Tiếng Chuông Gió

Chương 22: Anh sẽ không như vậy




"Tạch, tạch" - công tắc điện bị người bấm đi bấm lại vài lần.

"Thôi con đừng bấm nữa, Tư Phàm!" Một giọng nói già nua đột ngột vang lên.

"Kì lạ thật! Chẳng lẽ công tắc bị hư hả mẹ?" Tư Phàm thu hồi ngón tay, vẻ mặt mang theo khó hiểu.

"Chắc bác bảo vệ chưa mở cầu dao tổng nên công tắc chưa có điện. Dù sao cũng không tối quá, mình cứ vào nhà mở điện là được." Bà Duyên lý giải.

"Dạ!" Tư Phàm cũng không thắc mắc nữa, chỉ thò tay vào túi xách, mò mẫm tìm chìa khóa nhà bên trong. Vì lúc này trời chưa quá tối, vẫn còn chút ánh sáng lay lắt của chiều tàn từ cánh cửa sổ của cầu thang hắt vào nên cô cũng không quá khó khăn khi tìm nó. Ngay khi cô vừa tìm được, chưa kịp tra chìa vào ổ thì bị một tiếng "bịch" nặng nề vang lên sau lưng khiến cả nhà ba người giật nảy mình. Theo phản xạ, họ quay người nhìn về chân cầu thang của tầng trên - nơi phát ra tiếng động.

"Em à! Em tha thứ cho anh lần này đi! Lần sau anh không dám nữa!" Một tên đàn ông da ngăm đen, mặc cái áo thun màu xám phối với quần đùi màu nâu đang cật lực nắm níu lấy tay của một người phụ nữ không buông. Bên cạnh anh ta là một cái vali đang nằm sóng soài trên đất.

Tư Phàm nhíu mày, vì lúc này đã gần tối nhưng đèn cầu thang vẫn chưa bật cản trở tầm nhìn nên cô không nhận ra là ai, chỉ cảm thấy anh ta có phần quen quen.

Bà Duyên thì thầm: "Hình như là vợ chồng chú Trung tầng trên."

Thanh Khang nhìn anh ta, ánh mắt lóe sáng, giương cặp mắt to tròn nhìn mẹ, lông mi dày chớp chớp: "Mẹ ơi! Là cái chú bữa trước ức hiếp, lôi kéo mẹ phải không?" Giọng nói non nớt, văng vẳng trong không gian bốn mươi mét vuông, vừa vặn rơi vào lỗ tai của những người ở đây.

Đến lúc này còn không biết người kia là ai nữa thì đầu óc Tư Phàm quả thật có vấn đề! Cô hoảng hốt, mặt trắng bệch, vội ôm lấy con trai khi thấy ánh mắt hung ác của người đàn ông kia lướt qua: "Đừng nói bậy!"

"Cháu vừa nói gì?" Bà Duyên nghe vậy thì giật mình, nhìn cháu trai mình: "Là thật sao?"

"Dạ! Chú ấy nắm lấy tay mẹ lôi đi, đẩy con ra nữa đó ngoại! Chú ấy xấu lắm!" Thanh Khang vô tội nhìn bà Duyên, nhăn mũi mà chỉ về anh ta.

"Thanh Khang!" Tư Phàm vội bụm miệng con trai, né tránh ánh mắt của mẹ đồng thời giương mắt canh chừng gã, sợ hắn sẽ xông đến đánh con mình.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "tách" từ dưới lầu vọng lên, ánh đèn cầu thang đột ngột được người mở công tắc, thắp sáng biểu cảm của những người có mặt tại đây.

Người phụ nữ kia mắt trợn to, tràn đầy vẻ thất kinh nhìn Tư Phàm một lúc lâu rồi lại đau lòng, thất vọng quay lại trên khuôn mặt người đàn ông đang níu lấy mình. Một dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt vốn đỏ rần nay chuyển sang xanh xám dọa người.

