sáng dò xét.

Tư Phàm đang rửa mặt cho con trai nghe vậy, vừa định phản bác thì đã bị câu nói của anh làm cô suýt trượt chân trong nhà tắm, hai người đàn ông ngồi bên cạnh anh thì suýt sặc nước: "Vâng ạ! Cháu tên Quang, là đồng nghiệp trong công ty của Tư Phàm."

Tư Phàm rối rắm trong lòng, một cảm giác ức chế cứ nghèn nghẹn trong ngực. Anh và cô đâu thân quen đến mức trở thành đồng nghiệp chứ! Cùng lắm thì hai người có "va chạm" vài lần, và cô nợ anh hai lần giúp đỡ. Từ lần đầu chạm mặt, trong lòng cô chỉ lờ mờ suy đoán anh thuộc thành phần quản lý cấp cao trong công ty, còn lại thì không hề để tâm đến vấn đề anh làm ở bộ phận nào, tên là gì. Bởi lẽ, anh và cô không có quan hệ công việc. Thậm chí, cô còn ôm tâm thái rằng hai người có khi sẽ chả bao giờ có sự giao thoa, nên cô chẳng có lý do gì mà phải quan tâm chuyện này cả. Tuy vậy, như một trò đùa dai của số phận, anh luôn xuất hiện vào lúc cô không ngờ nhất, bằng cách rất riêng. Và mỗi lần chạm mặt là anh lại nói những câu trời ơi khiến chút thiện cảm cô vừa dâng lên đã bay biến sạch, chỉ còn lại cảm giác nghẹn một bụng tức mà không thể làm gì! Một vị tôn thần to như vậy, cho dù có cho cô cả túi vàng cô cũng không dám nhận bừa là đồng nghiệp của mình đâu!

Khi nghe câu trả lời của David, ánh mắt của Josh thì loe loé, Đặng Hải lại vuốt cằm ra vẻ đăm chiêu. Đã bao lâu rồi họ không còn nghe anh xưng cái tên đầy cấm kị ấy. Nó tựa như chiếc chìa khóa mở ra quá khứ phủ đầy bụi bặm và tối tăm trong cuộc đời của anh. Bởi vậy, họ dù biết nhưng luôn né tránh cái tên ấy, chỉ gọi tên tiếng Anh của anh. Vậy mà, nay anh lại tự xưng với cái tên này! Điều này khiến hai người phải suy nghĩ sâu xa.

"Vậy, cậu bạn tóc vàng đây cũng là đồng nghiệp của con bé sao? Nhìn cháu hình như không phải người Việt Nam." Bà Duyên quay qua nhìn Josh.

Câu nói này của bà thành công khiến hai người đàn ông nhanh chóng hồi thần.

Josh vừa mở miệng, chưa kịp trả lời thì đã bị một câu nói của người ngồi bên cạnh làm cho á khẩu.

"Mẹ cậu ấy là người Việt ạ!" David nhấp thêm ngụm nước, nhiệt tình giải thích rồi lại tỏ vẻ mình không làm gì.

"À.." Bà ra vẻ hiểu rõ, đôi mắt đầy nếp nhăn nhưng vẫn còn tinh anh nhìn qua Đặng Hải.

"Cháu chỉ là bạn của Quang." Anh chàng vội tắt chuông điện thoại đột ngột vang lên, bấm kiểm tra rồi cho nó vào túi quần, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nghiêm túc trả lời bà.

Nhìn vẻ mặt hiếm có thẳng thừng cự tuyệt liên quan này, David khẽ nheo mắt hài lòng, Josh lại giật giật khoé miệng.

Tư Phàm lúc này mới nhìn kỹ Đặng Hải. Ánh mắt từ tìm tòi nghiên cứu trở thành giật mình. Cô nhớ ra rồi! Ngày đó ở quán Island Coffe, anh chàng này là người đi chung với với vị tôn thần kia, lại còn trao đổi số điện thoại với Khả Vy. Càng nhìn cô càng cảm thấy anh chàng này là lạ! Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy việc anh ta tiếp cận Khả Vy chắc hẳn có mục đích. Như có điều gì loé lên trong đầu, cô thầm nghĩ mình phải liên lạc với Khả Vy mới được!



"Mẹ à! Con đói bụng!" Bàn tay mũm mĩm trắng trẻo của Thanh Khang nắm lấy mấy ngón tay thon dài của cô khiến Tư Phàm giật mình mà dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Quay qua nhìn thấy đôi mắt to tròn ngập nước của con, lòng cô trở nên mềm nhũn: "Ừ, mẹ nấu ngay đây, cục cưng!"

