Tiếng Chuông Gió

Chương 17: Say?




"Cạch" một tiếng, trái banh tròn vo bị người đánh lăn dài trên bàn billiard màu xanh sẫm, "cóc" một tiếng va chạm với một trái banh khác khiến nó "lộc.. cộc.." lăn vèo vèo vào cái lỗ nơi góc bàn.

"Cậu lại thắng! Không phải chứ? Khoảng cách xa như vậy mà! Có cần phải thẳng tay như vậy không?" Josh u oán nhìn người trước mặt, không kiên nhẫn đặt cây cơ lên mặt bàn, khuôn mặt điển trai nồng đậm sự bất mãn.

"Cậu có năng lực thì cứ việc vượt qua." David cầm ly rượu vang đỏ lên nhấp nhẹ, lạnh nhạt nhìn lại, không hề che giấu sự trào phúng.

"Cậu!" Josh nhăn nhó, khuôn mặt trắng hồng chuyển sang đỏ lựng khi cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh đặt gọng kiếng mạ vàng xuống, tay nhấc lên ly rượu vang uống một ngụm lớn. Sau khi nuốt xuống, Josh cố gắng hít thở sâu nhằm lấy lại bình tĩnh. Mất khoảng hai phút sắc đỏ trên mặt mới dần rút đi, những đường nét vặn vẹo giãn ra, khí sắc lại khôi phục như thường. Lúc này, anh lấy chai vang đỏ, rót thêm chất lỏng sóng sánh vào trong ly, mắt nhìn thẳng David, biểu cảm lười nhác gợi đòn: "Cậu thù dai thật đấy!"

"..."

David liếc anh một cái, môi mỏng nhếch nhẹ, không nói gì.

"Tớ chỉ vô tình đâu phải cố ý.." Phá hư chuyện tốt của cậu! Câu sau Josh nhịn vào bụng không nói.

"Hử?" David vừa lau đầu cây cơ vừa nhìn cậu bạn thân, âm điệu kéo dài từ trong cổ họng khiến người rùng mình.

"Không! Không có gì!" Nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm, Josh vội buông xuống ly rượu, xua tay cười hì hì.

"Cộc" Tiếng trái banh đập mạnh lại lần nữa vang lên, lại là âm thanh "lộc.. cộc.." khô khốc rồi lại một loạt tiếng "loảng xoảng" vang lên ở dưới lỗ nơi góc bàn. Nhìn kết quả, Josh không khỏi nhăn mày khổ sở, ngậm ngùi nhấp miếng rượu cho đỡ đắng lòng.

"Cậu thua hoàn toàn rồi!" David quăng cây cơ nhẹ bẫng lên bàn, không hề để ý hình tượng mà thả người lên thành gỗ cứng cáp ngồi xuống, cầm ly rượu dốc thẳng phần còn lại vào miệng, ánh mắt khép hờ không biết là hài lòng hay bất mãn.

Bầu không khí bỗng chốc im lặng đến nghẹt thở, xung quanh chẳng còn tiếng động gì ngoài tiếng hít thở gần như không nghe được của hai người trong phòng.

Thấy người đối diện cứ nhìn chòng chọc vào ly rượu cầm trên tay, dáng ngồi tuy bất cần nhưng cột sống luôn thẳng tắp, khuôn mặt hờ hững vô biểu tình như đang thoát ly trần thế, Josh mím môi, trầm mặc trong chốc lát rồi bật ra một câu phá vỡ bầu không khí nặng nề: "Cậu.. nghiêm túc thật à?"

"Hử?" David như choàng tỉnh, quét mắt lạnh nhạt nhìn Josh.

"Người phụ nữ đó.." Josh hiếm khi thu hồi vẻ ôn hòa, biểu tình nghiêm nghị.

"..."

David chớp chớp mắt như thể đang tiêu hóa những gì Josh muốn nói. Năm phút sau, môi mỏng khẽ nhếch: ".. Tớ, cũng không rõ! Ban đầu là vì tính cách kì lạ của cô ấy làm cho chú ý. Tuy tớ không thích cảm giác bị phụ nữ vây quanh, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy né tránh tớ không kịp, phòng như phòng mấy tên biến thái. Bây giờ là thời đại nào rồi vậy mà vẫn còn người kiêng dè, bảo thủ như cô ấy chứ? Chỉ là, khi tìm hiểu về cô ấy tớ mới ngỡ ngàng, khi nhìn cô ấy tớ luôn nghĩ về mẹ, trong lòng luôn có ý nghĩ phải chở che cô ấy, không muốn cô ấy giống như bà!" Thật ra, mục đích ban đầu của anh là điều tra xem Tư Phàm là ai, có mục đích gì khi tiếp cận với mình hay không mà thôi. Dần dà, khi sự nghi ngờ đó được giải tỏa, anh mới chấp nhận một sự thật là hai người như bị buộc với nhau bởi sợi dây của số phận. Nhưng là, những điều này David cảm thấy không cần thiết phải cho Josh biết.

