Tiếng Chuông Gió

Chương 14: Bất ngờ




Cả năm người nghe tiếng quay lại, khi nhìn thấy người đến là ai thì mỗi người một biểu cảm khác nhau.

"Chị Tư Phàm, chị có gì cần mua trong siêu thị này sao?" Kỳ Hân hôm nay mặc trên mình một chiếc áo sơ mi mỏng tang màu trắng kèm với chiếc đầm ngắn xẻ tà, hai nút trên cùng được thả ra làm lộ đường rãnh mê người, bộ ngực sữa "to lớn" không hợp chút nào với dáng người mảnh khảnh thoáng ẩn thoáng hiện dưới lớp vải mỏng đến mức gần như trong suốt.

"A, à! Chị.." Biểu cảm Tư Phàm hơi cứng ngắc khi ngoài ý muốn gặp phải cô ta. Kể từ khi biết những sự kiện kia, ít nhiều cô đã có khoảng cách với người trước mặt.

"Cô ấy không thể đến đây sao?" David khẽ nhíu mày kiếm, ánh mắt khó chịu nhìn Kỳ Hân. Phụ nữ gì có gia đình mà ăn mặc quá mát mẻ như vậy, không sợ gặp phải những tên biến thái sao? Đi bên cạnh chồng con mà ánh mắt cứ tỏa sáng lộ ra một cỗ ham muốn khi quét về phía anh và Josh khiến David vô cùng khó chịu.

"Em.. không có ý đó!.." Cô ta kéo dài âm cuối, nghe vào tai khiến vài người không khỏi rùng mình, đôi mắt ướt át như muốn khóc cứ chớp chớp không ngừng bắn mị nhãn về phía hai người đàn ông đối diện. Sau lần va chạm ấy, cô ta đã kín đáo nghe ngóng, thăm dò tin tức và biết người đàn ông trước mặt này là Tổng giám đốc của tập đoàn, anh ta mang trong mình hai dòng máu Anh-Việt, với ngũ quan thâm thúy sắc nét như tượng tạc thì dù anh chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng đã tỏa ra sức hút khiến người khó cưỡng. Vị đi bên cạnh kia vừa nhìn đã biết cũng là người nước ngoài, đi bên cạnh anh thì ắt hẳn không phải nhân vật tầm thường. Nhìn lại tên chồng loi choi bên cạnh, cô ta không vui nhíu mày. Đúng là một trời một vực mà! Khẽ cắn môi tô đỏ, ánh mắt ngập nước làm ra vẻ đáng thương, cô ta quyết định phải thả mồi với những con cá này!

David bị tầm mắt nóng bỏng của cô ta chiếu tới thì vô cùng bực bội, hàn khí lộ rõ ra khiến những người chung quanh rùng mình. Thậm chí có vài thiếu nữ đi ngang bị vẻ đẹp của anh thu hút, nhưng khi thấy biểu hiện đó thì nhanh chóng rụt cổ, vội vàng thu hồi lại tâm tư mà bước khỏi khu vực. Trong lòng họ không ngừng cảm thán: Anh chàng này đẹp thì có đẹp, nhưng biểu tình u ám như vậy, có cho cũng chẳng dám cần. Tất nhiên, trong số những người này không bao gồm vị đang làm ra vẻ thỏ non kia.

Josh thì lại khác, từ nhỏ anh đã tiếp nhận sự giáo dục của gia đình rằng dù cho hoàn cảnh nào cũng không thể tỏ ra bất nhã với phụ nữ. Cho nên, khi đối mặt với thái độ liếc mắt đưa tình của cô ta thì vẫn duy trì nụ cười nhạt, anh đưa tay nâng gọng kiếng, quay mặt đi chỗ khác, người có mắt đều nhận ra anh đang bày tỏ thái độ xa cách lãnh đạm.

Tư Phàm thấy biểu hiện của Kỳ Hân thì không biết mình nên có cảm xúc gì mới đúng. Lúc nghe lời đồn đại cô chỉ bán tính bán nghi, giờ sự thật bày ra ngay trước mắt thì không thể không tin. Cô liếc nhìn người đàn ông cao gầy nhưng không kém phần bất cần đi bên cạnh cô ta mà nhẹ nhắc nhở: "Kỳ Hân, anh này là?"