* * *

Nói chuyện được đôi câu, chuyện trò vài điều vụn vặt, không khí giao lưu giữa bốn người khá tốt. Đúng lúc tin tức lúc sáu giờ vừa trình chiếu trên tivi, mùi cơm thơm ngọt như có như không len lỏi vào phòng khách, kết hợp với tiếng "cạch, cạch" trong bếp cho người khác biết chủ nhà đang chuẩn bị buổi tối.

"Cũng đến giờ cơm rồi! Nếu không chê, mời ba cháu ở lại dùng cơm." Bà Duyên lịch sự hỏi, ánh mắt ngước nhìn đồng hồ thấy cũng đã hơn sáu giờ tối.

"Dạ cảm ơn bác! Thật lòng cháu rất muốn, nhưng có một cuộc hẹn lúc bảy giờ nên không thể ở lại. Lần sau nếu có dịp cháu nhất định sẽ ở lại ạ!" Đặng Hải lịch sự từ chối.

"Ừ, vậy lần sau có dịp, hy vọng chúng ta có thể cùng ăn chung bữa cơm." Bà Duyên cười cười, không hề có ý cố giữ lại.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại anh chàng đột ngột vang lên, báo hiệu có một cuộc gọi đến. Đặng Hải cười ngại ngùng, bấm nghe máy. Sau vài chữ ngắn gọn: "Tôi biết rồi! Chờ chút!" thì ngắt điện thoại. Anh chàng lễ phép chào rồi bước nhanh xuống đất, leo lên chiếc xe hơi sang trọng vừa trờ tới, đậu ở bên dưới.

"Cháu và Josh thì không có việc gì, đành phải mặt dày xin bác và gia đình một bữa cơm rồi ạ!" David mỉm cười nói, những chiếc răng trắng sáng ẩn hiện khi anh nói chuyện khiến cho vẻ lạnh lùng trên nét mặt tan rã không ít.

Josh mím môi cười trừ, trong lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ, thở dài nhìn cậu bạn thân. Cậu đúng là biết đùa! Một tổng giám đốc và một giám đốc điều hành đương nhiệm tại Việt Nam của tập đoàn quốc tế vừa tân nhậm có thể nói rảnh là rảnh sao? Nhớ đến mớ công văn hiện đang được chất thành núi trong văn phòng mà họ cần phải xem xét kí duyệt kia, Josh cảm thấy thật rùng mình!

"Nói gì vậy chứ! Bữa ăn này chỉ coi như bà già này cảm ơn mấy cháu thôi!" Bà Duyên bật cười, những nếp nhăn do năm tháng để lại hằn rõ trên làn da đã lốm đốm đồi mồi. Sự hiền từ trong khoé mắt bà khiến người nhìn vào mà ấm áp trong tim.

Tư Phàm đang nhặt rau trên bệ rửa, nghe thấy cuộc nói chuyện kia thì kêu khổ không thôi. Trời ạ! Sao anh ta không lịch sự mà từ chối như anh bạn kia đi cho cô nhờ! Ăn cơm mà ngồi chung với vị này không biết cô có nuốt trôi nổi không đây!

Dường như sợ cô chịu đả kích không đủ, vị kia còn quăng thêm một câu: "Nếu ngồi chờ để ăn thì ngại quá! Cháu có thể phụ giúp một tay không ạ?"

Bà Duyên hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh mỉm cười: "Nếu cháu thấy ổn thì bà lão này cũng không có lý do gì ngăn cản cả!"

Ngược lại, người mà không ai để ý hiện đang ở trong bếp bóp nát một khúc rau trên tay, khuôn mặt nhăn nhó khó coi như ăn phải hành sống khi nghe thấy câu nói kia.

* * *

"Hay là anh cứ ngồi chơi đi! Việc này, hình như không hợp với một người đàn ông như anh cho lắm!" Tư Phàm co rúm khoé miệng, cắn chặt từng chữ rõ ràng, ánh mắt mang theo kháng cự, khuôn mặt trắng nõn không hề che giấu biểu cảm khó nói.

"Không ngại!" David phớt lờ thái độ của cô, nhanh chóng tháo nút, xắn một đoạn ống tay áo sơ mi lên. Anh quét mắt nhìn một vòng những nguyên liệu cô để trên bồn rửa rau, nghiêm túc nói: "Anh sẽ giúp em sơ chế chúng. Em định làm món gì?"

