Tiếng Chuông Gió

Chương 27: Hàng xóm cũ




"Thế nào rồi?" Giám đốc Ngô đang ngồi trên ghế xoay thì bật nhổm người dậy khiến nam thư ký vừa đi vào giật mình.

"Dạ, họ đi rồi! Nghe báo là đi công tác, tôi đã để thông báo trên bàn của cô Tư Phàm." Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, nam thư ký báo cáo chi tiết công việc.

"Ừ.." Giám đốc Ngô vuốt vuốt sợi lông dài mọc ở nốt ruồi đen ngay cằm, ra vẻ đã hiểu rồi xua tay "Cậu về làm việc đi!"

"Dạ!" Anh thư ký khẽ cúi chào, lui ra ngoài.

Thấy người đã đi, ông ta mới nhếch mép cười, với lấy cốc cà phê trên bàn hớp một ngụm, biểu cảm vô cùng khoái trá. Híp híp cặp mắt ti hí, giám đốc Ngô cảm thấy mình rất may mắn khi đã có quyết định khôn ngoan. Ông nói mà! Hai người này không đơn giản chỉ là công việc, có mùi mờ ám đâu đây. Vừa mới ra mặt xong, giờ lại viện lý do đi công tác, chắc hẳn là sếp tổng đi "an ủi" người phụ nữ của mình. Chậc! Tính ra thì cô Tư Phàm này cũng rất có bản lĩnh đó chứ. Sếp tổng vừa qua chưa được bao lâu, cô nàng đã "câu" được người. Bình thường người phụ nữ này không có gì đặc biệt, tuy có chút xinh đẹp nhưng phong thái ăn mặc rất bảo thủ, không có chút gì là phóng khoáng, quyến rũ, không hề có chút bắt mắt nào. Nói thật thì những người như ông thích mấy cô gái xinh tươi mơn mởn, ăn mặc nổi bật, bốc lửa hơn dạng người này nên chả để mắt đến. Ấy vậy mà, vị sếp tổng mới đến này lại thích cô ấy, thậm chí vì mỹ nhân mà gây không ít sóng ngầm. Chỉ là, người thì ở nước ngoài, gia thế "khủng" khỏi nói, người đã một lần ly hôn, nhà có mẹ già con nhỏ thì liệu có thể duy trì bao lâu? Tay mũm mĩm vuốt vuốt bộ hồ sơ nhân sự vừa đưa lên, ông nhếch mép cười gian xảo. Nói không chừng sếp tổng người ta chỉ vui chơi qua đường, hết mới mẻ hoặc tới lúc trở về với hôn nhân gia tộc thì sẽ rũ bỏ mà thôi! Mà cũng có khi hai người chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi, không ràng buộc gì không chừng. Hớp thêm một ngụm cà phê, ông gõ gõ tay lên bàn, ngón tay vô thức se nhẹ sợi lông dài đen nhánh trên cằm.

* * *

"Đến rồi! Anh dừng xe đi!" Tư Phàm nheo mắt nhìn nhìn ngoài cửa xe, vỗ nhẹ cánh tay David ra hiệu.

David bật đèn xi nhan, chỉnh cần gạt, bẻ vô lăng sang phải. Xe khẽ dịch dịch rồi lùi lại, tắp vào lề đường sát cửa hàng rồi dừng hẳn.

Cặp chị em đang bàn luận thông tin trên mạng thì bị tiếng nhạc xe xin đường thu hút, khá ngạc nhiên với chiếc xe hơi đắt tiền đột ngột xuất hiện trước cửa. Trước nay, khách hàng của họ chỉ toàn tầng lớp bình dân hoặc trung lưu, hầu như chưa bao giờ tiếp đón những kẻ có tiền như thế này nên khó tránh khỏi bất ngờ. Thậm chí, họ nghĩ những người trong xe này chắc đi kiếm ai chứ không phải đến đây cắt kiếng, cho đến khi thấy một khách hàng quen thuộc từ trên xe bước xuống.

"Em ổn chứ? Mặt xanh như vậy.. Hay để anh mua thuốc cho?" David vừa mở cửa cho Tư Phàm thì mới thấy rõ khuôn mặt không còn chút máu của cô, tim giật thót.

