Tiếng Chuông Gió

Chương 23: Quà




"Môi cậu sao thế kia? Bị gì vậy?" Tiếng nói lảnh lót của Khả Vy vang lên một cách réo rắt, âm điệu nâng cao, mặc dù là cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng.

"Không!.. Không sao!.." Tư Phàm nghe cô bạn thân hỏi thì không khỏi bối rối, ngón trỏ vuốt nhẹ lên vết thương trên môi, thầm than bạn mình ở bên kia trái đất mà sao mắt sắc thế. Vết thương nhỏ vậy mà vẫn nhìn ra được.

"Ai dô.. Đừng nói với tớ là bị anh nào hôn nha!" Khả Vy nháy mắt trêu đùa.

"Đâu, đâu có! Cậu đừng nói bừa!" Trong đầu Tư Phàm bỗng chốc tràn ngập cảm giác tê rần lúc ngón tay David vuốt lên cánh môi mình và hình ảnh anh dùng lưỡi liếm đi máu của cô trên ngón tay. Vỗ vỗ khuôn mặt nóng rát, cô tự phỉ nhổ bản thân điên rồi, bàn tay vơ vội ly nước trên bàn, tu ừng ực, hy vọng dòng nước mát lạnh sẽ giúp mình lấy lại bình tĩnh.

"..."

Đây là làm sao thế? Tuy là cách một cái màn hình, nhưng Khả Vy vẫn thấy rõ ràng cô bạn thân của mình không đúng. Phản ứng kì lạ kia là sao? Động kinh à? Hay chạm mạch? Chẳng lẽ bị mình đoán trúng? Nghĩ nghĩ, cô nàng liếm môi, thận trọng thăm dò: "Cậu.. Có người yêu rồi à?"

"Không! Đừng đoán bừa! Tớ không có ai cả!" Miệng nhanh hơn não, Tư Phàm vội vàng phản bác.

"..."

Cảm giác cơ ở khoé miệng bị co rút, Khả Vy không biết nói gì. Chị hai à! Phản ứng của chị như vậy, ai mà tin? Huống chi, cái dây thần kinh tình cảm của chị lại tương đối chậm chạp hơn người, có mài dũa cỡ nào cũng không nhanh nhạy nổi. Chỉ số EQ thấp đến mức cho dù có cảm tình cũng chưa chắc biết, đặc biệt là ở giai đoạn đầu. Cộng thêm trái tim bị tổn thương nghiêm trọng, cô bạn này lại càng phong bế cảm xúc yêu đương. Cái này gọi là khó càng thêm khó! Thôi, đành thắp nén nhang cầu nguyện cho kẻ xui xẻo nào phải lòng hòn ngọc thô cực ráp này vậy!

"Công việc của cậu thế nào?" Tư Phàm thấy vẻ mặt tiếc hận của bạn mình thì bỗng chột dạ, cô vội vàng chuyển chủ đề.

"Cũng ổn! Tớ vừa học vừa làm, cũng tiếp thu được nhiều cái mới, gặp được nhiều người mới." Khả Vy ngẫm lại chính sự thì nghiêm túc hẳn.

"Vậy còn chuyện tình cảm? Cậu có tìm được anh người Mỹ nào không?" Tư Phàm thuận miệng trêu đùa.

Khả Vy chép miệng: "Có thì cũng có một anh, nhưng là không phải người Mỹ đâu, anh ấy là người Việt Nam sang đây hợp tác làm ăn. Người này cậu cũng biết đó! Là cái anh chàng có mái tóc màu hạt dẻ trong số hai anh chàng chúng ta gặp ở tiệm Island Coffee đó!"

Nghe bạn thân nói, cô chợt nhớ ra anh chàng hài hước kia mà không khỏi bật cười. Vị này cũng ghê thật, vậy mà đã theo đuổi được bạn cô rồi à? Nhưng là: "Cậu.."

"Tớ biết cậu muốn hỏi gì.." Giọng Khả Vy có chút đượm buồn, cô vén sợi tóc ra sau tai, thân hình mảnh mai có phần cô đơn "Dù sao người ta cũng đã có người mới, tớ cũng đâu thể chôn mình trong ngôi mộ tình cũ đó hoài!"

"..."

Tư Phàm mím môi, cô thở dài một hơi: "Cậu buông bỏ được quá khứ thì tốt quá. Tớ mừng cho cậu!"

"Đừng nói tớ! Cậu cũng buông bỏ quá khứ, nên đón nhận người mới, thể nghiệm nhân sinh mới đi!" Khả Vy cợt nhả cười.

".. Ừ.." Tư Phàm không biết nên trả lời sao. Buông bỏ có lẽ cô đã buông, nhưng là bóng tối mà nó để lại, cô lại không dám chắc mình đã vượt qua.

"Cậu đó! Cố chấp quá để làm gì!.." Khả Vy nghe ra sự ngập ngừng của cô thì cảm thấy thật bất đắc dĩ. Dù sao ai cũng phải tự mình bước qua, không một người nào có thể giúp họ vượt qua bóng ma tâm lý ngoài chính họ. Những gì có thể làm đã làm, có thể khuyên đã khuyên, phần còn lại phải do Tư Phàm tự quyết thôi!