"Cậu.. đồng cảm sao? Hay là một thứ cảm xúc khác?" Josh cảm thấy não mình như căng ra, gắng gượng chọn lọc từ ngữ.

"Có lẽ có chút đi!.." David dùng đôi mắt mang theo mờ mịt nhìn sang.

Hình ảnh này nếu lọt vào mắt của một cô gái, đặc biệt là một cô gái mới lớn, thì ắt hẳn sẽ bị vẻ mặt quyến rũ của anh mê hoặc mà bất giác chìm đắm trong đôi mắt phượng tà mị hút hồn. Chỉ là, ở đây, lúc này là một tên con trai chuẩn không cần chỉnh, lại còn quá quen thuộc với anh nên phản ứng của Josh lúc này là hận đến ngứa răng, chỉ muốn xông lên nắm áo kẻ trước mặt này, xách hắn lên cao mà đánh cho tỉnh.

"Nếu ngài Hours không cho phép thì sao? Cậu nghĩ ông ấy sẽ chấp nhận à?" Josh cố kìm nén xúc động mà hỏi một câu mang tính thực tế hơn.

"Ông ta dám? Bao nhiêu năm qua ông ta có thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người làm chồng, làm cha sao? Chỉ là một người cha trên danh nghĩa thì ông ta có quyền hạn gì chứ?" Hiếm khi trên khuôn mặt vô cảm lạnh lùng của David lại xuất hiện vết nứt.

"..."

Josh âm thầm bĩu môi. Không có gì à? Chỉ đồng cảm sao? Nếu không có gì thì có cần thiết nhảy dựng lên như con nhím xù lông không? Mà cũng có thể là do phản ứng bản năng của David khi nghe thấy tên của cha mình "Dù sao cậu cũng đừng quên bất kể cậu có thừa nhận hay không thì ngài ấy cũng là cha cậu!"

"Ông ta vẫn còn một đứa con đó thôi! Đi mà quản nó! Bao nhiêu năm không có ông ta tớ vẫn sống tốt, bây giờ lấy tư cách gì đòi quyền hạn?" David cầm lên chai rượu vang đỏ, đổ vào non nửa ly, nhấp một ngụm, híp mắt hưởng thụ.

"Cậu.." Josh bất đắc dĩ nhìn David. Anh biết, cho dù ngài Hours có cố gắng thế nào thì cũng rất khó tháo gỡ gút mắc giữa hai cha con. Từng ấy tổn thương, từng ấy khoảng cách không phải nói xóa là có thể xóa. Nó ăn sâu vào trái tim lạnh lẽo đến cằn cỗi của con người trước mặt anh, thấm sâu vào từng mạch máu, thôi thúc con người này cố gắng phấn đấu, chịu đựng được những gì người khác không thể chịu đựng, chỉ nhằm đòi lại cái thứ gọi là "công bằng" cho người mẹ đáng thương đã ra đi trong bao nhiêu tủi nhục, hối tiếc. Người đàn ông này giờ đã đủ lông đủ cánh, đủ cứng cáp để quay lại đòi món nợ đó, từng bước từng bước giăng lưới bắt lấy "con mồi". Chỉ là, khi trả thù xong, cậu ta sẽ còn lại gì? Tâm sẽ thoải mái hơn hay đánh mất cả bản thân? Liệu sau khi những kẻ ở đây bị trừng phạt xong, cha ruột và người em cùng cha khác mẹ kia có trở thành đối tượng kế tiếp hay không? Anh biết, khi David gặp gỡ Tư Phàm, trong tâm của cậu bạn này đã có chút thay đổi. Như vậy thì liệu người phụ nữ xinh đẹp kia có phải là chìa khóa mở ra cánh cửa khác cho David, giúp người này gỡ bỏ gông xiềng trong tim hay không? Nếu như hai người đến với nhau thì khi ngài Hours biết chuyện của họ, ông sẽ phản ứng ra sao? Chưa kể đến đức tin của ngài ấy, chỉ xét ở vị trí của người làm cha, chắc hẳn ngài ấy sẽ khó mà chấp nhận. Và nếu ngài ấy cứng rắn xen vào, e rằng mâu thuẫn giữa hai người càng nặng nề thêm mà thôi! Nghĩ đến những khả năng này, Josh cảm thấy thật đau đầu!