"Không.. Không sao! Tôi.. Say xe thôi!" Tư Phàm có chút bối rối trong xưng hô, nhưng bị cảm giác quay cuồng lấn át, cô chỉ có thể vội vàng lấp liếm cho qua.

"Em ổn thật chứ?" David vẫn không buông tha hỏi, nhìn cô như vậy anh lo lắng không yên.

"Không sao thật mà! Anh đừng lo." Thấy biểu cảm như gặp kẻ địch của anh, cô vừa thấy buồn cười vừa thấy ngọt ngào. Ngọt ngào ư? Tư Phàm bị nhận định vừa loé lên trong đầu này khiến cho giật mình. Sao cô lại có suy nghĩ không an phận như vậy chứ? Đưa tay lên lồng ngực, cảm giác chua xót bỗng chốc tràn lan. Từ bao giờ anh lại có ảnh hưởng đến cảm xúc của cô nhiều như vậy? Một trái tim vốn "chết" nay lại "sống dậy" là vì sao? Mà thật sự sẽ có người có thể bất chấp mọi thứ yêu thương cô sao? Hay tất cả lại là một trò đùa? Trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời cô gái kia nói lúc sáng, Tư Phàm có cảm giác vết thương nơi eo có vẻ nóng rát trở lại, như đang nhắc nhở cô về vị trí của bản thân. Cô cắn môi, hít thở sâu, ngoảnh mặt bước nhanh rời đi, không muốn anh nhận ra cảm xúc hỗn độn của mình.

David nhìn theo bước chân dứt khoát, tuyệt tình của cô mà lòng khó chịu, trực giác nhạy bén mách bảo anh có điều không hay, bản thân lại cảm giác vô lực không thể làm gì ngoài việc cố gắng đuổi theo.

Vì đi quá vội, mắt lại cận mà không đeo kiếng, Tư Phàm không thấy cái gờ sắt để dưới bậc thềm nên vấp phải nó. Khi thân mình đột ngột ngã về trước, cô hốt hoảng với tay vào khoảng không. Vào lúc cô nghĩ mình sẽ lãnh đủ thì một cánh tay rắn chắc đột ngột vòng qua xiết lấy eo cô, bàn tay ấm áp cẩn thận đặt hờ nơi vết bỏng, lưng va vào một lồng ngực vững chãi, chóp mũi tràn ngập mùi hương nam tính quen thuộc thì cô biết mình đã thoát một kiếp, theo bản năng thở nhẹ ra một hơi.

Lúc ôm được người vào lòng, David mới cảm thấy trái tim đập liên hồi của mình bình ổn trở lại. Có trời mới biết khi thấy cô bị ngã, tim anh giật thót như muốn nhảy ra ngoài. Hai từ "cẩn thận" mắc kẹt trong cổ họng, anh chỉ có thể theo phản xạ vội xông đến ôm lấy cô. Đến khi người đã ở trong vòng tay mình, anh mới nghiến răng nghiến lợi mà oán trách: "Em không thấy đường mà còn đi nhanh như vậy, định tìm chết sao?"

"..."

Tư Phàm cảm thấy nghẹn khuất, không biết nên nói sao. Chả lẽ cô lại nói tại anh mà cô mới vậy?

"Em không sao chứ?" Đúng lúc này, một giọng nữ đột ngột vang lên, phá vỡ không khí kỳ quặc giữa hai người.

"Chị Phương, em tới cắt kiếng." Tư Phàm vội đáp lời, đẩy tay anh ra, bước vội vào như được ân xá.

"Em vào đi!" Chị Phương cười cười, cầm lấy tay cô dẫn vào "Em ngồi xuống đây, đặt cằm lên máy đi!"

"Tuấn! Em đo mắt cho con bé đi!" Chị Phương nói với người em trai đang đứng trong quầy.

"Dạ!" Anh chàng nọ gật đầu, mở ra cánh cửa chỗ quầy, đi ra vị trí đặt máy đo độ.

Tư Phàm ngựa quen đường cũ mà để cằm lên bệ đỡ, yên lặng cho em trai chị Phương đo mắt.