"Đây là chồng và con trai em." Kỳ Hân kéo dài giọng đến muốn chảy nước, tuy miệng trả lời cô mà đôi mắt vẫn dính chặt vào hai người đàn ông sau lưng Tư Phàm. Cô ta mang theo hai phần nghi hoặc, ba phần không hiểu và năm phần ghen ghét khi nhận thấy dường như cô quen biết hai người đàn ông hoàng kim này. Dù sao họ cũng là cực phẩm khó cầu, đâu phải tùy tiện đi đâu cũng có thể gặp!

Nghe giọng điệu nũng nịu của cô ta, người đàn ông bên cạnh bỗng nhíu chặt chân mày. Ánh mắt hắn ta từ hờ hững chuyển thành hung tợn trừng người đàn ông tóc đen lịch lãm trước mặt, địch ý vô cùng rõ ràng. Không khó để nhận ra anh ta cho rằng David đang không biết sống chết mà dám tơ tưởng tới vợ mình.

"..."

Tư Phàm vô ngữ, cái này là diễn tiến theo kịch bản gì vậy?

David bực bội vì bị người vô lý buông ra địch ý như vậy. Khuôn mặt vốn băng sương này càng đen hơn, ánh mắt tăng thêm mấy phần hàn ý nhìn người đàn ông não tàn cũng như khinh thường nhìn người đàn bà trơ trẽn. Đúng là tự đánh giá cao mình, cô ta nghĩ bản thân có sức quyến rũ lớn đến vậy sao? Một tên chồng lưu manh sống chung với một cô vợ lẳng lơ, đúng là xứng lứa vừa đôi mà!

Tuy có cảm giác chán ghét thậm chí là buồn nôn vì cái nhìn của người đàn bà kia, nhưng khi thấy cậu bạn mình bị người ta đối đãi như vậy, tuy ngoài mặt không lộ ra nhưng ánh mắt của Josh lại không che giấu được một tia vui mừng khi người gặp họa.

Cảm nhận được người bên cạnh không có thiện ý, David liếc qua, bắn ánh mắt sắc lẻm hàm chứa ý cảnh cáo về phía Josh. Cho đến khi thấy anh chàng rùng mình thu lại giễu cợt thì mới hài lòng bỏ qua. Tối nay tên bạn này nợ anh hai lần, sẽ có lúc anh tính sổ.

"Cô ơi!" Đúng lúc này, chất giọng ngọt nhưng như mía lùi, mang theo chút ngây ngô của Thanh Khang vang lên.

Kỳ Hân bị giọng trẻ con này làm hồi hồn, khi nhìn thấy một cậu nhóc trắng trẻo bụ bẫm đứng bên cạnh Tư Phàm đang gọi mình thì đưa mắt có ý dò hỏi nhìn sang cô.

"Đây là con chị." Tư Phàm nhẹ giọng giải thích.

Cô ta nghe vậy thì quan sát đứa trẻ hồi lâu, trong lòng không kiềm chế nổi sự ghen tị. Có phải ông trời quá ưu ái cho người đàn bà này không? Trong công việc, cô ta là người đầu tiên bị sếp đẩy ra khi điều động nhân sự chứ không phải cô; người đàn ông ưu tú cô ta để ý không hề liếc mắt đến bản thân mà chỉ vây quanh Tư Phàm; thậm chí đứa trẻ xinh đẹp trước mắt cũng là con của người này nốt. Một người đàn bà bị chồng bỏ rơi thì có gì hay ho đáng để nhận được những điều đó chứ? Nhìn lại người đàn ông không ra gì bên cạnh mình và đứa con yếu ớt bệnh tật, cô ta thầm hận. Hận ông trời bất công, hận gia đình bết bát, hận người chồng không chí cầu tiến cũng như hận bản thân yếu đuối. Nếu không vì gia cảnh thì cô ta không phải bỏ học, bôn ba nơi đất người để kiếm tiền; nếu không phải không có chỗ dựa thì cô ta đã chả phải nhắm mắt theo chân gã đàn ông lông bông này; nếu cô ta có thể gắng gượng vài năm thì biết đâu bây giờ vẫn độc thân xinh đẹp và sẽ được người đàn ông cực phẩm trước mắt để ý! Nghĩ đến đây, ngón tay cô ta xiết lại, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, một cơn đau xót bất ngờ ập đến khiến cô ta tỉnh táo lại. Buông lỏng ngón tay ra, Kỳ Hân cố gắng ghìm nén tất cả tâm tư âm u xuống đáy lòng, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất, khẽ khom người, vươn tay định véo má cậu bé trước mặt: "Có chuyện gì sao, con trai?"