"Take me to your heart.." Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của David bất ngờ vang lên. Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, không biết người gọi đến là ai, nhưng vẻ mặt chuyển biến từ bất cần đời thành lạnh lùng khiến Josh nhìn mà rùng mình. Khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười ma quỷ, chất giọng trầm khàn gợi cảm mang theo chút trào phúng khó mà nhận ra: "A lô, chào giám đốc Nguyên! Lâu quá không thấy ngài gọi lại, tôi tưởng giao dịch của chúng ta đã bị hủy bỏ chứ?"

Đầu dây bên kia không biết đang nói gì, chỉ nghe ra là giọng của một người đàn ông trung niên, âm điệu cung kính mang theo lấy lòng rõ rệt.

David chỉ cười khẽ, giọng đều đều: "Không sao! Tất nhiên mọi thứ vẫn sẽ như thỏa thuận ban đầu. Ngài đã làm được những gì tôi yêu cầu sao?"

Lát sau, những ngón tay đang cầm ly rượu của anh xiết mạnh, thể hiện tâm trạng của chủ nhân đang phấn khích, nhưng giọng điệu lại như thường: "Được! Khi thấy điều tôi cần, tất nhiên ngài sẽ có được những gì ngài cần! Vâng, tạm biệt! Hân hạnh được hợp tác!"

Khoé môi nhếch nhẹ khinh miệt, David nhìn màn hình điện thoại, vuốt nhẹ biểu tượng kết thúc cuộc gọi. Không ai ngoài người ngồi đối diện thấy rõ biểu cảm chân thật đằng sau những câu lịch sự đầy khuôn sáo, giọng điệu đều đều không lên không xuống của anh. Đặt điện thoại lên mặt bàn, David thu hồi toàn bộ vẻ giễu cợt trên mặt, uống nốt chút rượu còn sót lại trong ly thủy tinh trong vắt. Khi chiếc ly "cạch" một tiếng đặt trên khay thì một tiếng "tách" rồi nối tiếp một tiếng "roảng", chiếc ly vừa nãy vẫn còn nguyên vẹn chỉ trong ba mươi giây đã vỡ thành nhiều mảnh vụn, vài mảnh nhỏ ghim vào lòng bàn tay to lớn, gây ra vài vết thương khiến máu rịn ra nhìn thấy ghê người. Thì ra, từ nãy chiếc ly đã muốn nứt ra, chỉ là vì người sử dụng vẫn còn cầm trên tay nên nó không thể vỡ ngay. Thế cho nên khi chủ nhân của nó vừa buông tay, chiếc ly đã không kịp chờ đợi mà tiêu tan. Chỉ điều đó thôi là ta có thể nhận ra lúc nãy anh đã dùng một lực đạo không hề nhỏ khi xiết chiếc ly.

"Này, sao cậu lại tự làm mình bị thương như vậy chứ?" Josh hốt hoảng, vội chạy đến tủ y tế trong phòng tìm dụng cụ sơ cứu cho anh.

Nhìn bạn mình bận rộn sát trùng, lau sạch rồi vội vàng dùng băng gạc băng bó vết thương, David mím môi, vung tay ra: "Không chết được!"

Josh nhăn mày, nhưng cũng không kiên trì việc làm dang dở. Tên này lại giở thói trâu lì, anh không hơi đâu chống chọi! Có chút máu, tên điên này cũng không chết được!

Nhìn Josh dọn dẹp dụng cụ sơ cứu, David khẽ híp mắt, đưa tay sờ lên vết cắt trên tay, miệng thì thầm: "Cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn, ngoài tên dở hơi kia thấy được mặt phải của tớ, thì chỉ có cậu là người nhận rõ mặt trái của tớ. Cho dù là mẹ mình, tớ cũng chưa bao giờ lộ ra biểu cảm chân thật.."

"..."

Josh ngưng lại động tác trong giây lát rồi lại tiếp tục, anh không tiếp lời, chỉ im lặng làm người lắng nghe.

".. Từ nhỏ chịu đựng những dồn nén ấy, tớ tự tập cho mình thói quen sống khép kín, luôn dùng biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt đối mặt mọi thứ.." David mân môi, ngón tay cái vô thức vuốt nhẹ lên môi.