"Cốc.. Cốc.. Cốc.." Đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên bên kia phá vỡ không khí có phần đặc sánh giữa hai người. Khả Vy bật người dậy, vội vàng nói vào màn hình: "Thôi! Tớ tắt video call đây! Anh ấy tới rồi!"

Đoạn, không cần đợi Tư Phàm trả lời, màn hình đã tối thui.

Tư Phàm bật cười, lắc đầu. Đúng là trọng sắc khinh bạn mà!

Đột ngột, một bàn tay nhỏ bé vỗ lên vai cô, khiến Tư Phàm giật mình: "Mẹ! Mẹ!"

Tư Phàm hết hồn, cô quay lại, vội ôm choàng kẻ đầu sỏ vào lòng, dụi đầu vào cái bụng nhỏ như trừng trị, cười vui vẻ khi nghe Thanh Khang cười khanh khách.

Cậu bé vội đẩy đầu mẹ, cố nén cười, vài giọt nước mắt sinh lý vì không thể khống chế chảy ra: "Tha cho con! Tha cho con đi! Ha.. Ha ha.. ha.."

Tư Phàm hài lòng với thái độ xin tha, nhéo cái mũi nhỏ: "Nói! Vụ gì?"

"Bà ngoại bảo mẹ đem bánh cho chú Quang." Cậu bé đưa ra một cái đĩa nhỏ, bên trên là một miếng bánh kem.

"..."

Cô từ chối được không? Tự nhiên không muốn gặp người này!



"Mẹ! Bà ngoại nói mẹ phải đi! Vì chú Quang đã giúp mình!" Thanh Khang nhìn ra tia do dự trong mắt mẹ, làm ra vẻ người lớn mà giảng đạo.

"A! Thì, đi!" Sao đến con cô cũng biết vậy? Cô che giấu tốt lắm mà! Thôi, thôi! Coi như cảm ơn anh ta vì đã giúp mình vậy. Tự thuyết phục mình như vậy, cô hít sâu một hơi, thu lấy dũng cảm, nắm tay con trai đi ra cửa.

* * *

Trong căn hộ có chút u tối pha lẫn lạnh lẽo, bức chân dung người phụ nữ treo trên tường dưới ánh sáng trắng nhợt nhạt của ánh đèn led càng có chút âm u, thỉnh thoảng vài cơn gió lạnh phất qua mành che càng khiến môi trường trở nên quỷ dị.

Ngoài lan can lộng gió, một người đàn ông vừa nhấp một ly Brandy vừa nghe điện thoại, từng tiếng từng tiếng lạnh nhạt hòa tan trong gió đêm: "Đã mắc câu? Tốt lắm!"

Ngón tay thon dài trắng lạnh vuốt biểu tượng màu đỏ chấm dứt cuộc gọi, anh nhấp thêm ngụm cuối cùng, ánh mắt hờ hững, khoé môi nhếch lên độ cong lãnh khốc, ác liệt.

"Đinh.. Đoong.." Chuông cửa đột ngột vang lên, phá tan cái không gian tĩnh mịch kinh người. Người đàn ông khẽ nhíu mày, cầm theo ly thủy tinh, nhấc gót đi về phía phòng khách.

"Tạch" một cái, công tắc đèn phòng khách được bật, không gian sáng sủa hẳn lên. Vừa vặn tay nắm cửa, ánh mắt quét qua thì nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn duy trì hành động nhấn chuông cửa, bên cạnh là đứa bé trai năm tuổi, khuôn mặt khó nén niềm háo hức.

Tư Phàm ngượng ngùng thu tay, giơ ra tươi cười gượng gạo: "Chào, chào anh!" Thật ra, cô thấy anh chưa mở cửa thì định nhấn thêm một lần; nhưng tay chưa kịp đè xuống thì đã bị cánh cửa bật mở khiến bản thân giật mình, hành động vẫn đang duy trì này khiến cô có phần xấu hổ.

Khi bốn mắt nhìn nhau, tia lạnh lẽo sâu trong ánh mắt anh chưa kịp thu hồi đập vào mắt cô khiến Tư Phàm rùng mình. Cô chớp mắt, định thần lại thì thấy ánh mắt anh đã nhu hòa lại. Trong thoáng chốc, cô nghi ngờ bản thân bị hoa mắt. Đến khi đối mắt với tia giễu cợt của người kia, cô lúng túng, không biết nên làm sao.

"Bà ngoại bảo mẹ và cháu đem quà sang tặng chú." Đúng lúc này, âm điệu non nớt của Thanh Khang vang lên, phá vỡ bầu không khí kì cục. Nói, cậu bé đẩy đẩy tay mẹ.

"À, ừ! Đây.." Tư Phàm cứng ngắc đưa lên cái dĩa sứ trắng tuy cũ kỹ nhưng vẫn sáng bóng, làm nổi bật miếng bánh kem phủ chocolate, bên trên được trang trí bằng những miếng trái cây tươi ngon cùng mấy miếng chocolate trắng được tạo hình tinh tế, nhìn vào khiến người phát thèm.