David cảm thấy mất mát khi cô vùng ra, anh nhăn mày thu tay lại, bỏ vào túi quần tây, yên lặng quan sát công việc của hai người trong tiệm cũng như đánh giá cửa hàng. Nơi này không tính là lớn, có chút cũ kỹ, mắt kiếng tuy khá đa dạng nhưng lại không tính quá thời thượng, chỉ mức tầm trung, mức giá có lẽ phù hợp túi tiền của những người bình thường. Nhìn thái độ của chủ cửa hàng và cô thân thuộc như vậy, anh suy đoán cô vốn là khách quen nơi này. Thật ra, anh muốn chở cô đến trung tâm mắt kiếng lớn để kiểm tra, nhưng vì cô kiên quyết đến đây nên anh không thể làm gì ngoài việc thuận theo.

"Ba độ nha! Em lên độ chút rồi. Em chọn loại nào? Tròng vẫn loại cũ hả?" Chị Phương nhiệt tình hỏi.

"Ừm.." Tư Phàm chưa kịp nhìn loại nào thì đã bị giọng nói đột ngột của David vang lên làm cho câm nín: "Chị lấy cho cô ấy loại kiếng tốt nhất đi, nhìn đẹp chút. Tròng thì lấy loại chống trầy, chống bức xạ cũng như ánh sáng xanh, mài mỏng chút."

"À, được! Vậy em lấy loại này nha, hàng tốt mới về, mắc chút nhưng rất đẹp." Chị Phương mở cửa kính, lấy ra một cái gọng bắt mắt, sang trọng cũng không kém phần nhã nhặn. Nó được cẩn thận đặt trong một cái hộp tinh tế, ánh lên độ sáng bóng, chứng tỏ được lau chùi thường xuyên.

Tư Phàm không dám cầm, chỉ nhìn mà ngán ngẩm, khó khăn mở lời: "Hay chị chọn cái khác đi, loại thường là được, gọng nhựa ấy.."

Cô chưa kịp đẩy trở lại thì một bàn tay to lớn đã vươn đến lấy cái hộp, ngón tay thon dài mở ra cái chốt, cầm gọng lên nhìn. Tư Phàm vừa muốn mở miệng ngăn cản thì bị câu nói tiếp theo của anh làm cho kẹt lại: "Lấy cái này đi!"

"Vâng! Tuấn, em đo tròng, cắt kiếng đi!" Chị Phương cười híp mắt, nhận lấy cái gọng, đưa cho em trai.

Anh chàng kia cũng không nói nhiều, nhẹ gật đầu, nhận cái gọng, lấy hai tròng kiếng trong valy chuyên dụng, đi về phía máy mài. Trước khi đi, anh chàng khẽ liếc mắt cẩn thận nhìn David, nhưng rồi nhanh chóng thu hồi khi thấy anh lia mắt về phía mình.

David không mấy để tâm đến người thanh niên nọ. Anh biết anh ta không có địch ý nên cũng cho qua. Theo thói quen, anh đánh giá tác phong làm việc của hai người. Nhận thấy họ rất nhanh nhẹn, chuyên nghiệp trong công việc nên anh rất hài lòng. Trong vô thức, David để tay lên đầu cô, xoa xoa những sợi tóc trơn mềm như tơ lụa. Đang xoa thì tay anh bỗng bị người cầm lấy, ngăn lại. Theo phản xạ, anh cúi xuống nhìn cô, khi đối mắt tầm nhìn "nóng rực" của cô thì khẽ hỏi: "Sao vậy?"

"Anh không cần hỏi giá mà cứ như thế mua?" Tư Phàm u oán nhìn anh, như thể người bị mất tiền là cô.

"Ngốc!" Anh gõ trán cô, ý cười đong đầy ánh mắt "Anh chi được, miễn là em cần!"

Tư Phàm ôm trán, không biết nói sao, lồng ngực như bị cái gì đó đè ép nghèn nghẹn, làm cho khó chịu.

"Take me to your heart.." Tiếng chuông điện thoại trong túi quần tây đột ngột vang lên. David lấy ra nhìn, nói với cô: "Anh đi nghe điện thoại." Rồi bấm nhận cuộc gọi, chân dài sải bước ra ngoài.