Tư Phàm thấy ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn mình thì bất đắc dĩ thở dài. Cô nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với đối phương, môi mím chặt không biết nên nói gì. Thật sự thì con cô nói không sai nên cô không thể phản bác. Mà nhìn tình hình này thì gia đình họ dường như đang xảy ra mâu thuẫn, nếu cô nói gì thì chỉ thêm dầu vào lửa mà thôi. Chuyện ngày đó cô vốn muốn quên đi, tránh một vết nhơ cũng như không muốn chị biết mà đau lòng, tạo nên vết rạn đối với hạnh phúc gia đình họ. Cô luôn tự nhủ rằng, có lẽ anh ta say rượu, không làm chủ được bản thân nên mới có những hành động như vậy. Vả lại, anh ta cũng bị giáo huấn ngay lúc đó rồi còn gì! Thế nên, cô nghĩ cho qua được thì cứ cho qua thôi. Nhưng là, mọi chuyện gần như trôi vào quên lãng thì lại phát sinh biến cố bất ngờ..

Bà Duyên nhìn phản ứng của con gái thì càng khẳng định những gì cháu mình nói là thật. Cái con bé này! Sao lại cứ im lặng mà chịu đựng như vậy chứ? Buồn con bao nhiêu bà lại càng tự trách mình bấy nhiêu. Bởi lẽ bà khổ sở gần cả đời người lại không thể tạo dựng được chỗ dựa vững chắc cho con, khiến con mình dù bị người ức hiếp cũng chỉ có thể nuốt hận vào trong. Quay qua nhìn gã đàn ông lôi thôi đằng kia, cổ lửa giận của bà càng tăng cao. Bà giận đến mức khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại, cả người run lên. Cái tên đàn ông kia, hắn ta vậy mà dám khi dễ con gái và cháu ngoại bà? Bình thường nhìn cũng không tới nỗi, sao lại? Đúng là biết người, biết mặt không biết lòng mà! Bà tức đến đau gan, vơ lấy cái giỏ muốn quật vào mặt anh ta.

Nhưng là, một tiếng "chát" rõ to vang lên khiến động tác của bà ngừng lại. Giọng điệu người phụ nữ nghe vào tai u oán lại chua chát: "Anh? Đối với cô ấy mà anh cũng?" Tay cô ta run run chỉ vào mặt chồng mình: "Anh đúng là cầm thú mà! Thật kinh tởm! Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi làm gì có lỗi với anh chứ!" Chị ta bật khóc, nức nở không thôi.

"Em à! Em nghe anh giải thích! Đừng nghe thằng ranh con kia nói bậy! Anh không có làm gì cô ta! Anh cũng không có phản bội em! Không có mà! Em phải tin anh!" Anh ta một tay ôm má, cố nén cơn đau, vội vàng giải thích, tay còn lại cố lôi kéo vợ mình.

"Anh đừng nói nữa! Tôi không nghe! Tôi không nghe!" Cô ta lắc lắc đầu, vùng vẫy, sức lực lớn đến nỗi khiến anh ta ngã nhoài ra đất, đầu gối va đập với sàn nhà cũ kỹ, da thịt bị cọ xát, máu ứa ra ngoài.

Nhìn thấy vệt máu, người phụ nữ có chút hoảng hốt rồi lại rất nhanh bỏ qua, quay mặt đi.

Gã đàn ông chật vật ngồi dậy, thấy vợ mình tuyệt tình như vậy thì như bị tạt một gáo nước lạnh, khuôn mặt sượng ngắt, bàn tay xiết lại. Cảm giác mất mặt, không cam lòng và tức giận dâng trào, cắn nuốt lý trí. Cặp mắt đỏ ngầu, hắn quay qua nhìn trừng trừng cả nhà bà Duyên, vì muốn tìm chỗ phát giận mà lao như điên về phía Thanh Khang: "Tại mày! Tất cả đều tại mày! Thằng oắt con!" Nếu không phải nó lên tiếng thì cơ hội quay về của gã sẽ không bị chặt đứt. Bấy lâu nay, gã luôn ăn không ngồi rồi, không phải làm gì mà chỉ cần ngon ngọt vài lời là cô vợ ngu dốt này sẽ sẵn sàng dâng lên tất cả tiền bạc, cung phụng gã như một vị thần. Rồi chỉ vì sơ suất, gã bị vợ mình bắt gian khi quan hệ với một cô gái tươi non. Tuy vậy, gã lại không sợ. Vì gã biết, vợ mình rất dễ mềm lòng, chỉ cần gã hạ xuống mặt mũi, van xin nài nỉ thì cô ta sẽ tha thứ. Ngay lúc tưởng như chỉ còn một chút nữa là sẽ đạt được mục đích thì lại bị câu nói của đứa trẻ kia phá vỡ tất cả công sức, chặt đứt đường lui cuối cùng. Thấy biểu cảm của vợ, hắn biết mình đã xong! Bấy lâu nay đã quen ăn bám vợ, giờ bị đuổi ra đường hắn biết sống thế nào! Nhìn kẻ đầu têu khiến mình khốn đốn, gã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cay cú đến cực điểm, gã không ngần ngại mà lao về phía trước. Nếu gã đã không thể sống tốt thì nó và người nhà nó cũng đừng mong thoải mái!