"Hai mẹ con vào đi!" David nghiêng người.

"À, không.." Cô chưa kịp nói xong câu từ chối thì con trai đã hớn hở bỏ dép, tung tăng chạy vào.

Đối mặt với khuôn mặt mang ý cười không chút thiện ý của anh, cô ngượng chín mặt, lúng túng đi vào nhà.

* * *

"Rót.." Tiếng nước chảy từ vòi nóng lạnh chảy xuống cái ly nghe rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

David rót ra hai ly nước ấm, đặt trên bàn cho hai mẹ con. Tiện tay vơ lấy cái remote, anh đưa cho Thanh Khang: "Muốn coi kênh nào thì cháu chỉnh đi!"

"Cảm ơn chú!" Đôi mắt Thanh Khang sáng rỡ, không hề che giấu sự yêu thích với cái tivi treo trên tường kia. Dù sao cũng là trẻ con, nếu bắt bé ngồi nghe người lớn nói chuyện một cách nhàm chán, chẳng thà xem mấy con chuột con mèo nhí nhố trên phim hoạt hình còn hay hơn.

Tư Phàm bất đắc dĩ vuốt tóc con, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

"Bánh này em làm à?" David mân mê cái bánh. Nếu anh nhớ không lầm thì nhà cô có một cái lò nướng cỡ nhỏ.

"A, không! Không phải! Đây là bánh của một người bạn làm tặng. Cậu ấy hiện đang làm đầu bếp, kĩ thuật làm bánh rất tốt, bánh làm rất ngon. Anh ăn thử đi!" Tư Phàm đúng sự thật nói.

Nghe đến đây, trong đầu anh bỗng loé lên hình ảnh lúc chiều cô gặp người đàn ông lạ mặt kia, kèm theo chiếc hộp đựng quà mà bà Duyên mở ra lúc nãy. Mày kiếm khẽ nhăn, anh lạnh nhạt đẩy về phía cô: "Anh không ăn đồ ngọt!"

"Nhưng.." Sao biểu cảm khuôn mặt thay đổi nhanh vậy?

"Roẹt.." Chiếc đĩa thay đổi một trăm tám mươi độ, xoay về phía trước mặt Thanh Khang. Cu cậu đang xem phim hoạt hình thì bị sự xuất hiện bất thình lình của miếng bánh làm cho giật mình. Đôi mắt tròn xoe mang theo không hiểu nhìn người đối diện.

"Cháu ăn giùm chú đi! Chú bị đau răng." David mặt không đỏ, tim không đập loạn viện cớ.

"A! Nhưng đây là bánh của chú." Cậu bé nghiêm túc nói. Bà ngoại đã dặn dò đi, dặn dò lại là phải đưa cho chú, không thể làm sai nha!

"Chú thật sự rất khó chịu! Cháu giúp chú ăn nha!" David giả vờ nhăn mặt, ôm lấy răng.

Phải nói là người đẹp thì làm gì cũng đẹp, có làm hành động khó coi cỡ nào thì cũng không phản cảm chút nào, nhất là trong mắt các bạn nhỏ. Thanh Khang chẹp miệng, thấy ông chú điển trai trước mặt bị đau răng thì cảm thấy tội nghiệp. Chắc chú ấy hay ăn ngọt quá, lại không chịu đánh răng thường xuyên nên mới bị sâu đục hết răng đây mà! Thôi được, nể tình chú làm anh hùng cứu mình hồi chiều, bé đành hi sinh vậy! Nghĩ nghĩ, cậu bé mím môi: "Cháu sẽ ăn giúp chú! Nhưng mà.." lấy gì ăn nha? Lông mày nhỏ xoắn lại.

Nhìn ra băn khoăn của anh bạn nhỏ, David đứng lên, đi về phía kệ bếp, lấy xuống một chiếc muỗng nhỏ bằng inox, đặt vào bàn tay nhỏ múp míp.

"Hèm.." Tư Phàm nhìn giao thoa giữa hai người, hắng giọng.

Thanh Khang nhìn phản ứng của mẹ, rụt tay lại, ý muốn rút lui.

"Không sao!" David giữ chặt, kéo các ngón tay tựa mấy trái chuối nhỏ của bé khiến chúng cong lại, ôm lấy cái muỗng nhỏ.

"..."

Tư Phàm thấy anh hành động bá đạo như vậy thì không biết nên nói gì, cô chỉ đành cụp mi, nhấp một ngụm nước, xem như cam chịu.

Thấy mẹ không tỏ vẻ phản đối nữa, Thanh Khang mới thở phào một hơi, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng non, hăng hái chiến đấu với miếng bánh kem trước mặt.

Trong lúc giả vờ ngó lơ, Tư Phàm nhìn thấy bức chân dung tự họa có phần mờ tối treo trên tường, cộng thêm không khí trong phòng lạnh lẽo, bỗng cảm thấy rùng mình. Cô nhớ đến mấy câu truyền miệng của những người ở đây về căn hộ này mà lông tơ dựng đứng. Trong bất tri bất giác, Tư Phàm rụt cổ, cố gắng thu hồi tầm mắt khỏi chân dung xinh đẹp của người phụ nữ kia.