"Của cậu đây! Nhưng chỉ lần này thôi đấy!" Josh nhìn hành động là biết tên này muốn hút thuốc, tâm lý mà rút ra điếu thuốc cất trong hộc tủ, tiện tay châm lửa.

"Ha, tớ giấu kỹ trong hộc vậy mà vẫn bị cậu phát hiện!" David bất đắc dĩ cười cười.

Josh không trả lời mà chỉ lườm anh, trong ánh mắt biểu lộ rõ ý nghĩ: "Tớ quá hiểu cậu mà!"

David cười chịu trận, anh không hề giả bộ mà đưa lên môi, rít một hơi dài, ánh mắt mơ hồ nhìn từng vòng khói lan tỏa trong không khí mà lâm vào hồi ức: ".. Có lẽ cuộc sống của tớ sẽ luôn ở trong bức tranh màu xám ấy nếu không có tên dở hơi kia xông vào, cứ luôn tìm cách tiếp cận cho dù bị tớ chỉnh thê thảm không nỡ nhìn. Cũng vì sự kiên trì của hắn mà tớ đã bị thuyết phục, chấp nhận có thêm một người bạn trong cuộc sống vốn vô vị của mình. Nhưng, cái ngày mà người mẹ nhìn thì yếu ớt mà lại kiên cường hơn ai hết, người đã cho tớ sự sống, cố gắng che chở cho tớ đột ngột ra đi trong vội vàng, không hề báo trước cũng chẳng nhắn lại một câu trăn trối mà bỏ lại một mình tớ bơ vơ trên cõi đời này đã xé toạc đi cái mặt nạ mà tớ luôn đeo. Nhìn thân hình bà bê bết máu, tử thi không nguyên vẹn bị người che đậy dưới lớp vải trắng đã khiến tớ chết lặng, và toàn bộ bộc phát ra khi những kẻ không ra gì kia làm ra vẻ đạo mạo, nhỏ vài giọt nước mắt giả tạo vào ngày đưa tang." Khuôn mặt hờ hững của anh tựa như một chiếc mặt nạ bị người dùng búa gõ nhẹ tạo thành một vết nứt, hiện ra đường nét vặn vẹo thực sự của chủ nhân. Bàn tay to lớn nắm chặt lại, vết thương bị rách toạc nhưng David lại không hề để ý, đôi mắt phượng hằn lên từng vệt máu đỏ tươi, ẩn hiện trong làn khói trắng của thuốc lá càng khiến người cảm giác quỷ dị đến rợn người: "Họ làm ra vẻ cao thượng lắm khi mà vờ vịt xây ngôi mộ cho bà, nhả ra chút tiền chỉ nhằm nuốt trọn những gì đáng lẽ là của bà. Tớ không tham gì vài đồng bạc lẻ ấy, nhưng chính thái độ của họ đã khiến tớ không thể chấp nhận nổi! Họ lấy cái quyền gì mà dám đối xử với mẹ tớ như vậy? Lại có tư cách gì mà làm ra vẻ cao sang, tới bố thí? Tớ khinh! Tớ phải khiến họ nhả ra tất cả, trả giá từng chút một cho sự ác độc, ích kỷ và nhỏ nhen của họ. Họ dám làm thì phải dám nhận cái giá xứng đáng!"

"..."

Josh lặng im nhìn người trước mặt, cảm xúc giấu kín sau gọng kính mạ vàng, dưới làn khói thuốc lá lượn lờ, xúc cảm nơi đáy mắt càng không ai rõ "Dù cậu làm gì, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu. Chỉ là, đừng gây ra án mạng!"

"A.. ha.. ha.. ha.. Cậu nghĩ họ xứng đáng để cho đôi tay tớ nhuốm bẩn sao? Chuyện gây ra mấy vụ án giết người đã xưa lắm rồi! Có rất nhiều cách khiến con người ta sống không bằng chết, điên dại đến mức muốn tự mình kết liễu mà thôi!" David gằn giọng, âm điệu lạnh lẽo rợn người.

"Cậu.." Josh lặng người, không biết nên nói sao cho phải, đôi môi mấp máy không nói được thành lời.

David không nói nữa, anh cầm bình rượu vang lên, đổ chất lỏng màu đỏ còn sót lại vào trong cổ họng, từng tiếng "ừng.. ực.. ừng.. ực.." đặc biệt rõ ràng trong không gian im ắng. Sau đó "toang" một tiếng, chai rượu vang đắt tiền bể tan tành dưới sàn nhà. David bất chấp hình tượng mà dùng tay áo lau đi chất lỏng còn sót lại trên khoé miệng: "Đưa tớ về" nhà "đi! Tớ say rồi!"