"Bạn trai em hả?" Tư Phàm có chút mất tập trung thì bị giọng nói của chị Phương đột nhiên vang lên bên tai khiến cô hoàn hồn.

"Không phải đâu ạ!" Tư Phàm không biết giải thích sao, một cảm giác đắng chát lan nơi đầu lưỡi.

"Hì, có gì mà phải chối? Ai nhìn vào cũng nhận ra mà!" Chị Phương nháy nháy mắt, ra vẻ hiểu rõ.

"Không đâu ạ! Em thế này, làm sao mà.." Tư Phàm bối rối.

"Cô em ngốc! Chả lẽ em còn nhớ gã đàn ông tệ bạc kia?" Chị Phương nghiêm túc chất vấn.

"Không phải! Em chỉ là.." Tư Phàm lập tức phủ định.

"Không là tốt nhất! Từ lần đó anh ta đi với em, chị đã thấy không phải người tốt rồi! Nhưng vì em quá thương nó nên chị không tiện nói." Chị Phương nhìn cô "Dù sao chị em mình cũng đã gắn bó với nhau hơn mười năm, tuy không tính là thân thiết nhưng cũng là quen thuộc. Tư Phàm à! Chị khuyên thật! Em quên anh ta đi, bỏ qua kẻ bạc bẽo đó mà trân trọng người trước mặt. Anh chàng này tốt như vậy, em không giữ, người khác sẽ chiếm mất đó!"

Cô không biết nên phản bác ra sao, hay chính xác hơn là nên chống chế thế nào. Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, hàng mi dày rung nhẹ, cô không nhìn rõ nhưng vẫn gắng gượng tìm kiếm bóng lưng cao lớn đứng ngoài cửa. Chiếc lắc đeo nơi cổ chân cứ lành lạnh, thấm vào da thịt lẫn vào tận tâm can cô. Thật sự thì cô đang rất mâu thuẫn, một nửa muốn bước tới nắm lấy tay anh, nửa còn lại muốn tránh né giấu mình trong cái vỏ bọc mà bản thân tạo ra. Cô sợ yêu, sợ tổn thương, cũng sợ hãi chính mình. Trái tim dằn xé, khao khát tình yêu nhưng lại không đủ can đảm để vượt qua lằn ranh. Dường như chị Phương còn nói gì đó, nhưng cô lại không nghe vào, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Đến khi cặp kiếng lạnh lẽo và ngón tay nóng ấm lướt qua da mặt, Tư Phàm mới ngơ ngác. Cô nhìn anh, nhìn từng đường nét rõ ràng, sắc sảo như tượng tạc kia qua cặp kiếng mới cắt, trái tim vốn bình lặng lại khẽ khàng nhảy nhót.

"Nhìn anh phát ngốc cái gì? Về thôi!" David nhìn vẻ mặt cô ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy thì trong lòng như có cái gì đó run lên, anh vươn tay nắm lấy bàn tay cô. Khi ngón tay nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay mềm mại mà lạnh lẽo, anh thầm nghĩ không lẽ cô bệnh rồi?

Cô tùy ý để anh dắt đi, ánh nhìn rơi xuống vị trí tay hai người đan lồng vào nhau, tâm trạng phức tạp khó tả, môi hồng mím chặt.

* * *

Tư Phàm vừa gắn chốt dây an toàn thì cửa kính xe hơi dần hạ xuống, một luồng gió mát ùa vào, đẩy ra mùi máy lạnh trong xe.

Cô ngạc nhiên: "Sao anh lại mở cửa?"

"Không phải em bị say xe sao? Anh mở cửa ra cho thoáng." David kéo cần gạt, cho xe lùi lại.

".. Em, ổn mà! Anh không cần phải như vậy!" Tư Phàm mím môi, quay đầu đi, làm ra vẻ quan sát quang cảnh bên ngoài.

"Mặt mũi em xanh xao như vậy, lại còn nói không sao?" David phản bác lại, mắt thì liếc nhìn gương chiếu hậu, cẩn thận bẻ tay lái.

"Nhưng.. Bên ngoài rất nhiều khói bụi. Anh lại có vấn đề về hô hấp, điều này không tốt cho sức khỏe của anh!" Cô nghĩ đến phổi anh không tốt, thỉnh thoảng lại ho húng hắng thì không vui.