"Mẹ anh đẹp không?" Giọng điệu trầm khàn mang theo chút lạnh nhạt vang lên khiến cô hoàn hồn, tỉnh táo lại.

Tư Phàm nhìn về phía anh, chân thành nói: "Đẹp."

"Bà ấy mất lâu rồi, cách đây bảy năm, vì tai nạn lao động." Bỗng chốc anh muốn thả lỏng đôi chút, trút ra bầu tâm sự nặng nề. David cũng không hiểu mình bị làm sao, có lẽ do chuyện của người đàn bà kia, có thể do tác dụng của cồn, cũng có khi là do cuộc gọi vừa nãy.

"Xin lỗi!" Cô có chút bối rối. Tư Phàm vốn không phải người giỏi khuyên can hay biết nói lời an ủi. Cô chỉ có thể vỗ nhẹ tay anh thể hiện sự đồng cảm.

"Có gì đâu mà xin lỗi." Anh lật ngược bàn tay, ngón tay thon dài vuốt vuốt lòng bàn tay cô, chất giọng trầm khàn đều đều lướt qua màng tai, ve vuốt trái tim người nghe "Căn hộ này vốn là của mẹ anh. Bảy năm trước vì bất đắc dĩ nên phải bán đi. Giờ anh trở về nên mua lại nó. Tiếc là, cảnh còn người mất!" David hạ mí mắt, úp ngửa tay cô lên, nhận ra cô muốn rụt về thì vươn tay còn lại ra nắm chặt, ngón tay cứ lên xuống vuốt ve bàn tay mềm mại tựa như vừa khám phá ra món đồ chơi mới.

Xúc cảm tê dại khi những ngón tay anh lướt qua lòng bàn tay khiến Tư Phàm theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng là khi bị anh nắm lại, cô cố giãy ra lại không có tác dụng, cộng thêm cảm nhận được tâm trạng của vị này đang xuống thấp nên Tư Phàm chỉ đành mặc kệ, mím môi chịu đựng cảm xúc xao động. Cô im lặng lắng nghe, đến khi nghe ra việc mẹ anh mất cách đây bảy năm thì giật mình. Nếu đúng như những gì cô nghe kể thì chủ nhân cũ của ngôi nhà này bảy năm trước đã chết rất thảm, nghe nói hằng đêm người ta vẫn nghe được tiếng khóc như bi như oán của người phụ nữ đó nên không ai dám mua hoặc thuê lại từ ban quản lý chung cư. Dần dần, mọi người xung quanh cũng chuyển đi hết, không ai dám nán lại lâu. Từ đó, căn hộ này mới bị phong bế, chẳng ai dám hỏi mua cho đến khi vị tôn thần này đến. Vậy ra..

"Anh.." Câu hỏi mắc nghẹn lại trong cổ họng, cô không biết mình nên nói gì cho phải. Chẳng lẽ hỏi anh có bị âm hồn kia quấy phá không? Âm hồn kia có phải là mẹ anh không? Một mớ hỗn độn trong đầu dường như xâu chuỗi vào nhau thì cũng không hẳn không thể giải thích.

"Sao em lại mua căn hộ bên kia vậy?" Ánh mắt anh loe loé, bất ngờ đổi đề tài.

"À, ừ. Cách đây hơn năm năm, vì nhà cũ của chúng tôi thuộc diện phong tỏa để xây dựng công trình cầu đường mới nên buộc phải dọn đi. Do số tiền đền bù quá ít ỏi, chúng tôi không thể mua được một căn nhà mới trong nội thành, nên đành phải tìm kiếm một căn hộ chung cư giá rẻ ở ngoại thành. Thế cho nên, như anh thấy đó.." Tư Phàm cười bất đắc dĩ. Nếu có thể, ai sẽ chọn một căn hộ chung cư có phần xuống cấp ở ngoại ô để ở, lại còn gần căn hộ nhiều người "né tránh" chứ! Chung quy, cũng vì không có tiền thôi! Có tiền, bạn có thể đòi hỏi. Còn không tiền sao? Vậy thì ngậm miệng lại mà chấp nhận đi thôi!



"Anh ta, không phụ giúp em sao?" David bâng quơ hỏi. Dù sao dựa theo tuổi của Thanh Khang mà nói thì có lẽ người đàn ông kia vẫn còn ở cùng cô từ trước đó cho tới khi dọn nhà về đây.

Tư Phàm ngây người trong giây lát, một phút sau cô mới nhận ra "anh ta" trong miệng anh là ai.

"Anh ta sao?" Tư Phàm cười mỉa, nghe ra có chút trào phúng, không biết cười gã đàn ông kia hay đang tự cười mình "Anh ta không moi hết tiền của mẹ con tôi là đã phải tạ ơn trời rồi!"

Nhìn thấy sự ảm đạm trong ánh mắt cô, anh không nói gì, cúi mặt xuống, ngón tay như có như không vuốt ve lòng bàn tay non mềm đầy đặn. Không khí trở nên có chút ám muội pha lẫn u uất, quỷ dị khó lòng nói rõ.