"Rau muống xào tỏi, trứng chiên thịt, canh bí đỏ." Cô cứng ngắt trả lời, vừa nghĩ anh sẽ né tránh thì không ngờ chỉ nghe anh "à" một tiếng, gật gù ra vẻ đã hiểu.

Bản thân luôn cho rằng vị này là công tử con nhà giàu, mười ngón tay chưa động đậy việc nhà bao giờ, chẳng qua là ba hoa, ra vẻ ta đây với mẹ cô mà thôi nên khi thấy sự việc xảy ra trước mắt khiến Tư Phàm không khỏi ngỡ ngàng. Nhìn trình độ xử lý nhanh gọn lẹ đống nguyên liệu còn hơn phụ nữ của anh, cô líu lưỡi! Rau muống được tước hết lá, rửa sạch, cắt khúc đều nhau; thịt nạc được xắt nhỏ rồi băm nhuyễn để gọn trong tô; bí đỏ được gọt sạch vỏ, cắt khoanh gọn gàng để trong rổ nhỏ.. Cái này, anh chỉ còn thiếu một bước không bắc nồi lên nấu thôi! Người đàn ông này quả là điển hình thanh niên thời đại mới, trước có thể lên phòng khách, sau có thể vào nhà bếp!

David xử lý xong thì thấy người bên cạnh mặt dại ra, lông mày khẽ nhếch: "Này, này! Em sao vậy?"

"À, dạ, vâng? Anh cứ để việc còn lại cho tôi!" Tư Phàm hoàn hồn, đỏ mặt nói. Có thể không xấu hổ hay sao chứ? Chỉ cần thấy độ đảm đang của anh, người phụ nữ nào cũng phải hổ thẹn không bằng!

Đang cảm thán về độ giỏi giang của người đàn ông này thì ngay lập tức cô phải nghiến răng khi nghe một câu phát ngôn gây sốc của anh: "Ăn uống như vậy, hèn gì em ốm quá, nhìn lên nhìn xuống chẳng được bao nhiêu thịt!"

Có thịt hay không là việc của cô, anh lấy quyền gì mà chê bai chứ? Không biết đây đã là lần thứ mấy bị anh làm cho uất nghẹn rồi! Người đẹp thì có đẹp, mà sao mở miệng ra là làm người ta không ưa nổi vậy trời!

David nhìn khuôn mặt nhăn nhó như nuốt phải ruồi của cô thì không nói gì, anh rửa sạch tay, dùng khăn lau khô rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài một cách bình thản, tựa như người vừa dùng lời lẽ đả kích cô không phải là anh vậy. Chỉ là, khi anh quay đi, ở góc độ không ai thấy, khoé miệng khẽ nhếch đã bán đứng tâm trạng thực của bản thân.

Nhìn bóng lưng to lớn bước ra khỏi gian bếp nhỏ, Tư Phàm tức đến mức phùng mang trợn má, còn Thanh Khang thì lại phụng phịu bực bội. Ông chú này giành hết cơ hội thể hiện của bé với mẹ rồi! Ghét thật!



* * *

"Theo như lời cháu nói thì chúng ta sắp trở thành hàng xóm rồi nhỉ?" Bà Duyên nhìn mấy món ăn trên bàn hôm này có chút khác với ngày thường, đôi mắt mang ý cười nhìn người trước mặt.

"Dạ, vâng! Cháu vừa mua căn hộ bên kia, vài ngày nữa sẽ cho người chỉnh sửa lại rồi dọn vào. Sau này có thể sẽ phải làm phiền gia đình nhiều rồi ạ!" David từ tốn nói. Anh nhấp thêm ngụm nước, đôi mắt phượng kín đáo quét nhẹ bài trí trong nhà. Tuy căn hộ của gia đình cô khá đơn sơ, vật dụng cũng không sang trọng gì nhưng những gì cần đều có, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Điều này cho thấy chủ nhân căn hộ là một người khá tinh tế. Chỉ là, không biết người bài trí là bà cụ trước mặt hay là người phụ nữ đang lúi húi với kệ chén trong kia thôi.

"Đừng khách sáo! Hàng xóm cả mà!" Bà Duyên móm mém cười, đôi mắt già nua mang theo từ ái.