"Cậu muốn làm gì?" Bà Duyên hét lên, vung vội cái giỏ về phía người đàn ông.



Một tiếng "bốp" nặng nề vang lên, đập vào màng tai khiến những người ở đây đứng hình. Chiếc giỏ nhựa lúc nãy còn nằm trên tay bà Duyên thì nay đã nằm chỏng chơ dưới đất. Trước khi rơi xuống, nó đã kịp thời đập thẳng vào mặt gã đàn ông hung hăng khiến hắn phải khựng lại. Khi nãy gã chạy quá nhanh, không kịp điều chỉnh cơ thể để né tránh cái giỏ nên đã bị nó đập vào đầu, một dòng máu đỏ từ cái trán chảy xuống, dính lên chân mày, chạy xuống mắt trái. Gã giơ tay ra lau, nhìn thấy chất lỏng tanh ngòm chói mắt thì càng điên tiết: "Con mụ già này! Muốn chết!"

Vợ anh ta thấy vậy thì vội chạy đến ôm chặt cái bụng phệ, muốn ngăn cản anh ta hành hung.

Nhưng là, người đàn ông này như con chó điên không ngừng sủa loạn, quơ tay vung chân muốn thoát khỏi khống chế, xông về phía trước, miệng mắng chửi những lời tục tĩu khó nghe.

Bà Duyên cũng không hề sợ hãi mà giương giọng: "Thằng mất dạy! Tao đánh mày đó thì sao? Mày muốn làm gì? Bình thường ra vẻ tử tế, giờ sao không giả bộ nữa đi?"

Lúc này có hai người đúng lúc đi làm về, vừa lên tới nơi, thấy chuyện như vậy thì vội can ngăn, cùng chị vợ giữ lấy anh ta.

Tiếng la hét, tranh chấp hỗn loạn cả lên.

Tư Phàm níu lấy tay mẹ mình, nhận ra thân thể già nua đang run run thì cô biết bà chỉ cậy mạnh, đang cố gắng kiềm chế mà thôi. Dù sao trước nay bà chưa từng tranh chấp với ai, mọi chuyện luôn là cười xòa cho qua. Thế mà, lần này bà lại phản ứng cực đoan như vậy. Điều này chứng tỏ là bà bị chọc tức không nhẹ.

Cô đau lòng, vội kéo mẹ mình ra khỏi phạm vi tấn công của tên điên kia, vươn tay bịt kín tai con trai, úp mặt Thanh Khang vào ngực mà che chở, không muốn con phải nghe những lời dơ bẩn. Thân hình đơn bạc run run, cô nghe trái tim mình đập loạn xạ, cảm giác máu toàn thân chảy nhanh hơn. Tư Phàm hít thở sâu, cắn chặt môi đến nỗi bật máu mà không hay, cố gắng bình ổn tâm trạng hoảng loạn, nghĩ đối sách trong trường hợp xấu nhất.

Nhưng là chưa đợi cô kịp thời nghĩ ra cách, gã đàn ông đã thoát khỏi trói buộc, đẩy ngã những người can ngăn, dường như không cần sống xông về phía gia đình cô, miệng không ngừng la hét: "Tao đánh chết chúng mày!"