Khoé miệng Josh giật giật, tên này đúng là say thật: "Đây vốn là" nhà "cậu mà! Chỉ là giờ cậu nhường cho tớ ở thôi!" Đúng hơn là canh chừng nhà!

"Không phải!" Nhà "của tớ vốn là nơi có bà! Chỗ này không phải!" David vung tay gạt rơi hết mọi thứ có quanh mình, dáng vẻ chẳng khác gì đứa trẻ đang tranh cãi, cố chấp với luận điệu của mình.

"Đúng! Đúng!" Nhà "cậu là ở đó, không phải ở đây! Là do tớ không đúng! Tớ sẽ lấy xe đưa cậu về" nhà "!" Josh vội đầu hàng, không tranh cãi cái vấn đề vô vị này. Đầu anh co rút khi nhìn đống rác tên bạn thân tạo ra mà thầm nghĩ, nếu anh còn tiếp tục tranh luận, kẻ chịu khổ đi dọn đống rác đó cũng chỉ có mỗi anh mà thôi!

* * *

Chung cư Vĩ An.

"Kít.. xịch.." Tiếng bánh xe hơi thắng lại ngay trước cổng chung cư thu hút sự chú ý của bác bảo vệ đang chăm chú trên trang giấy của sổ ghi chép. Ngước mắt nhìn lên, thấy hai người đàn ông cao lớn, sang trọng đã có vài phần quen mặt bước xuống xe, bác thầm lắc đầu, nhưng khi thấy một người đỡ một người, người tóc đen còn có dáng vẻ chập choạng say xỉn, bác vội buông công việc trong tay, tiến đến định giúp đỡ: "Cậu ta sao vậy? Say à?"

Josh vừa định nói gì thì đã bị David giành nói: "Tớ không say! Cậu đừng có nói bậy!"

Josh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: "Ừ, cậu không say! Tớ say! Được chưa?" Đoạn, anh quay qua nói với bác bảo vệ: "Bác cứ để cháu đỡ cậu ta về! Tên này nhìn vậy chứ nặng lắm, tính tình lại ương bướng, chỉ có cháu trị nổi thôi!"

"Ừ!" Bác bảo vệ không nói gì thêm, nhìn hai người liêu xiêu bước vào mà thầm chậc lưỡi.

Vừa ngồi vào bàn thì một chiếc xe máy chạy vào, ánh sáng đèn xe vừa tắt thì người trên xe cũng lên tiếng chào: "Cháu chào bác ạ!"

* * *

Josh đỡ David đến chân cầu thang thì anh không chịu đi tiếp, ngã vạ trên đó. Josh nhìn đồng hồ điện tử trên tay mà không khỏi nôn nóng, giờ cũng đã chín giờ đêm, tên say này mà còn ngồi đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

"Hai người sao lại ngồi đây?" Đúng lúc này một giọng nữ dịu ngọt vang lên.

Hai mắt Josh như sáng rỡ, anh vội vàng quay lại: "Cô Tư Phàm! May quá! Cậu ta say quá rồi, mà không chịu đi tiếp, cứ ngồi ỳ ở đây, tôi đang không biết phải làm sao đây! Cô có thể.."

Thật sự mà nói thì khi nhìn thấy hai người này, Tư Phàm có một thoáng cứng lại, muốn xoay người đi đường vòng. Nhưng là, đường lên chỉ có cái cầu thang này, thêm nữa vị đang ngồi kia còn mua căn hộ đối diện cô, không sớm thì muộn cũng phải gặp mặt, cô không thể né tránh suốt được. Mặc dù sau sự việc ấy, người này bình chân như vại, cô lại không khỏi lúng túng đây này! Nghĩ thì nghĩ vậy, cô cũng không thể bày sắc mặt với họ được, chén cơm của cô vẫn đang do hai người này nắm giữ! Người ta đã mở miệng, cô cũng không thể không đáp lời: "Nhưng, tôi đâu thể làm gì!"

"Có thể mà! Cô khuyên hắn đứng lên là được! Làm ơn!" Josh nài nỉ, đôi mắt mang theo trông mong nhìn cô.