Đúng lúc này, hai người lớn và một trẻ nhỏ từ trong bếp đi ra. Josh khệ nệ bưng nồi cơm điện, Tư Phàm lại xách theo chồng chén đũa, bé Khang như cái đuôi nhỏ chạy theo mẹ, khuôn mặt không mấy vui vẻ.

"Đặt ở đây à?" Josh nhìn cái ghế đôn đặt cạnh bàn gỗ ôn hòa cười nhìn Tư Phàm. Tuy không nói ra, nhưng ánh mắt anh ta mang theo tia e ngại, có thể nhìn ra sự ngờ vực trong đó.

"Ừm! Anh cứ đặt lên đó! Không rớt đâu!" Nhìn ra nghi vấn của anh ta, cô giải thích, bàn tay nhỏ bé thoăn thoắt đặt chén đũa lên trên bàn. Nhìn người đàn ông cao lớn cẩn trọng đặt nồi cơm lên miếng lót như sợ nó sẽ rớt xuống đất khiến cô bật cười.

Tuy cô chỉ khẽ cười nhưng vẫn có thể nghe thấy. Hành động này khiến Josh cảm thấy xấu hổ, vươn tay xoa xoa chóp mũi, nở một nụ cười cứng ngắc.

Tư Phàm biết người ta ngượng nên cố gắng nén cười, trong lòng lại nghĩ anh chàng này nhìn thế nào cũng dễ gần hơn tảng băng kia. Anh ta tựa như một tia nắng ấm áp của ngày đông, xua tan đi sự lạnh lẽo của bạn mình. Cái này có lẽ là trái dấu hút nhau, bù trừ qua lại như người ta thường nói!

David nhìn hai người ở chung hòa thuận như vậy, trong lòng bỗng chốc thấy không vui. Tuy tâm trạng khó chịu nhưng bên ngoài anh vẫn không biểu hiện gì, chỉ cầm ly nước lên uống một ngụm.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, mọi người ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu dùng cơm.

"Ăn đi con!" Tư Phàm sau khi gắp cho mẹ mình một miếng trứng thì gắp thêm một miếng cho Thanh Khang.

Cu cậu híp mắt cảm ơn mẹ, cảm giác thỏa mãn tràn đầy trên mặt.

Nhìn con ăn mà cô không khỏi bật cười. Đúng là trẻ con! Vừa nãy còn phụng phịu vì phải ăn cùng người lạ, giờ lại chả quan tâm.

"Ăn đi! Đừng chỉ lo cho thằng nhóc! Nó cũng lớn rồi, tự ăn được mà!" Chất giọng trầm khàn gợi cảm vang lên bên tai khiến cô giật mình.

Nhìn vài cọng rau muống xanh mướt anh gắp cho cô nổi bật trên bát cơm trắng tinh, Tư Phàm không biết nên nói gì. Anh chàng này đang quan tâm hay giễu cợt cô vậy?

"Ăn trứng đi mẹ!" Thanh Khang ghét bỏ nhìn mấy cọng rau kia, gắp cho cô miếng trứng vàng ươm, khoé mắt liếc xéo người đối diện.

Tay cầm đũa của David khựng lại, sắc mặt mơ hồ hiện màu trắng xanh. Anh chỉ là tiện tay gắp, không quan sát mà gắp nhằm rau muống. Chẳng lẽ lời đã nói ra, tay đã gắp, đũa đã đưa qua lại có đạo lý thu hồi! Vậy mà thằng nhóc này lại không nể mặt chút nào, bày tỏ thái độ ngay với anh!

Josh đang chậm rãi nhấm nuốt miếng trứng thì bị một loạt những phản ứng của ba người làm cho muốn sặc. Đây là lần đầu tiên anh thấy David chủ động gắp thức ăn cho người khác, lại còn trước khi mình ăn nữa chứ! Sự quan tâm này cũng hơi khác thường đó! Nhìn bát cơm vẫn còn trắng trơn trong chén bạn mình, anh cảm thấy ngạc nhiên. Lâu nay David luôn chỉ ăn phần của mình, chưa bao giờ nhận thức ăn người khác chia cho chứ đừng nói là chủ động gắp cho người ta. Có thể nói, hắn ta mắc căn bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối rồi! Ấy vậy mà, hôm nay lại có ngoại lệ! Tiếc là, ngoại lệ này cũng không phải dễ nhận! Cứ nhìn anh bạn này không cẩn thận gắp ngay cọng rau cho người ta trong khi nên gắp miếng trứng nên bị một tên nhóc tì ghét bỏ thì biết! Nhìn khuôn mặt không lấy làm gì đẹp đẽ của David, Josh có cảm giác khoái trá kì lạ. Anh híp mắt, cặp kính mạ vàng sáng lấp lánh, mang theo trêu cợt nhìn người bên cạnh chịu thiệt thòi mà không thể làm gì ngoài nhẫn nhịn, đối phương lại là một tên nhóc miệng còn hôi sữa. Đúng là thú vị mà!