Tư Phàm theo bản năng vội đẩy mẹ và con trai ra, vì tiếng gió đã rất gần nên không thể làm gì hơn là nhắm nghiền mắt, cắn răng chuẩn bị tâm lý chịu một đòn.

Từng giây từng phút trôi qua nặng nề như cả thế kỷ.

Cô nín thở, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tình hình xung quanh. Nhưng mọi thứ dường như bị đóng băng, không gian đột ngột trở nên im ắng lạ thường, trong tai giờ chỉ còn tiếng trái tim cô đập từng tiếng "thình", "thịch" nặng nề.

Bỗng nhiên, một tiếng "hự" rất khẽ, tiếp theo là một tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên xé tan bầu không khí quỷ dị: "..."

Tư Phàm khẽ hí mắt, cẩn thận nghe ngóng.

Một âm điệu trầm khàn quen thuộc mà lại lạnh lẽo rợn người vang lên bên tai: "Mày dám đụng đến gia đình cô ấy thử xem? Tao phế luôn cái tay này của mày!"

"Mẹ! Là chú Quang!" Thanh Khang trong lòng bà Duyên phấn khích reo lên.

Lúc này, Tư Phàm mới buông lỏng, chân thực cảm nhận được tư vị sống sót sau tai nạn là như thế nào. Cả người được thả lỏng, chân như muốn nhũn ra, cô cưỡng chế bản thân đứng thẳng, xoay người lại, nhìn cảnh tượng xảy ra.

Trên sàn nhà ố cũ của chung cư, một người đàn ông cao ráo, điển trai mặc bộ tây trang lịch lãm đang cúi mặt, một chân dài của anh đạp lên lưng gã đàn ông đen nhẻm, khống chế hắn nằm trên sàn, ngón tay xương khớp rõ ràng vặn cổ tay gã ra sau, từng tiếng "răng rắc" rất nhỏ vang lên rõ ràng trong không gian trống trải. Tuy không rõ mặt anh lúc này, nhưng từng tiếng khớp xương vì bị vặn xoắn mà kẽo kẹt vang lên đã thể hiện người ra tay đang rất tức giận. Không khí xung quanh anh như đặc quánh, âm trầm đến dọa người.

Mọi người xung quanh nhận thấy có điều không đúng thì nín thở, tự giác né xa, không dám nói gì.

"Thằng chó! Sao mày dám đánh tao! Ai cho mày cái quyền xen vào chuyện của tao! Tao đập chết mày bây giờ!" Chỉ có kẻ bị khống chế kia không biết sống chết mà vẫn cậy mạnh, hét loạn cả lên.

Mấy người đứng đó thấy vậy thì nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm mắng hắn ngu dốt, tự mình cầu phúc đi!

"Vẫn mạnh miệng nhỉ? Bị tao đánh một lần rồi vẫn chưa sợ? Hay mày quên?" Anh khinh thường nhếch môi, lực đạo trên tay và chân lại tăng thêm một phần.

Chỉ nghe "troẹo" một tiếng rồi "răng", "rắc" hai tiếng mà khiến những người ở đây sởn cả tóc gáy.

Bị cảm giác đau xuyên tim đánh úp, gã đàn ông lúc này mới biết sợ, xương khớp quặn xiết như bị người tháo xuống, hắn không còn sức chửi nữa, chỉ kịp "a" một tiếng rồi quỵ thấp hơn, chiếc bụng bia chạm mạnh với sàn nhà, mồ hôi lạnh ướt hết thái dương.

"Đại ca!.. Tha cho em đi!.. Em.. không dám nữa! Tha.. cho em!" Gã bị khống chế, úp mặt gần như sát đất, cơn đau nhức từ gân khớp khiến hắn không thể làm gì ngoài việc cúi gằm mặt, thở hổn hển, khóc lóc cầu xin. Cổ tay bị xiết chặt, gần như mất đi cảm giác cùng dư chấn một cú quật vừa nãy đánh úp lên lồng ngực làm gã đau đến muốn mạng.