"Mẹ ơi! Mình về thôi! Con buồn ngủ rồi!" Thanh Khang ăn xong, xem chán phim hoạt hình, nhìn đồng hồ điểm chín giờ ba mươi phút thì quay qua, lên tiếng nhắc nhở.

Tư Phàm vội rút tay về, David cũng buông lỏng ra. Cảm giác bên tai có chút nóng rát, mắt không tự nhiên ngó về hướng khác, cô lúng búng: "Tôi, chúng tôi về đây! Đã phiền anh rồi!"

Anh khẽ "ừ" trong cổ họng, đoan đoan chính chính mà đứng dậy, ở góc độ người khác không thấy khoé miệng khẽ giương.

Thanh Khang ngơ ngác nhìn qua, cảm thấy hai người là lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào. Hình như, bé vừa bỏ lỡ điều gì?

* * *

"Cạch" - cánh cửa sắt khép lại, ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, không khí trong phòng lại trở về nhạt nhẽo, cô quạnh như lúc ban đầu.

David ngước mắt nhìn lên bức chân dung người phụ nữ xinh đẹp treo trên tường, ánh mắt có chút mông lung. Nhìn nụ cười hiền hòa của bà, anh bất giác vươn tay, xoa nhẹ lên, mi mắt rũ xuống: "Nơi này thiếu chút hơi người, mẹ nhỉ?"

* * *

Công ty D & L Việt Nam, văn phòng Tổng giám đốc.

David đang ngồi trên ghế xoay, bận rộn phê duyệt công văn, xem xét hợp đồng công ty. Khuôn mặt điển trai lạnh lùng khẽ cúi, bàn tay trái lướt trên bàn phím, tay phải lại cầm cây bút máy mạ vàng kí tên trên văn bản. Bỗng, một cái bóng đen phủ xuống, che khuất một phần ánh sáng nơi bàn làm việc khiến anh không vui. David ngước mặt lên, nhìn người đàn ông có mái tóc màu vàng ánh kim, cao lớn vừa vào phòng.

"Cậu biết tin này chưa?" Josh đưa smartphone tới trước mặt David.

Anh khẽ lướt nhìn, bên trên là tờ báo điện tử, có tiêu đề rất hot: "Cậu út Tập Đoàn Đá Quý Nguyễn Vũ bị bắt trong đêm?" kèm theo là hình ảnh khá mờ nhoè của một đám người bị người dẫn độ, trong đó có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ dáng khá chật vật.

Thu hồi tầm mắt về phía màn hình máy tính, anh hờ hững nói: "Có vấn đề gì sao?"

"Là cậu làm?" Josh nhíu mày nhìn anh, ngữ điệu khẳng định.

David đối mắt với người trước mắt, quăng lại một câu: "Cậu nghĩ sao?"

"David à, dù sao kia cũng là.." Josh nóng nảy, anh muốn khuyên can nhưng lại không biết nói như thế nào cho phải "Với lại, lỡ như lộ ra dấu vết gì, cậu.."

"Sao cậu cho rằng tớ làm?" Tròng mắt David đen nhánh, nhìn xoáy vào con ngươi màu xanh biển của Josh.

"Cậu đừng gạt tớ. Tớ biết, cậu hận họ. Nhưng mà, nếu dì biết cậu vì báo thù mà gặp chuyện, dì chắc sẽ rất đau lòng!" Josh lo lắng "Hay là, cậu.."

"Cậu đừng xen vào. Tớ tự có chừng mực!" David nhăn mày, đánh gãy lời tiếp theo của Josh.

"Đâu phải họ trực tiếp gây ra cái chết cho dì. Cậu thừa biết đó chỉ là một tai nạn." Josh khuyên can.

"Nhưng họ gián tiếp hại chết bà ấy! Nếu họ không tham lam, ích kỷ thì liệu mẹ tớ có phải sống trong tủi nhục, chịu hết khi dễ của người đời để rồi phải chết tức tưởi như vậy?" Anh gằn từng chữ, đôi mắt phượng nheo lại, ẩn chứa điên cuồng. Những hình ảnh ngày mẹ anh mất như một khúc phim tua chậm, từng chút từng chút lướt qua trong đầu. Khí chất anh vốn lạnh lùng, nay lại càng âm u, tỏa ra một bầu không khí áp lực nặng nề, đè nén khiến người không thở nổi. Trong vô thức, bàn tay to lớn xiết mạnh cây bút máy mạ vàng khiến nó "rắc" một cái gãy đôi, cắm vào da thịt, máu đỏ tuôn ra.

Nhưng David lại không cảm nhận được đau đớn, anh kiềm chế hơi thở hỗn loạn, tay nới lỏng caravat.

"Cậu điên rồi sao?" Josh hoảng hốt, không biết đang trách anh điên rồ khi muốn trả thù những người kia hay trách anh tự làm tổn thương mình, vơ vội mấy miếng khăn giấy trên bàn, ý định lau đi dòng máu đang không ngừng tuôn ra trên bàn tay David.