Thanh Khang nhíu mi, theo phản xạ né tránh những móng tay nhọn hoắt được tô đỏ đậm, bé có dự cảm khi chúng chạm vào da thịt mình thì sẽ không đơn giản chỉ để lại vài vết trầy xước trên mặt nên nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Cô vẫn khoẻ chứ ạ?"

Câu hỏi này vừa ra khiến cho những người ở đây không khỏi ngớ người. Cu cậu đây là có ý gì?

Và, không đợi Kỳ Hân kịp nói gì, gần như ngay lập tức cậu quay qua nhìn mẹ mình, đôi mắt to tròn mở lớn, ngây ngô hỏi: "Mẹ ơi! Cô ấy bị bệnh gì mà giọng nói không bình thường, cứ kéo dài như vậy ạ? Con nghe mà cảm thấy cả người không khoẻ! Nói sao nhỉ? À, đúng rồi! Cảm giác như có con sâu bò lên da, khiến da con muốn nổi cục!" Xong, cu cậu còn soát soát tay như muốn phủi đi con sâu ấy!

"Phụt!" Josh nghiêng mặt sang bên, cố đè nén ý cười nơi khoé miệng.

Chân mày David thì giãn ra, ánh mắt mang theo tán thưởng nhìn cậu nhóc.

"Mày dám.." Tên chồng cao gầy của Kỳ Hân trợn mắt, một bộ dạng hùng hổ.

"Chị xin lỗi! Chỉ là trẻ con không để ý lời nói thôi! Em đừng chấp nó!" Tư Phàm vội ôm con lùi lại, che chở sau lưng.

David dịch chân, nhanh chóng chắn trước hai mẹ con, lạnh lùng nhìn hai vợ chồng này. Josh cũng dời bước, đứng bên cạnh bạn mình, khuôn mặt lịch lãm nhẹ nhàng hiếm khi hiện lên ý lạnh.

Tên kia như bị chọc tức, hai hàm răng vàng ố nghiến vào nhau kêu ken két. Hắn xiết chặt nắm đấm, vung lên, định đánh về phía trước thì bị người giữ lại.

Kỳ Hân khuôn mặt hết xanh rồi lại xám, xám rồi lại đen, dùng chút lý trí còn sót lại cố gắng bấu tay giữ chặt tên chồng đang xúc động: "Thôi đi!" Dù sao cũng là chốn đông người, cô ta thật không tiện phát tác. Thêm nữa, trước mặt còn hai con cá lớn cô ta muốn câu, không thể làm mất hình tượng! Gắng gượng giương lên nụ cười cứng ngắc, cô ta miễn cưỡng nói: "Không sao đâu chị!"

Tên chồng bị cản lại cảm thấy khó chịu vì cô ta dám nghịch ý gã. Đẩy Kỳ Hân ra đầy bạo lực, gã vừa định xông lên thì "Oà.. Hu.. Hu.. Hu.." Đứa trẻ hai tuổi nãy giờ vẫn đi cạnh hai vợ chồng bỗng khóc ré lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Tư Phàm bối rối, tuy cảnh giác tên lưu manh kia nhưng vẫn không khỏi quan tâm hỏi một câu: "Cháu nó bị sao thế?"

Kỳ Hân loạng choạng sau cú đẩy, tay chân luống cuống, vội vàng ôm chầm đứa nhỏ, không ngừng dỗ dành con trai: "Ngoan, ngoan nào! Mẹ dẫn con đi ăn nha!"