"Cậu có ý kiến gì sao?" David lia mắt nhìn bạn mình.

"À, không! Tớ chỉ định nói cô ấy nấu rất ngon thôi!" Josh bị điểm danh thì da đầu run lên, thu hồi tất cả tâm tư, theo phản xạ buột miệng thốt ra một câu.

"Ngon bằng mẹ cậu nấu sao?" David lườm.

"..."

Josh nghẹn họng. Cái này có thể so sánh được sao?



"Cảm ơn anh! Tất cả là nhờ anh Quang giúp đỡ sơ chế, tôi chỉ nêm nếm thôi!" Tư Phàm vừa đưa mắt cảnh cáo con trai xong thì thấy không khí giữa hai người không đúng, vội giải vây.

Lúc này, David mới giãn mày ra, không nói thêm gì.

Bà Duyên nhìn mà cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm lắc đầu, buồn cười mà múc canh vào chén mình.

* * *

"Ùn.." bánh xe hơi lăn nhanh trên đường lộ khu dân cư, để lại một làn khói trắng phía sau lưng.

Dưới tầng trệt khu chung cư, cả nhà ba người già trẻ cùng nhau đi vào lối cửa khu vực nhà xe.

"Thằng bé được đó!" Bà Duyên cười có thâm ý nhìn con gái, ánh sáng vui mừng đong đầy nơi đáy mắt. Trong lòng bà luôn nặng nề khi con mình gặp phải kẻ vô lương kia, nhiều đêm trằn trọc vì lo sợ khi mình ra đi, con bé sẽ phải một mình đơn độc nuôi con, rồi lại trải qua cảnh một mình lủi thủi khi tuổi già như bản thân mà không khỏi lo lắng. Chồng bà là người đàn ông tốt, biết chăm sóc gia đình, chỉ tiếc mệnh bạc, vắn số nên mất sớm, bà vì luôn tưởng niệm ông và thương con mà thủ tiết cả đời. Còn con bé lại không cần phải vì kẻ bạc tình kia mà ở vậy cả đời! Thật không đáng! Bởi vậy, khi đứa trẻ này xuất hiện, bà nhìn ra sự quan tâm của anh chàng dành cho con gái mà không khỏi vui mừng. Tuy nhiên, hiện tại mọi thứ vẫn còn mờ nhạt, cần thời gian hun đút thì tình cảm mới chín muồi. Nhưng mà..

"Ý mẹ là sao ạ? Con thấy anh ta có gì tốt đâu chứ!" Tư Phàm bĩu môi, tỏ vẻ không tán thành.

Nhìn con gái khờ khạo như khúc gỗ, bà cảm thấy đau cả đầu, mệt mỏi buông ra một câu: "Rồi con sẽ hiểu!" Dù sao đã làm mẹ người ta, sao lại..

Thanh Khang nghe bà ngoại nói thì bất mãn chu môi, hừ nhẹ ra tiếng. Gì chứ? Ông chú kia chỉ toàn ăn hiếp mẹ! Có chỗ nào tốt đâu!

* * *

Trong khi đó, nhân vật cả nhà ba người họ đang nhắc đến vẫn không hề hay biết gì. Anh nghiêm túc lái xe, cẩn thận nhìn đường rồi rẽ sang đường cao tốc.

"Cậu.." Josh ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Hử?" David cầm chặt vô lăng, lái nhanh trên con đường cao tốc vắng bóng xe lúc trời về khuya, khoé môi cong lên khi nhớ đến những biểu cảm thú vị của ai kia khi bị mình chọc tức.

"Không có gì!" Josh thở ra một hơi. Thôi, có lẽ anh không nên nói gì. Cứ để mọi việc theo tự nhiên đi vậy! Dù sao, David cũng là người có chủ kiến, anh cũng không tiện xen vào.

Đêm ngày càng khuya, tiếng côn trùng kêu rả rích càng đặc biệt rõ ràng, nghe như ai thán về thế sự trên đời, tựa như chuyên chú lại tựa nỉ non về cuộc đời ngắn ngủi.