"Cậu! Cậu buông tha cho anh ấy đi!" Vợ anh ta thấy vậy thì xót xa, vội chạy đến cầu cạnh.

Ánh mắt sắc lẻm nhìn qua, David lạnh lùng nói: "Một gã đàn ông chỉ biết bám váy vợ, cờ bạc, rượu chè, lấy tiền vợ nuôi gái mà cô cũng tiếc? Mất phẩm giá đến vậy?"

"Tôi.." Người phụ nữ mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh, giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi mắt chưa kịp rơi xuống.

Đúng lúc này, tiếng kêu la và tiếng xương khớp bị vặn xoắn lại tiếp tục vang lên. David chỉ hờ hững nhìn kẻ đang nằm quỳ dưới chân: "Nằm im!"

Cô ta hồi thần, giọt nước mắt nãy giờ vẫn còn lưu luyến trên mi nay đã trượt xuống, lăn dài trên má. Cô ta cắn môi, không dám phản bác, hết nhìn anh rồi lại nhìn chồng mình.

"Vợ à!.. Anh xin lỗi!.. tha thứ cho anh! Em nói anh ta tha cho anh đi!.. Lần sau.. anh không dám nữa! Xin em!.." Anh ta cố ngước mắt lên nhìn vợ mình, mong mỏi cô sẽ vì mình mà cầu tình. Gã biết, lúc này cầu xin David chỉ vô dụng, cách duy nhất là khiến vợ mình năn nỉ thay. Thật ra, gã biết người có thể tác động đến David chỉ có Tư Phàm, nhưng là trong hoàn cảnh này gã không thể cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ từ cô, nên chỉ có thể ra tay từ vợ mình.

"..."

Cô ta mím môi, vẫn không nói gì.

Điều này khiến hắn tức muốn hộc máu, trong nội tâm chửi rủa ngậu xị cả lên.



"Lần sau?" David lạnh nhạt nhìn, mắt sắc quét đến khiến lông tơ gã dựng đứng.

"Không!.. không!.. Không có lần sau! Đại ca, anh tha cho tôi đi! Tôi thề, tôi sẽ không dám đến gần căn nhà này.. gặp họ tôi sẽ đi đường vòng! Xin anh đó!" Gã dập đầu lia lịa, từng tiếng "bang", "bang" vang lên rõ ràng. Vì trước đó gã đã bị thương ở trán nên khi đập xuống, vết thương cũ vốn đã ngưng chảy máu nay lại rỉ ra, đất cát dính vào cộng thêm lực đạo do những cú va chạm với sàn nhà khiến nó trở nên đau nhức dữ dội. Nhưng vì muốn thể hiện thành ý nên gã không thể không cắn răng chịu đựng.

"Thôi, anh tha cho anh ta đi!" Tư Phàm nắm lấy cánh tay David khuyên nhủ. Cô không muốn làm lớn chuyện, dù sao đây cũng là lối đi chung, nếu làm ồn ào lên thì không ai có lợi cả, chỉ mất mặt thêm thôi. Vả lại, nếu bác bảo vệ dưới tầng biết, có khi sẽ báo cho công an khu vực. Lúc đó, mọi người sẽ phải gặp những phiền toái không đáng có.

David nhìn ra nỗi lo lắng trong mắt cô. Tuy không vui nhưng anh vẫn buông tay, nhân tiện đẩy mạnh, khiến hắn ta ngã ngửa ra dưới chân cầu thang.

Người vợ do dự nhưng rồi cũng tiến đến nâng hắn ta dậy. Khi nhìn thấy vệt máu ghê người và vết sưng trên trán, cô ta đã không kìm nén được mà khóc nấc lên.

Gã vừa tức vừa uất ức vì những gì phải gánh chịu, dù không còn sức mấy nhưng vẫn vung tay đẩy vợ mình ra.

Người phụ nữ vì không kịp đề phòng nên theo quán tính ngã ngồi xuống đất. Tuy vậy, cô ta vẫn không bỏ cuộc, một lần nữa dùng tay nắm lấy cánh tay anh ta, ý muốn dìu đứng lên.