Tên chồng bên cạnh thì nóng nảy quát tháo: "Mau dẫn nó đi thôi, còn đứng đó làm gì?"

"Thôi, em dẫn bé đi đi!" Tư Phàm dịu giọng nói.

Kỳ Hân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu xem như đồng ý, nhanh chóng dẫn con đi.

Tư Phàm nhìn theo bóng lưng ba người rời đi không khỏi thở dài. Có một người chồng như vậy, Kỳ Hân nuôi tâm tư tìm một người tốt hơn cũng không lạ! Chỉ là, có lẽ do quan điểm khác nhau, cô lại không tán đồng cách làm của con bé.

"Thở dài làm gì? Dạng người này có gì mà phải đồng tình?" giọng nói trầm khàn lạnh nhạt của David đột ngột vang lên khiến cô hoàn hồn.

"A.. không! Chỉ là.." cô bối rối, không biết trả lời anh thế nào.

"Con người không thể lựa chọn hoàn cảnh sống, nhưng họ có quyền lựa chọn cách sống của mình." anh thâm ý nhìn cô, hiếm khi kiên nhẫn nói.

"..."

Khoé miệng giật giật, Tư Phàm không biết nên trả lời sao cho phải.

"Thôi, tớ đói bụng rồi! Chúng ta cũng nên kiếm chút gì đó ăn đi! Cậu cũng còn nợ cậu nhóc này một cái bánh kem còn gì?" Josh vỗ vai bạn mình, không biết nghĩ đến điều gì mà trong lòng thoáng u sầu.

"Ừ!" David vuốt ve mái tóc mềm mịn của Thanh Khang "Đi mua bánh kem thôi nhóc!"

Hiếm khi bé con không phản kháng, chỉ híp mắt lễ phép: "Dạ!" khiến cho cả ba người đều có chút kinh ngạc, bà Duyên lại mỉm cười hiền hậu.

* * *

Tại cửa hàng thức ăn nhanh nhộn nhịp, bốn người gồm hai nam một nữ cùng một đứa trẻ đang đứng trước quầy hàng lựa chọn món ăn. Cậu nhóc chân ngắn tuy chỉ đứng tới thắt lưng người lớn nhưng vẫn ráng nhón lên, ánh mắt mang theo hưng phấn nhìn hình ảnh sinh động trên áp phích.

"Chú cho cháu ly kem tươi đi, thêm cái đùi gà, một ly nước ngọt!" Thanh Khang hồ hởi kêu lên.

"Còn gì nữa không?" David nở một nụ cười nhạt nhòa, bàn tay to lớn bất chấp sự kháng nghị của cậu nhóc vẫn vò rối tóc cậu.

"Cái kia cho bà ngoại, cái này cho mẹ." bé con đẩy mãi vẫn không thể đẩy tay anh ra thì bĩu môi, dứt khoát không thèm để ý nữa, chỉ chuyên tâm chọn đồ ăn.

"Thanh Khang.." Tư Phàm yếu ớt kêu, sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt.

David và Thanh Khang nghe thấy thì liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng quay đi, nhất trí không để ý đến cô, một lớn một nhỏ khí thế hừng hực tiếp tục công việc dang dở.

"Không sao đâu! Hiếm khi có dịp, dù sao cũng là sinh nhật của cháu, cô cứ thoải mái, đừng gò ép mình như vậy!" Josh mỉm cười ôn hòa.

"Nhưng là.." Tư Phàm không biết làm sao cho phải.

"Em cứ qua đó ngồi đi, đừng lộn xộn!" David quay lại. Anh đưa một đống hóa đơn vào trong tay Josh: "Cậu đợi lấy đi!" Đoạn, anh nắm lấy tay cô, dẫn theo bé Khang đi về chiếc bàn mà bà Duyên đang đợi.

"Không phụ anh ấy sao? Một mình anh ấy làm sao có thể cầm hết được!" Cô áy náy quay đầu.

"Em đừng bận tâm!" David ngừng lại hai giây rồi vẫn không hề dừng bước mà lôi cô đi.

"..."

Anh ta đang chỉnh bạn mình à?