Nhìn đôi mắt lúc nào cũng hào hoa phong nhã của anh ta trở nên thế này, lông tơ trên người Tư Phàm dựng đứng cả lên, tràn ngập bất đắc dĩ: "Thôi, thôi được rồi! Để tôi thử xem!"

Cô cong đầu gối, cẩn thận đặt hộp bưu phẩm xuống đất, lấy tư thế nửa ngồi nửa quỳ trước mặt David, tay lay nhẹ bờ vai anh: "Này anh, anh không sao chứ? Còn tỉnh không?"

David nâng mặt, mái tóc đen bóng lòa xòa trước trán che đi đôi mắt mờ mịt sương khói, môi mỏng khẽ nhếch, gò má hơi đỏ trên nước da trắng hồng. Biểu cảm lúc này của anh nhìn như một tên nhóc con đang co rúm người, lại như không phải, cố gắng trấn định nhìn xem người trước mặt là ai.

Biểu hiện yếu ớt như vậy của anh bỗng chốc đụng vào chỗ mềm mại trong tim cô, trong đầu cô như thấy bé con của mình kiên cường mà yếu nhược. Bản năng của một người làm mẹ trỗi dậy, cô dịu dàng vén tóc mái anh sang bên, dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ! Là tôi!"

Tư Phàm chưa kịp nói gì thêm thì bất ngờ bị anh ghì chặt, ôm đầy cõi lòng, mùi rượu và mùi hương nam tính quấn quýt ngay chóp mũi khiến tim cô bỗng chốc đập loạn. Từ chưa kịp phản ứng chuyển sang bối rối, cô định đẩy anh ra thì bị một tiếng nấc nghẹn của anh khiến cho mọi hoạt động bị đình chỉ: "Mẹ.. con xin lỗi.." Tiếp theo đó là cả bờ vai anh rung lên, chỗ hõm vai nơi anh chôn mặt vào bị thấm ướt một mảng áo, vết nước cứ loang dần, thấm vào da thịt cô lạnh lẽo. Trong lòng mềm nhũn, cô chuyển sang vỗ vai anh, nhẹ nhàng trấn an như một người mẹ đang dỗ dành đứa con trai bé bỏng: "Không sao! Không sao đâu!"

Tất cả những hình ảnh này đập vào mắt Josh khiến anh trợn mắt há hốc mồm, trong tâm hồn nghe như có cái gì "rắc" một tiếng nứt vụn. Từ bất ngờ chuyển sang đau xót, từ bàng hoàng chuyển sang cay đắng cứ phức tạp đan xen chồng chéo trong lòng khiến anh không biết nói gì, ngón tay vô ý thức xiết chặt vào lòng bàn tay, tâm tư rối bời. Đây là một David khác, một David anh chưa hề gặp! Thì ra, ngoài một vẻ ngoài lạnh lẽo, một tâm tư u tối, một biểu tình tà ác, bạn anh vẫn còn một mặt yếu đuối như vậy, chỉ là cậu ta vẫn chưa hề bộc lộ trước mặt ai, ngoại trừ người phụ nữ này mà thôi..

Khoảng mười phút sau, như đã khóc đủ, David gục ngã trên vai Tư Phàm, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai khiến cô không biết phải làm sao. Đùa cô à? Tên này vậy mà ngủ rồi? Còn cô phải làm sao? Ngồi chịu trận ở đây cả đêm à? Tuy đã khuya nhưng không chắc chắn sẽ không có người đi qua, lắm người nhiều miệng, họ thấy được sẽ đồn đãi cô thành cái dạng gì nữa? Cho dù không có ai cũng không thể cứ thế này cả đêm được! Mẹ và con cô vẫn đang chờ cô đó!

"Này, anh, anh.. đỡ anh ta giùm với! Anh ta ngủ rồi!" Bắt đầu là do vị này, vậy thì cho anh ta đánh cái kết đi! Cô là người vô tội mà!

"À, vâng!" Josh như bừng tỉnh, vội vàng đi lại, ngồi xổm xuống, tiếp nhận David từ tay cô.

Nhưng là, vị kia lại cứ không phối hợp. Tuy đỡ được anh, nhưng bàn tay David cứ níu lấy cánh tay áo cô không buông, khuôn mặt nhăn nhó như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi. Dù Tư Phàm và Josh có cố thế nào cũng không thể gỡ ra được.

Cảm thấy dây thần kinh căng chặt, Tư Phàm đành cầm lên hộp bưu phẩm, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Thôi, tôi sẽ phụ anh đỡ anh ta về vậy!" Dù sao cũng không thể giằng co cả đêm ở đây!