Không ngờ cô lại để ý đến tật vặt của mình như vậy, David mừng rỡ vô cùng. Anh cảm giác như có một dòng nước ấm lưu chuyển từ tim chảy đến từng mạch máu, nuôi dưỡng từng bộ phận trong cơ thể khiến anh phấn khích tột độ. Giọng điệu bất giác nhẹ đi vài tông: "Anh không sao! Chỉ là chút bệnh vặt ấy mà!"

"Có nhỏ mới có lớn, anh cũng không thể qua loa như vậy!" Tư Phàm không đồng ý với suy nghĩ này của anh.

"Em đang quan tâm anh sao?" David cho xe ngừng đèn đỏ, đôi con ngươi đen như mực ánh lên tia sáng nhìn cô.

"..."

Tư Phàm cắn môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cánh mi dày rũ xuống, chớp chớp.

David cũng không muốn làm khó cô, chỉ ấn công tắc, kéo lên cửa kính xe. Trực giác mách bảo anh nếu muốn cô mở lòng thì mình không thể làm quá. Bóng ma do người đàn ông kia để lại quá lớn, cô giờ tựa như con rùa nhỏ rụt đầu trong mai. Nếu anh bức ép quá, có khi sẽ tạo phản ứng ngược, mất nhiều hơn được. Nghĩ đến quá trình này sẽ rất gian khổ, anh ảo não, chống tay lên vô lăng nhìn con số đếm ngược của đèn đỏ đang nặng nề chuyển dần về không. Lúc đầu khi Josh đưa ra câu hỏi, vì anh không nhận rõ nên không dám xác định. Chỉ đến khi thấy cô xảy ra việc, bị những phản ứng của cô khiến cho cảm xúc của anh lên xuống phập phồng, không thể kiểm soát, thậm chí sinh ra khát vọng được ôm, được hôn cô thì anh biết mình xong rồi! Nói đúng ra thì yêu cô là điều anh không thể ngờ. David vốn luôn cho rằng trái tim mình chằng chịt vết thương, tưởng như khô cằn không bao giờ yêu ai, cũng chưa từng vì ai đập lỗi nhịp thì nay lại vì cô mà trở nên chua xót, quặn thắt, đập loạn xạ. Trước kia, người phụ nữ đó cũng chưa từng đem đến cho anh cảm giác này, có chăng chỉ là sự ghê tởm khi biết cô ta phản bội, tình ý chưa từng có cũng bị anh bóp chết ngay từ khi bắt đầu. Từ trước đến nay, anh chưa thực sự yêu ai, cũng không tin vào thứ được gọi là tình yêu kia nên khi bị sự thật này đập vào mặt khiến anh choáng váng. Anh không có kinh nghiệm nên không chắc chắn bản thân nên làm gì để khiến cô có thể mở lòng mà đón nhận mình. Lần đầu tiên trong đời gặp nan đề như vậy, David chỉ có thể cười khổ. Ai bảo trái tim anh rơi vào tay giặc chứ?

Hai người ai cũng chìm đắm trong những suy nghĩ riêng nên suốt đoạn đường đi không ai nói với ai câu gì, cứ thế mà im lặng về lại công ty.

Không khí yên tĩnh quỷ dị cứ duy trì cho đến khi hai người đến tầng hầm ngầm đặc cách của nhà xe. David vừa đậu xe xong, tiếng chuông điện thoại của Tư Phàm đột ngột vang lên chói tai.

"Alo, chị nghe." Tư Phàm nhìn thấy tên người gọi thì bắt máy, khuôn mặt vốn cứng ngắc giãn ra.

Lỗ tai giật giật, David nhạy bén nhận ra khác thường, anh cảnh giác lắng nghe. Nhưng cho dù anh có để ý thế nào cũng chỉ nghe được vài câu nói chuyện ở chỗ cô, không thể nghe thấy người bên kia nói gì, chỉ đoán được là giọng của đàn ông.

"Ờ, bây giờ hả?" Tư Phàm liếc nhìn đồng hồ đắt tiền trên tay David, thấy nó nhảy con số mười bốn giờ bốn mươi phút thì có chút chần chừ "Ba giờ rưỡi nha! Ừm, em nhắn địa chỉ qua đi."