Josh nhìn theo bóng lưng ba người rời đi thì chỉ có thể cười khổ. David rõ ràng là đang đòi nợ anh đây mà!

Mười lăm phút sau, khi mọi thứ đã được bày trên quầy, dưới ánh mắt đồng tình của cô nhân viên, Josh mím môi che giấu sự bối rối khi không biết làm sao để bưng cho hết thì giật nảy mình khi đột ngột nghe thấy một giọng nam trầm vang lên bên tai: "Đưa bớt mấy cái khay kia cho tớ."

"Đừng nghĩ nhiều! Nợ của cậu tớ sẽ tính sau." David nhìn Josh có chút ngơ ngác thì chỉ lạnh nhạt nói. Dù sao cũng là bạn mình, anh muốn thu thập thì cũng phải coi trường hợp, nhất là khi người kia cứ băn khoăn mãi, anh cũng không thể làm ngơ.

"Ừ!" Josh cười híp mắt, khuôn mặt điển trai như sáng bừng. Hai con người, hai khí chất khác nhau nhưng đều mang theo vẻ đẹp khiến người ta khó dời mắt.

* * *

Năm người ngồi vây quanh một cái bàn, bên trên được bày biện vài món ăn, một cái bánh sinh nhật to đùng chễm chệ ngay trung tâm chiếc bàn, cắm trên đó là một ngọn nến in hình số năm đã được người thắp lên đang nhấp nháy ngọn lửa màu đỏ ấm áp.

"Cầu nguyện đi nhóc!" Josh cười cười thúc giục.

Thanh Khang chắp hai tay lại, chu môi, nghiêm túc nhắm mắt khấn nguyện. Những tua rua bằng giấy bạc thỉnh thoảng lại phất phơ, lấp lánh trên cái nón giấy hình chóp cậu đội càng tăng thêm sự đáng yêu cho chủ nhân. Sau ba phút, cậu bé mở mắt, hí hửng thổi tắt ngọn nến đang cháy.

"Mẹ! Mẹ đưa cây dao cho con! Con muốn cắt bánh!" Thanh Khang hồ hởi vươn tay về phía con dao trong tay Tư Phàm, ý đồ rõ ràng.

"Con còn nhỏ, sao cắt được? Để mẹ cắt cho!" Tư Phàm không yên tâm.

"Không, con lớn rồi mà! Mẹ đưa cho con đi mà! Nha, mẹ!" Thanh Khang mang theo ánh mắt bướng bỉnh kèm van nài nhìn cô.

"Cẩn thận đó!" Không nỡ làm con buồn, cô chỉ có thể cầm lấy con dao nhựa, nhét vào tay con rồi đẩy cái bánh đến trước mặt Thanh Khang cho bé thuận tiện hơn trong việc cắt bánh.

"Cám ơn mẹ! Mẹ là tốt nhất!" Thanh Khang ríu rít nói, cẩn thận nâng con dao muốn chia bánh. Chỉ là, sau khi đứng lên, bé mới nhận ra mình đoán sai rồi! Tuy bé khá cao nhưng so với cái bàn thì lại hơi thấp, càng đừng nói chi đến cái bánh được đặt trên mặt bàn. Nhìn sự chênh lệch này, bé cảm thấy nếu vươn lên cắt bánh thì có hơi quá sức. Nhưng cũng không thể vừa giành quyền cắt bánh, rồi lại vì chút khó khăn mà trả lại mẹ được! Như vậy thì thật mất mặt con trai mà! Thế là, bé con không nói gì, chỉ bặm môi, kiên quyết vươn người về phía trước chiến đấu với cái bánh.

Tay nắm chắc con dao, bé nghiêm túc nhìn chiếc bánh, trong lòng là một nỗi quyết tâm kiên định không lùi bước, Thanh Khang vừa giơ vật trong tay lên chưa kịp hạ xuống thì đã bị ai đó đột ngột nhấc bổng lên, bàn tay to lớn vịn giữ hai bên người giúp đứng vững trên chiếc ghế. Mùi hương cơ thể tươi mát của người phía sau ập vào mũi khiến bé biết được người đỡ mình là ai. Tuy trong lòng có chút bài xích nhưng khi biết bản thân chẳng thể làm gì khác hơn là nhận sự giúp đỡ của người này, bé chỉ đành nhận mệnh mà thả lỏng cơ thể, thản nhiên tiếp nhận sự giúp đỡ của ông chú khó ưa này. Đôi môi hồng hào đáng yêu nói câu: "Cám ơn chú!" Đầy thật lòng.