"A, xin lỗi! Thật phiền cô quá!" Josh thầm chỉ trích tên bạn thân, sao hôm nay lại dính người như vậy? Bảy năm quen biết nhau có bao giờ anh thấy hắn đeo ai như thế bao giờ! Cái tên kia may mà không ở đây, hắn mà ở đây thế nào cũng cười đến rụng răng, tiếp theo lại có một đống trò hay để xem. Thật là mất mặt mà! "Giờ này cô còn đi đâu vậy?" Để cho không khí đỡ kì cục, Josh đành dời đề tài đi chỗ khác.

"À, tôi ra bưu điện nhận bưu phẩm do một người bạn gửi cho!" Đôi mắt cô ánh lên ý cười.

Không biết có phải do bản thân mình quá nhạy cảm hay không mà anh có cảm giác thân thể tên bạn thân mình căng cứng, Josh đành hỏi thêm: "Là bạn trai cô sao?"

"Không phải! Là của cô bạn thân!" Tư Phàm bối rối phân bua "Cô ấy hiện đang ở bên Mỹ, do gửi bưu phẩm dạng bảo đảm nên tôi buộc phải ra lấy!"

"À.." Josh liếc qua địa chỉ người gửi, thấy địa chỉ là ở bang California thì ít nhiều có thể đoán được là ai. Có lẽ là cô gái bị tên kia theo đuổi! Lúc này, anh lại có cảm giác người đang được mình đỡ phối hợp vô cùng, thân thể buông lỏng, dễ dàng lôi kéo. Trong lòng anh thầm khinh bỉ, đây mà là phong phạm mà một quý ông nên có à? Tên này không biết say thật hay giả say, chỉ muốn kiếm cái cớ để gần gũi người ta! Đúng là khiến anh lau mắt mà nhìn!

Đi rồi cũng đến, hai người dìu David đến trước cổng căn hộ thì Josh đưa tay vào túi áo khoác, tìm kiếm chìa khóa. Từng tiếng "lách.. cách.." nối tiếp nhau vang lên, sau đó cánh cửa được mở ra.

Khi không gian u tối bên trong được giải thoát, Tư Phàm bỗng nhớ đến những lời đồn đãi về căn hộ này, cô cảm thấy rùng mình khi có một cơn gió lạnh từ trong nhà lùa ra. Hít sâu một hơi lấy can đảm, cô mím môi thận trọng nhìn quanh dù không thấy gì. Khi ánh đèn trong nhà được Josh mở lên, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy rõ mọi thứ không có gì đáng sợ cả, giữa nhà không bày biện gì nhiều, thậm chí đơn giản đến không thể đơn giản hơn, có khi không khác biệt lắm với gia đình cô.

Khi đỡ được ai đó ngã vào chiếc giường với lớp nệm dày, cô mới cảm thấy lực đạo trên cánh tay buông ra. Người đàn ông ban ngày lịch thiệp hào phóng với khuôn mặt lạnh lùng pha thêm chút vô lại giờ phút này im lặng nằm trên đó, không biết có phải vì vương chút men say hay không mà lại tạo ra một loại sức hút khác.

Tư Phàm nhận thấy có gì đó sai sai thì cuống quýt dời tầm mắt, tự trách mình bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn. Dự định dời bước thì cô bị màu đỏ chói mắt nơi cánh tay áo mình thu hút sự chú ý, tuy không nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra đó là máu. Nhớ đến lúc nãy anh níu lấy ống tay áo cô ở đúng vị trí này, Tư Phàm có phần giật mình hỏi Josh: "Anh ấy bị thương à?"

Đang lấy khăn ướt từ trong phòng tắm ra chuẩn bị lau mặt cho tên kia, nghe cô hỏi vậy thì Josh nhớ ra: "Ừ, cậu ta bị vài mảnh ly đâm vào tay.."

Anh chưa nói hết câu thì đã bị cái nhăn mày và câu nói của cô khiến cho im bặt: "Đàn ông các anh đúng thật là quá bất cẩn! Vết thương nhỏ thế này, nhưng nếu không cẩn thận sơ cứu sẽ dễ nhiễm trùng lắm đó! Nhà này có đồ sơ cứu gì không?"

Môi mỏng mấp máy, anh định phản bác rằng bản thân mình có cố gắng sơ cứu, chỉ là tên trâu điên kia không cho. Miệng mở ra rồi khép lại vài lần nhưng cuối cùng anh lại không nói gì, chỉ bật ra một câu: "Để tôi lấy cho!"