"Bíp" - cô tắt máy rồi nhìn anh, vẻ mặt áy náy: "Anh cho.. Em nghỉ phép nha!"

"Gặp ai?" Sắc mặt David không tốt lắm "Anh đưa em đi!"

"Không cần phiền như vậy đâu!.. Em.. Chỉ đi gặp một người bạn, xong rồi về đón con luôn." Tư Phàm thấy chột dạ, cứ có cảm giác như mình làm chuyện có lỗi với anh.

"Hử?" Đôi mắt phượng nhìn xoáy vào cô, ẩn giấu nhiều sóng gió.

Tư Phàm bị không khí đè nén này làm cho ngột ngạt, cảm giác gai óc nổi khắp người, nhưng lại nghĩ mình đâu có làm chuyện gì không thể gặp người nên cô nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, mạnh mẽ giương mắt nhìn anh.

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhân nhượng ai khiến cho mọi thứ căng thẳng dần.

David híp mắt nhìn cô, trong lòng kêu gào không thể cho cô đi, nếu không sẽ có kẻ chiếm mất cô. Bên cạnh đó, có một giọng nói kêu anh không nên làm quá chặt, nếu không sẽ chỉ đẩy cô ra xa. Mà điều anh không muốn nhất là cô rời bỏ anh, ít nhất là lúc này, khi mà trái tim anh vẫn đang rung động vì cô.

Tư Phàm bị cái nhìn của anh khiến cho da đầu tê dại, lòng bàn tay đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Đến khi trái tim nhỏ của cô trở nên thấp thỏm, nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý thì lại nghe anh nhả ra một chữ nặng nề: "Được!"

Cô thở nhẹ ra một hơi, nhanh nhảu nói: "Cảm ơn anh! Vậy, em đi trước." Rồi không đợi anh nói gì đã vội bước đi, dường như sợ anh sẽ đổi ý.

David nhìn bóng lưng cô gấp gáp rời đi như vậy thì không nói gì, ngón tay xiết chặt thành quyền rồi lại buông ra.

***

Trong một quán cà phê nho nhỏ nơi góc phố yên tĩnh, một thanh niên dáng người cao lớn đang ngồi lật sách đọc mê mẩn, bên cạnh anh là tách cà phê sữa vừa mới khuấy, tỏa ra chút hơi nóng lượn lờ trong không khí. Mi mắt rung rung khi anh lật sách sang trang mới, góc nghiêng khuôn mặt với đường nét rõ ràng, khoé môi khẽ cong mang theo ý cười tạo nên nét nhu hòa ấm áp, dễ làm say nắng các cô gái mới lớn.

"Đinh.. đinh.." Cánh cửa quán được người mở ra, tiếng chuông gió rung rinh kêu lên vài tiếng êm tai phá vỡ không gian yên tĩnh.

Người thanh niên ngước mặt nhìn về phía cửa, môi mỏng hồng nhuận mở ra, để lộ vài chiếc răng trắng đều tăm tắp cùng một chiếc răng khểnh tạo ra nét duyên ngầm thu hút ánh nhìn người khác: "Chị Tư Phàm!"

Tư Phàm mỉm cười đáp lại, bước nhanh về phía người nọ.

Chàng trai đứng dậy, kéo ghế cho cô ngồi rồi vòng về chỗ cũ. Anh chàng vừa ngồi xuống thì đã nghe cô nói: "Xin lỗi chị đến trễ, chỗ này lạ quá nên chị phải mất một lúc mới tìm được. Em tìm chị có việc sao?"

Người thanh niên vẻ mặt như thường nhưng nụ cười có phần cứng lại, ánh sáng trong mắt giảm đi: "Ngồi xuống đi đã! Chị uống gì?"