Khi nghe thấy câu cám ơn này, David mới ý thức được mình đang làm gì. Cơ thể anh có chút cứng ngắc vì hành động bộc phát không qua suy nghĩ của bản thân. Nhưng sau khi thấy phản ứng của tên nhóc đứng trước người, anh lại bất giác mỉm cười. Một cảm xúc kì lạ chưa từng trải qua len lỏi trong tim anh. Có chút ấm ấm, nóng nóng, tràn đầy thỏa mãn! Phút chốc, anh thấy thằng bé cũng không khó ưa như anh nghĩ, có lẽ anh chiếu cố cho nó một chút cũng không sao cả! Môi mỏng tràn ra chút độ cong: "Ừ!"

Tư Phàm khi thấy Thanh Khang gặp khó thì định vòng qua đỡ lấy con. Nhưng cô nôn nóng thì lại có người nhanh tay hơn, trước khi cô kịp hành động thì anh đã vươn tay nhấc bổng lấy bé con nhà mình. Ngồi trở lại ghế, cô không biết mình nên có phản ứng gì. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc hỗn độn, có chút không vui, có chút khó chịu, thêm chút không quen lại xen lẫn đôi chút ngọt ngào. Cảm giác này thật sự rất khó tả! Dù sao, ngay từ khi bé con vừa lọt lòng, cô đã quen tự mình chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ cho đến khi con bệnh tật ốm đau mà không có sự giúp đỡ của người đàn ông mang danh nghĩa chồng kia; bản thân vừa làm cha vừa làm mẹ, dựa vào sự an ủi của mẹ già mà cắn răng chịu đựng, vượt qua gian khổ. Cô đã quen rồi! Giờ bỗng chốc có người đột nhiên xông đến, giành đi một phần thiên chức của mình, cô cảm thấy không quen. Nhưng đồng thời, sâu trong tiềm thức, có một giọng nói nói cho cô biết rằng không sao đâu, cô nên chấp nhận điều đó, đó là điều tốt! Cho nên, giờ đây tâm trạng của cô phức tạp vô cùng. Thu lại cánh tay, cô khép chặt hai lòng bàn tay để dưới gầm bàn, bối rối níu chặt chiếc quần jean xanh.

Bà Duyên lại không phản ứng như cô. Bà tuy không mở miệng, nhưng ánh mắt vui mừng và nụ cười hiền hòa đã nói lên tất cả.

Josh vẫn duy trì nụ cười nhạt trên môi, đôi con ngươi màu xanh ẩn dưới cặp kiếng mạ vàng loé lên tia kinh ngạc xen lẫn phức tạp.

Mặc kệ người lớn có những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo như thế nào, Thanh Khang đã chia chiếc bánh kem hoàn chỉnh thành năm phần. Với sự trợ giúp của David, cậu bé hài lòng đặt chúng vào năm chiếc đĩa.

"Con mời bà ngoại dùng bánh!" Cậu nhóc hí hửng bưng chiếc đĩa đặt trước mặt bà Duyên.

"Cám ơn cháu! Sinh nhật vui vẻ!" Bà từ ái xoa đầu cậu nhóc.

"Con mời mẹ dùng bánh!" Thanh Khang nhe răng ra cười với bà, xoay về phía sau lấy đĩa bánh cho mẹ.

"Ừm!" Đôi mắt to tròn sau cặp kiếng cận của cô lóng lánh ánh nước.

"Mời chú tóc vàng!" Thanh Khang bưng đĩa bánh đặt trước mặt Josh.

"Cám ơn nhóc! Giờ chú không có quà, mai sẽ tặng bù nha!" Josh nháy mắt cười ấm áp.