Rồi sau đó, anh vô cùng bất mãn khi thấy tên bạn thân nửa tiếng trước còn cự tuyệt mình thì giờ đây lại nằm im như chết để cho cô sát trùng vết thương. Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn mà!

Sau khi sơ cứu xong, cảm thấy bản thân không thể làm gì hơn, cô bảo Josh chăm sóc cho người kia, còn mình thì dời bước ra ngoài phòng khách, quan sát một lần cách bài trí bên ngoài. Không thể không nói, nếu không biết anh là ông chủ lớn của một công ty, thì chỉ cần nhìn căn nhà này, cô sẽ cho rằng anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, có cuộc sống bình dị thậm chí khá là bình dân là khác! Cái cách bố trí nhà cửa, vật dụng này chỉ có những người dân lao động như cô mới thế; chứ mấy vị thiên kim công tử con nhà giàu ai lại ở trong một căn hộ chung cư có phần xuống cấp, vật dụng trong nhà chỉ là vài thứ rẻ tiền như thế này!

Đang quan sát thì cô bị một bức ảnh trên bệ thờ đập vào mắt. Cả căn hộ không hề thờ phụng một vị thần thánh nào ngoài một người phụ nữ được đặt nghiêm trang giữa nhà. Nói là thờ cũng không hẳn, vì tuy được đặt lên bệ thờ, nhưng lại không thấy lư hương hay nhang khói nào xung quanh, như thể đó chỉ là nơi đặt một bức tranh trang trí. Mà đúng là bức tranh chứ không phải ảnh, vì tuy đường nét sắc sảo, biểu cảm tinh tế sống động như thật, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhận ra đây là một bức tranh xuất ra từ bàn tay con người vẽ nên, chứ không phải là sản phẩm của công nghệ kĩ thuật số hiện đại.

"Bà ấy là mẹ David!" Đúng lúc này giọng nói của Josh vang lên bên tai khiến cô giật mình.

Nhìn biểu cảm hoảng hốt vẫn chưa rút đi trong đôi mắt xinh đẹp ẩn dưới lớp kính cận, Josh áy náy: "Xin lỗi, làm cô bị kinh hoảng sao?"

"Không sao! Tôi chỉ hơi giật mình tí!" Tư Phàm xấu hổ, cảm giác như mình đang làm chuyện xấu bị người bắt gặp "Bà ấy thật đẹp!"

"Phu nhân rất đẹp, chỉ là hồng nhan bạc phận! Bà ấy ra đi rất sớm, khi chưa đến bốn mươi!" Josh thầm cảm thán, nhìn người phụ nữ dịu dàng trong bức tranh, anh không khỏi than thở ông trời bất công.

Vốn chỉ định khen một câu thật lòng nhưng không ngờ bản thân hình như đụng phải chuyện thương tâm của người khác, cô cảm thấy bối rối.

Josh nhìn ra sự khó xử của cô thì cảm thấy cảm xúc có chút là lạ, hình như anh hiểu được do đâu mà tên kia nói vậy rồi! Không muốn cô luống cuống, anh nhỏ nhẹ nói: "Cô uống chút nước chứ?"

"Không đâu! Trời cũng không còn sớm, tôi phải nhanh về nhà, không hai bà cháu lại lo lắng. Xin phép anh vậy!" Tư Phàm lịch sự từ chối.

"Vậy không dám phiền cô nữa! Cảm ơn cô!" Josh hiền hòa cười.

"Không có gì!" Tư Phàm mỉm cười, chân không ngừng bước mà về nhà, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Josh làm nũng khi nãy thì không khỏi buồn cười. Hôm nay hai vị này thật đúng gây ra nhiều bất ngờ, cho cô đủ kích thích!

Josh nhìn người về nhà rồi mới đóng cửa, thở dài một hơi khi nhìn về cánh cửa phòng ngủ. Đêm nay anh phải ở lại chăm sóc cho tên bên trong, hắn ta yên ổn ở trên giường rồi, chỉ còn anh là không biết phải ngủ ở đâu đây! Hi vọng hai người họ có thể nhanh chóng đến với nhau, để anh quăng gánh nặng này đi cho khoẻ!

Gió đêm vẫn ve vuốt từng khóm cây ngọn cỏ. Trên bầu trời, ánh trăng sáng rỡ dịu dàng chiếu sáng xuống, như tạo thêm chút hơi ấm cho khu chung cư cũ kỹ, ọp ẹp vốn lạnh lẽo đã lâu..