Anh vung tay ra, gằn từng chữ: "Tớ không điên!"

"Cậu.." Josh vừa bực vừa lo, tức đến mức bật cười. Thấy người trước mặt tỏ vẻ bất cần, Josh tức giận đi ra, cánh cửa tội nghiệp bị đóng "sầm" lại, để lại người trong phòng với khuôn mặt u ám.

Tư Phàm đang nhập tài liệu bị tiếng động mạnh này làm giật nảy mình, cô thấy Josh đi ra, khuôn mặt đen như mực, ánh mắt ẩn sau gọng kính mạ vàng hiện rõ sự buồn bực, tức giận, đau lòng xen lẫn bất đắc dĩ. Trong vô thức, cô thầm nghĩ vị tôn thần trong kia không phải gặp chuyện gì chứ. Cô chạy chậm đón lại bước chân Josh, lo lắng truy hỏi: "Anh sao vậy?"

Josh nhíu chặt mày, nét buồn bực chưa tiêu tan, anh vốn định mặc kệ, nhưng là nhìn đôi mắt trong suốt của người trước mặt, anh chỉ có thể hạ giọng: "Cô vào xem vết thương cho tên trâu điên kia đi! Tôi xin phép về trước."

"Này!" Cô chưa kịp hỏi rõ nguyên do thì người đã đi mất, Tư Phàm chỉ có thể bực bội mà gõ cửa phòng David, cẩn thận hé ra một khe nhỏ, cẩn thận quan sát biểu hiện người bên trong.

David vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, ngồi im như tượng, lòng bàn tay xiết chặt, ánh mắt ám trầm. Không khí xung quanh anh lúc này tràn một màu âm u lạnh lẽo, ngột ngạt đến khó thở, khiến người không dám đến gần.

Tư Phàm nuốt một ngụm nước miếng, chân nhỏ do dự nơi cửa, không biết có nên vào hay không. Nhưng nghĩ đến căn dặn của Josh, cô chỉ có thể hít sâu một hơi, căng da đầu bước vào phòng, dùng hết toàn bộ dũng khí đi đến trước mặt David. Đến khi nhìn thấy vết máu loang lổ dính trên caravat màu xám tro lan ra thân áo sơ mi màu trắng, cô không khỏi giật mình. Tầm mắt lia đến bàn tay nắm chặt của người kia vẫn còn rịn ra chút máu, thấm một ít lên cổ tay áo thít chặt thì Tư Phàm không còn gì để nói. Lúc này, mặc kệ cái gì mà mặt than hay không mặt than, cô theo phản xạ bước đến trước mặt anh, vươn tay mở ra lòng bàn tay to rộng, muốn xem xét vết thương.

David co rụt lại, muốn thu tay về, mày nhíu lại, tỏa ra một loại áp lực vô hình.

Nếu là một người khác thì khi vị này tỏ thái độ như vậy, họ chắc chắn sẽ co đầu rụt cổ, bỏ của chạy lấy người, hơi đâu quan tâm anh có chảy máu hay không. Thế nhưng, đây lại là Tư Phàm, một người có đôi khi vì sự cố chấp của mình mà không ra bài theo lẽ thường. Vả lại, sự quan tâm chiến thắng sợ hãi, cô cũng không xa lạ gì anh nên cũng bất chấp. Tư Phàm mím môi, vỗ mạnh vào bàn tay cứng đầu kia một cái "chát" rõ to: "Buông tay ra coi! Nắm cái gì mà nắm!"

Bị cái vỗ không nặng không nhẹ này vỗ tỉnh, anh mới thu lại sự bướng bỉnh, buông lỏng bàn tay ra cho cô sờ nắn, cảm nhận hơi ấm từ cô truyền sang.

"Anh ngồi yên đi!" Tư Phàm nhăn mày, nghiêm túc quan sát vết thương. Đoạn, cô xoay người, hướng đến tủ cứu thương lấy ra bông băng. Đưa lưng về phía anh, cô nói lớn: "Anh lại chỗ sô pha ngồi đi!"

David nhướn mày, thầm nghĩ không biết cô lấy đâu ra lá gan to thế, dám ra lệnh cho anh, thật không biết mình là sếp hay cô là sếp đây? Tuy nghĩ vậy, người đàn ông cao lớn này vẫn dịch ghế xoay ra, ngoan ngoãn đi về phía ghế sô pha, bưng lên bình trà, tự mình rót một ly trà mà uống.

Tư Phàm vừa quay lại thì thấy cảnh này, cô nhíu mi. Vừa định mở miệng, nhưng cuối cùng lại im lặng, cô cầm lấy dụng cụ sơ cứu, ngồi đối diện anh, không nói một lời nắm lấy bàn tay bị thương, cẩn thận gắp ra vài mảnh dằm, dùng bông băng thấm cồn bắt đầu sát trùng vết thương.

David nhìn cô nghiêm túc cầm lấy tay mình, không hề có tạp niệm mà chăm chú sơ cứu, mày anh chợt giãn ra, khoé môi cong lên. Rồi như lơ đãng, anh hỏi ra một vấn đề vẫn luôn ghim trong bụng từ tối hôm qua: "Miếng bánh kia là của người em gặp chiều qua tặng?"