Gã đàn ông vùng vằng vài cái cho có lệ rồi cũng không còn tỏ vẻ nữa, dựa hết người vào vợ, thân hình lung la lung lay lê lết lên cầu thang.

Những người khác nhìn thấy thấy vậy thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

David lạnh nhạt quét qua bóng lưng hai người rồi hờ hững thu hồi tầm mắt.

* * *

"Cộp.. cộp.. cạch.. cạch.." Tiếng dao thớt vang lên trong căn bếp nhỏ, nồi cơm điện đã chín "tách" một cái bật lên khiến không gian tràn ngập mùi cơm thơm ngọt.

"Nước sôi rồi kìa!" Một giọng nam đột ngột vang lên bên tai khiến Tư Phàm giật mình, lưỡi dao sượt qua, xém chút cắt đứt tay.

"Sao lại bất cẩn như vậy?" David nhíu mày, cầm lấy tay cô, nhìn thấy không bị thương mới thở ra một hơi.

"Còn không phải tại anh sao?" Tư Phàm đỏ mặt, vội giật tay về "Xuất hiện đột ngột như vậy! Định hù chết người à?"

"Đâu có! Anh có chào hỏi bác mà! Do em thất thần thôi." Anh vơ lấy rau đã rửa để ráo trong rổ cho vào nồi, bỏ thêm chút muối "Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?"

"Không, không có gì!" Cô bối rối xua tay "Anh thay đồ khác sao?"

"Vừa tắm xong." Anh biết cô muốn đánh trống lảng cũng không vạch trần, cúi mặt nhìn vào nồi rau xanh, dùng đũa vớt ra "Anh không thích dính mùi của kẻ khác!"

"..."

Cô ngạc nhiên. Người này là bị bệnh sạch sẽ trong truyền thuyết hả? "Nhưng là.."

"Ngoại trừ em." Câu nói tiếp theo của anh khiến cô nghẹn họng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bờ môi gợi cảm mấp máy không biết trả lời sao.

"Xèo" - anh cho mấy miếng thịt đã ướp sẵn vào chảo, ngay lập tức không gian tràn lên một mùi hương thơm nức, chút khói bay lên che đậy vành tai có chút phấn hồng.

"A, anh để tôi làm!" Lúc này cô mới nhận ra anh đã giành nấu hết. Người này sao mỗi lần qua đây cọ cơm là lại nấu ăn tự nhiên cứ như ở nhà anh ta vậy chứ? Làm cô cứ có cảm giác mình là kẻ dư thừa vậy.

"Không sao! Làm không khéo dầu bắn lên em sẽ phỏng. Cứ nêm tô nước rau kia đi!" Anh không có ý định buông tay, vẫn bận rộn với cái chảo. Vài giọt nước trên mái tóc ướt sũng rơi xuống trán, nhìn gợi cảm lạ.

Cô theo bản năng lấy khăn giấy trên bàn ăn lau cho anh. Đến khi bị anh quay qua nhìn thì lúng túng thu tay lại, lúc này mới cảm thấy có điều không ổn. Hành động của mình hình như quá thân mật! Cứng ngắc thu hồi tay, giục vội miếng khăn giấy vào thùng rác, cô đẩy gọng kính, rũ mắt, lông mi như cánh quạt khẽ chớp: "Xin.. xin lỗi! Tôi.."

Thấy biểu hiện của cô, khoé môi anh nhếch nhẹ, hầu kết lăn lộn, một tiếng cười trầm khàn không rõ âm trong cổ họng thoát ra.

Bên ngoài, chiếc tivi vẫn phát ra những âm thanh vui nhộn của phim hoạt hình. Hai bà cháu vui vẻ cười đùa, không hề hay biết không khí trong phòng bếp có chút vi diệu.

Sau khi ăn xong, David nói muốn đi bộ tiêu thực. Bà Duyên mỉm cười nói mình mệt mỏi, còn khôn khéo giữ Thanh Khang lại, nói với cậu bé là có quà. Nghe nói như vậy, cậu bé cười tít mắt mà bỏ mặc ánh mắt ai oán của mẹ, háo hức ở lại chờ phân quà. David liếc nhìn, thấy là cái hộp mà hồi chiều người kia đưa cho cô, môi mỏng nhếch lên.