"Dạ thôi ạ! Hôm nay các chú đã đi chơi với cháu, còn tặng bánh và tổ chức sinh nhật cho cháu. Như vậy là đủ rồi ạ! Mẹ cháu nói không được tùy tiện đòi quà của người khác!" Khuôn mặt non nớt cố tỏ ra nghiêm túc của bé khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.

Biểu hiện này của cậu bé khiến Josh ngạc nhiên đến mức không nói thành lời. Lúc năm tuổi anh như thế nào nhỉ? Hình như khi ấy anh vẫn còn theo đuôi cha mẹ, lúc mỏi chân không muốn đi bộ mà nhõng nhẽo đòi cha cõng trên lưng, khi thấy bạn có đồ chơi mới là lại ôm chân mẹ đòi mua cho bằng được. Vậy mà, cậu bé này lại từ chối anh, cho rằng mình đã nhận đủ, không nên đòi hỏi thêm. Phải sống trong hoàn cảnh như thế nào mà một đứa trẻ mới năm tuổi đã sống biết điều đến mức làm người khác đau lòng như vậy? Khoé mắt bỗng chốc chua xót, anh mỉm cười, ánh mắt mang theo đau lòng nhàn nhạt xoa đầu Thanh Khang: "Ừ, chú biết rồi!"

"Ừm.." David hắng giọng phá vỡ bầu không khí vi diệu này.

Thanh Khang nhạy bén nhận ra ông chú kia đang không vui, bé xoay người lấy một đĩa bánh: "Phần này cho chú ạ!"

David sau khi hài lòng nhận lấy thì kinh ngạc nhận ra sự khác biệt. Miếng bánh này rõ ràng to hơn đôi chút so với những miếng còn lại! Quay người nhìn thoáng qua đĩa bánh của Thanh Khang, anh thấy rõ ràng miếng bánh của cu cậu là nhỏ nhất.

"Cháu muốn cảm ơn chú vì những gì chú đã làm!" Thanh Khang nhìn ra nghi hoặc của anh, ngượng ngùng giải thích.

David không nói gì, nhưng khoé miệng nhếch lên độ cong nhỏ, thể hiện tâm trạng của anh rất tốt. Sự lạnh lẽo trên khuôn mặt điển trai tan ra, tỏa ra sức hút kì lạ, như một thứ độc dược dễ khiến con người ta đắm chìm vào đó. Trong một thoáng thất thần, tim của người phụ nữ trước mặt lỡ đi một nhịp. Khi bị đôi mắt phượng tà mị của anh chiếu tới, cô vội cụp mắt, cảm giác khuôn mặt nóng ran, nhất là hai má nóng bỏng đến bất thường. Lòng dạ rối bời, cô vội xoa má, thầm tự trách bản thân dễ sa ngã. Tư Phàm ơi Tư Phàm, mày đã bao nhiêu tuổi rồi, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, vậy mà giờ cứ như mấy cô gái mới lớn, bị người đàn ông này mê hoặc chứ?

David thấy phản ứng của cô thì tỏ ra thỏa mãn, tư thái phóng khoáng thêm mấy phần. Cái cảm giác khi chọc vỡ lớp vỏ bọc cứng rắn của cô, làm lộ ra nội tâm hay ngượng ngùng lúng túng thật là không phải dễ chịu bình thường! Rất thú vị!

"Thôi, ăn đi nào! Mọi thứ nguội lạnh cả rồi!" Josh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí kì lạ giữa hai người.

Thế là, ngoại trừ Thanh Khang ngây ngô không biết gì, những người còn lại dù biết nhưng vẫn cố tình làm lơ đi chút "sự cố" ban nãy.

* * *

"Mẹ ơi! Giờ mình về nhà hả mẹ?" Thanh Khang dùng nắm tay nhỏ nắm chặt bàn tay xinh đẹp của mẹ, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô.

"Ừm, về thôi con!" Tư Phàm liếc nhìn giờ trên điện thoại. Cũng tám giờ rưỡi rồi, bé con nên về nhà thôi!

Chỉ là, khi mọi người vừa bước đến gần cổng ra vào thì đã gặp phải một bất ngờ ngoài ý muốn.