Tư Phàm đang dán băng cá nhân lên thì bị câu nói bất ngờ của anh làm cho ngây ngốc, không hiểu chuyện gì. Lát sau, cô mới nghiền ngẫm ra, đúng sự thật nói: "Ừ!"

David thấy cô trả lời như vậy thì bỗng chốc khó chịu, một ngọn lửa đốt cháy trong lòng. Anh hoàn toàn có thể đoán được, cũng tra ra gốc gác cùng mối quan hệ của hai người. Thế nên, trong lòng không khỏi hờn giận. Nhưng mà, vì sao lại phải hờn giận? Anh lúc này cũng không có tâm tư đi tìm hiểu mà chỉ muốn bộc phát ra.

"Cậu ấy là bạn lớn lên cùng tôi từ thuở nhỏ, kém tôi hai tuổi. Lúc khu vực chúng tôi bị phong tỏa, gia đình cậu ấy cũng dọn đi, tuy vẫn còn liên lạc nhưng rất ít gặp nhau. Cậu ấy có một niềm đam mê đặc biệt với nghề làm bánh, vẫn luôn theo học nghề từ lâu. Hôm qua là ngày cậu ấy khai trương tiệm, vừa vặn đi công chuyện, ghé qua tặng chút bánh ăn lấy thảo thôi." Ngay lúc anh định phát hỏa thì Tư Phàm kể ra nguyên nhân sự việc, âm điệu đều đều như dòng suối mát từng chút từng chút dập tắt cơn hỏa hoạn vừa mới bốc lên phía đối diện.

"Cậu ta mở tiệm ở đâu?" Anh nén lại cảm xúc, lạnh nhạt hỏi.



"Quận tư thì phải." Tư Phàm nghiêm túc suy nghĩ.

Không không từ quận tư chạy qua bên này làm gì? Xa như vậy! Có quỷ mới tin! "Hôm qua có phải là ngày gì đặc biệt hay không mà lại có bánh kem?" David có thâm ý hỏi.

"..."

Tư Phàm đang dọn mọi thứ vào hộp sơ cứu thì khựng lại. Nhìn cuốn lịch đặt trên bàn làm việc của anh, cô suy tư trong chốc lát rồi khẽ giật mình. Tuy phản ứng này của Tư Phàm rất nhỏ, nhưng không thể thoát khỏi tầm mắt của người từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm quan sát cô.

"Nhớ ra rồi?" David nhìn cô.

"Không có gì quan trọng đâu!" Tư Phàm vội xua tay. Thực ra thì khi nhìn vào ngày tháng trên tờ lịch, cô mới nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Cũng vì vậy, cô đã nhận ra lý do thật sự mà cậu bạn hàng xóm kia tới tìm, còn chu đáo làm bánh kem tặng cho cô. Đúng là làm khó cậu vẫn luôn nhớ tới! Không biết đã bao lâu, cô không để tâm, cũng như không nghĩ đến sẽ làm sinh nhật cho mình. Dù sao từ khi hiểu chuyện, cô biết hoàn cảnh gia đình mình như thế nào, mẹ luôn làm lụng vất vả, cố gắng nuôi cô ăn học ra sao nên Tư Phàm chẳng bao giờ đòi hỏi mẹ làm sinh nhật cho mình bao giờ. Dần dà, cô cũng dần quên mất nó là ngày nào. Chỉ khi điền vào hồ sơ, giấy tờ mà cần ghi thông tin cá nhân, cô mới bất chợt nhớ ra.

"Thật không nhớ?" Anh híp mắt hỏi lại.

".. À.. không!" Chẳng lẽ nói do hôm nay là sinh nhật mình nên người ta mới tặng bánh kem? Nghe thế nào cũng như cô đang đòi quà từ anh! Thật kì cục!

"Hôm nay là sinh nhật em." Anh không vui mà khẳng định.

"Sao anh biết?" Cô bật thốt, nhìn ánh mắt anh tối tăm thì chột dạ "À, thì.."

"Em chỉ cần tên kia biết thôi à?" Trong lòng anh như cuộn sóng, cảm giác khó chịu bao trùm, tựa như có một con dã thú đang kêu gào, muốn thoát ra khỏi lồng giam, xé nát cái gì đó hay ai đó để thỏa mãn cơn giận.

Nhận thấy người trước mặt đang không vui, lông tơ trên người tự nhiên dựng đứng, Tư Phàm lúng túng: "Không có! Chỉ là từ trước tới nay tôi không để ý đến, cũng chẳng có ý định làm sinh nhật bao giờ!"

"Vì sao?" Anh ngạc nhiên.

"À, thì cũng chỉ là một ngày như bao ngày thôi mà! Ai chẳng phải ăn cơm, chẳng phải uống nước.." Cô không biết nói sao.

"..."