* * *

"Đáp.. đáp.." - tiếng dép đạp lên lá khô vang lên rõ ràng trong đêm tối. Dưới ánh đèn đường, một nam một nữ đi dạo, bóng họ kéo dài khăng khít.

Tư Phàm hít sâu một hơi, lặng lẽ ngắm nhìn vầng trăng sáng vằng vặc được bao vây bởi những cụm mây quây quần trên cao, nhẹ nhàng thở ra.

"Có tâm sự?" David mặc bộ đồ thể thao màu xanh, chân vẫn bước đều trên mặt đường nhẵn nhụi.

"Không có." Tư Phàm vội phủ nhận. Anh ta là thần sao? Biết cô có tâm sự?

"Chuyện trước cửa?" Anh vẫn nhìn thẳng đường đi, tựa như người nói chuyện với cô không phải anh vậy.



"A" Cô ngạc nhiên, xoay mặt nhìn anh "Sao anh biết?"

"Em nói xem!" Ánh mắt anh mang theo thâm ý nhìn cô.

"..."

Tư Phàm sượng sùng quay mặt đi, không biết trả lời sao, chỉ vươn ngón tay đẩy gọng kính.

Anh cười khẽ, dẫn đầu đi về phía ghế đá bên đường. Cô thấy vậy thì im lặng, đi theo sau anh, vừa định qua loa ngồi xuống thì đã bị anh ngăn cản. Bàn tay to quét sạch lá vương trên ghế, anh nói: "Ngồi được rồi!"

Thỏ thẻ "cám ơn" một tiếng, cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Tư Phàm thầm cảm khái, không ngờ anh là người chu đáo như vậy. Lại nghĩ đến việc gần như lần nào mình chật vật, anh cũng đều xuất hiện đúng lúc để giải vây, cảm xúc của cô có chút hỗn tạp, xấu hổ, kích động, lại xen lẫn ngọt ngào. Trái tim nhỏ bé như bị hòa tan trong một dòng nước ấm chảy qua, một cỗ xao động rất nhẹ lăn tăn trên mặt hồ tâm thái vốn bằng phẳng đã lâu.

"Anh nói.." Cô ngập ngừng ".. Tại sao con người lại cố chấp như vậy? Dù biết là không nên nhưng vẫn cứ làm?"

"Đó là do phụ nữ dễ mềm lòng. Dù biết rằng người đàn ông đó không đáng, nhưng vẫn cố gắng biện hộ cho anh ta, lừa mình dối người mà tin tưởng." Anh không nhìn cô, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nơi không thể bị ánh đèn yếu ớt soi rõ.

Tư Phàm nghe lời nói kia thì không khỏi đưa mắt sang nhìn anh. Quả thật, cô đang nghĩ về chuyện của hai vợ chồng kia, rồi lại liên tưởng đến những ngày tháng khờ dại trước kia của bản thân mà chạnh lòng. Phụ nữ mà! Dù biết bản thân sai lầm, không nên như vậy nhưng dù sao cũng là người từng chung chăn gối, giành hết tình cảm cho đối phương thì đâu thể nói dứt là dứt được; con chó con mèo nuôi lâu còn có tình cảm huống chi là người mình từng trao hết cả trái tim. Trước kia dù bị anh ta lợi dụng, hại đến tình cảnh lao đao không lối thoát nhưng lúc đầu bản thân cô vẫn không ngừng biện hộ cho kẻ tồi tệ kia đấy thôi! Thậm chí, đoạn thời gian sau, cô còn bị trầm cảm. Phải mất một thời gian dài, được sự động viên của gia đình, bạn bè và nghị lực bản thân, cô mới dần dần tỉnh táo, nhận rõ mọi chuyện. Tình là oan trái, một khi đã thấm phải độc của nó thì rất khó lòng mà dứt ra. Muốn thoát ra thì cần phải có một cái đầu đủ lý trí và một nghị lực kiên cường.