Anh bỗng chốc nghẹn họng. Nhớ lại lần gặp nhau trong siêu thị, cô đã mua bánh kem, thậm chí còn làm sinh nhật cho con trai. Điều đó chứng tỏ cô là một người có tâm tư tỉ mỉ, chu đáo. Nhưng khi nói về sinh nhật bản thân cô lại quên, thậm chí là không bận tâm. Từ lời nói và hành động, David nhận ra dường như đây đã là thói quen từ lâu của người phụ nữ này. Nhớ lại chút ít tư liệu người kia tìm về cho anh, dường như anh đã hiểu lý do vì sao cô có suy nghĩ như vậy. Bao nhiêu giận hờn, khó chịu bỗng chốc tan đi, lòng anh giờ đây chỉ còn lại sự xót xa. Nghĩ lại, khi còn nhỏ, tuy cuộc sống của anh không khá hơn cô, nhưng ít ra vào ngày sinh nhật mình, mẹ anh sẽ xin nghỉ phép, không tăng ca mà làm cho anh một bữa cơm, và không bao giờ thiếu một cái bánh kem cho dù lúc nào nó cũng chỉ lớn hơn bàn tay. Tuy đánh đổi lại là những ngày tháng tăng ca nhiều hơn nhưng mẹ anh vẫn luôn duy trì, chưa từng gián đoạn. Sau này, khi sang nước ngoài du học, Josh cũng chưa bao giờ quên mất ngày sinh của anh. Thậm chí, Đặng Hải cũng không ít lần tham gia.

"Tối nay tổ chức sinh nhật đi!" Giọng điệu anh cương quyết, không cho cự tuyệt.

"Nhưng là.." Khoé miệng cô khẽ giật, định phản bác nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắc lẻm của anh thì những gì muốn nói bị lộn trở lại.

"Em cũng nên vì chính mình." Anh cúi người đến, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Thậm chí, Tư Phàm có thể ngửi được mùi hương bạc hà trong hơi thở anh cũng như mùi hương nam tính gần như muốn bao trọn lấy mình.

Lông mi dày khẽ chớp, Tư Phàm im lặng, xem như cam chịu. Dù sao, người này xưa nay cường thế đã quen. Cô có thể làm gì?

Hài lòng nhìn biểu hiện của cô, anh ngồi trở lại ghế, chuyển đề tài: "Em không thắc mắc vì sao anh lại bị thương sao?"

Tư Phàm thở hắt ra, nhanh tay thu dọn sơ trên bàn, trả lời anh: "Không" một cách lưu loát sạch sẽ.

David nghe cô nhẹ nhàng buông ra một chữ như thế thì cảm giác ngứa răng kèm theo chút hụt hẫng, hàm răng ma sát nhau nghe rờn rợn. Anh có chút xúc động, muốn kéo cô lại gần, hỏi cô vì sao.

"Tôi không có thói quen ép buộc hay tọc mạch chuyện người khác. Nếu anh muốn thì sẽ nói, và tôi sẵn sàng lắng nghe; nếu anh đã không nguyện ý thì tôi nghĩ mình không có quyền gì mà xen vào đời tư của anh." Cô quay lưng lại, cất dụng cụ vào tủ thuốc.

"..."

Lý do cô đưa ra khiến anh không còn gì để bắt bẻ. Quả thật là với mối quan hệ hiện giờ của hai người thì anh không có quyền ép buộc cô quan tâm mình cũng như cô hoàn toàn không cần thiết phải xen vào rối rắm đời tư chính mình. Huống chi, nếu để cô vướng vào những việc này, cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn, gặp rắc rối không nhỏ. Tự nhiên, anh cảm thấy đắng chát trong miệng, không biết nên diễn tả cảm giác của mình lúc này là như thế nào.

"Cho dù là vì cái gì, anh cũng nên yêu quý bản thân mình, đừng để bản thân bị thương tổn. Điều đó sẽ khiến cho những người quan tâm anh đau lòng." Cô nhẹ nhàng rót cho anh thêm một ly trà, ánh mắt như hồ thu phẳng lặng mắt đối mắt với anh. Đặt bình trà xuống, cô cười nhẹ: "Tôi phải quay lại làm việc đây. Mười giờ rưỡi sẽ có cuộc họp, đến lúc đó tôi sẽ vào nhắc anh. Nếu được thì anh nên thay áo sơ mi và caravat khác sẽ tốt hơn."

Nhìn bóng lưng cô quay về phía mình, thân ảnh nhỏ xinh bước đến cánh cửa phòng, anh bật thốt: "Vậy em thì sao? Có quan tâm anh không?"

Cô bỗng chốc khựng lại, mặt có chút rát, thầm nghĩ đây là loại câu hỏi gì vậy! Tư Phàm đẩy nhẹ gọng kính, nghiêm túc tự hỏi bản thân. Lát sau, cô khẽ hắng giọng, không quay đầu lại, âm như muỗi kêu: ".. Có.." rồi vội vàng đi mất, "cạch" một tiếng khép lại cửa phòng.

David nghe cô trả lời thì cười khẽ, ngón tay ve vuốt miếng băng cá nhân trên tay. Sự không cam lòng khi nãy cũng được xoa dịu.