Nghĩ nghĩ, Tư Phàm lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô là một phụ nữ, lại từng trải nên có suy nghĩ đó cũng không lạ. Nhưng, nhìn thế nào cũng không cảm thấy anh sẽ là người từng bị tình cảm thao túng. Thậm chí, người này còn lý trí đến mức lạnh lùng. Hay, thời gian trước anh đã trải qua chuyện gì?

Đúng lúc này, anh quay sang nhìn cô. Đôi mắt sâu ẩn dưới chân mày đen nhánh và sống mũi cao thẳng được ánh đèn màu vàng mờ ảo chiếu vào mang đến cảm giác không chân thực. Bị đôi con ngươi đen như mực kia nhìn thẳng, tầm mắt cô như bị đóng đinh, không rút ra được. Tâm hồn mong manh như lọt vào một lỗ xoáy, trầm luân không lối thoát. Từ trong đôi mắt đẹp ấy, cô như thấy được một câu chuyện xưa, một câu chuyện phủ đầy bụi không muốn người biết, mà người trong đó lại giãy dụa trong tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng. Trái tim nhỏ bé như bị ai bóp chẹt, lan tràn cảm giác chua xót, nghèn nghẹn không giải thích được.

"Sao lại khóc?" Giọng nói trầm khàn gợi cảm vang lên bên tai khiến Tư Phàm hồi thần. Khi nhìn thấy khuôn mặt như tượng tạc phóng đại ngay trước mắt, ngón tay anh kề sát mà lau khoé mắt mình, cô lúng túng đẩy anh ra.

"Không.. không có.." Cô bối rối chẳng biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ bảo do anh nên tôi khóc?

".. Ngốc!" Khoé miệng anh giương lên, đứng dậy "Đi về thôi!"

"Ơ.." Bị anh cường ngạnh nắm lấy tay kéo đi, cô cuống quýt "Anh, anh buông ra đi! Người ta nhìn thấy bây giờ!"

"Kệ họ!" Anh tỏ vẻ mặc kệ, còn cố tình lồng mười ngón tay vào nhau, xiết chặt.

Nơi hai bàn tay áp vào nhau nóng ấm vô cùng, xúc cảm tê tê khiến Tư Phàm bứt rứt. Chỉ là, sâu trong tiềm thức có một giọng nói, nói với cô rằng hãy thôi giãy dụa, cứ thuận theo anh. Khuôn mặt bỏng rát, cô cắn môi, quay mặt đi.

Bất ngờ, một bàn tay to lớn vươn đến nắm cằm, xoay mặt cô lại. Tư Phàm không kịp phòng bị nên phải đối diện với một lồng ngực vững chải. Mặt bị người nâng lên, ngón cái lành lạnh di chuyển, miết lên cánh môi cô: "Đừng cắn nữa! Lại chảy máu rồi!"

David hơi nhăn mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa đi vết máu nơi cánh môi màu hồng nhạt rồi lại đưa lên môi mình, vươn lưỡi ra, khẽ liếm.

Bị hình ảnh tà khí này ập vào mặt, Tư Phàm trợn to mắt, đôi môi mở lớn tràn đầy không thể tin. Sao, sao anh lại có hành động khác người như vậy? Đó là máu mà! Nhưng, nhưng là vì cớ gì cô lại cảm thấy hình ảnh này quyến rũ đến đau mắt như vậy? Tư Phàm tự mắng chửi bản thân, cảm thấy chắc mình điên rồi! Tim bỗng nhiên "bang", "bang" đập mạnh, cô luống cuống, cảm thấy tay chân mình lúc này thật dư thừa.

David rũ mi nhìn người phụ nữ mất tự nhiên trước mặt, nhếch khoé miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đừng lo! Anh sẽ không như vậy."

Tư Phàm đang phát ngốc nên phản ứng chậm mất một phút: "Anh có ý gì?"

Anh không trả lời, khẽ gõ lên vầng trán đầy đặn, nhìn cô ôm trán bất mãn thì lồng ngực rung nhẹ, một tiếng cười trầm thấp vang lên hòa vào trong gió đêm. Bàn tay to lớn có chút thô ráp không hề do dự lồng vào bàn tay nhỏ bé mềm mại lôi kéo người phía sau rời đi.