Tư Phàm nghe ra tâm trạng cậu không vui thì ngẩn người. Tính ra thì hai người biết nhau từ nhỏ, đã quá quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Từ lúc cậu đi du học, liên lạc giữa hai người bị gián đoạn liên tục. Sau này, khi hai gia đình di dời theo chính sách của nhà nước thì mọi thông tin gần như là cắt đứt. Có lúc cô nghĩ, hai người sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại. Ấy vậy mà, sau bao nhiêu năm bặt tin, nay cậu lại nguyên vẹn xuất hiện trước mặt cô, vẫn hiền lành thân thiết như xưa, tựa như chưa hề có sự xa cách nào. Lần trước, cậu nhóc ngốc nghếch này còn tặng cô bánh sinh nhật mà không dám nói rõ, vẫn nhút nhát y hệt lúc còn bé. Vì gặp nhau quá vội vã nên khi ấy cô chưa kịp thăm hỏi gì, lần này cô nên giành ra chút thời gian, hỏi han tâm sự cuộc sống của cậu những năm qua như thế nào mới phải. Nghĩ vậy, Tư Phàm cảm thấy áy náy: "Xin lỗi em! Là chị quá gấp gáp."

"Em hiểu mà! Chị sợ trễ giờ đón cháu, đúng không ạ? Em biết có đường này rất gần, qua đó chỉ cỡ mười lăm phút, chị cứ việc đi theo em là được!" Chàng trai cười ấm áp, trong đáy mắt là sự dịu dàng hiếm có "Chị vẫn uống trà chanh ít đường như mọi khi phải không?"

Tư Phàm cười ngượng ngùng, cô gật đầu: "Ừ, cảm ơn em! Chị vẫn uống như vậy thôi!" Khoé mắt liếc thấy tiêu đề trang sách cậu đọc dở thì cô chuyển chủ đề: "Em nghiên cứu sách nấu ăn sao?"

"Vâng! Nó là đam mê của em." Chàng trai cẩn thận đánh dấu lại trang sách, gập nó lại, cất vào balo rồi đứng lên: "Để em lại quầy lấy cho chị. Quán này khách tự phục vụ nên không có nhân viên order."

"Vậy sao? Thôi, để chị tự đi được rồi." Tư Phàm vội từ chối, nhổm người dậy.

"Không sao! Chị cứ ngồi đi!" Cậu mạnh mẽ ấn cô ngồi trở lại ghế "Em đi nhanh rồi về!"

"Ơ, ừ!" Bờ vai bị người nhấn xuống không thể động đậy, Tư Phàm không thể làm gì hơn là chịu trận.

Nhìn theo bóng lưng người thanh niên rời đi, cô bỗng nhận ra cậu nhóc nhà bên vẫn hay lẽo đẽo đi theo sau đuôi cô nay đã lớn rồi, trở thành một người đàn ông trưởng thành, tấm lưng đã vững chãi có thể là điểm tựa cho người khác rồi. Cậu đã có nét thành thục riêng, cẩn thận và chu đáo đến mức có thể mang đến cho người ta một cảm giác rất an toàn.

"Vĩ Khanh nay lớn rồi, có thể lập gia đình được rồi!" Tư Phàm cười híp mắt, đón nhận ly nước từ cậu.

"Chị.." Hai má bỏng rát, Vĩ Khanh ngồi xuống, khẽ hắng giọng, uống một ngụm cà phê che giấu tâm trạng bối rối.

"Mắc cỡ gì chứ? Em có bạn gái chưa?" Tư Phàm tinh mắt thấy gò má ửng hồng của cậu, kìm nén xúc động muốn nhéo má người trước mặt, buông lời trêu ghẹo.

"Vẫn chưa! Em.." Vĩ Khanh ngước mắt nhìn cô, trong mắt có gì đó loé lên.

"Sao thế? Kén quá sẽ ế đó! Có cần chị giới thiệu cho không?" Tư Phàm chép miệng tiếc hận, trong đầu lướt qua vài khuôn mặt.

"Thật ra.." Vĩ Khanh có chút ngập ngừng, trong con ngươi đen nhánh như có lốc xoáy nhìn cô, chứa đựng giằng co rồi bất giác lắng xuống, bàn tay to lớn với vết chai mỏng xiết chặt tách cà phê ".. Em vẫn luôn đợi một người. Chỉ là lúc trước sự nghiệp chưa ổn định, em sợ không thể lo cho cô ấy nên không dám nói ra. Đến khi em muốn ngỏ lời thì cơ hội đã tuột mất, bên cạnh cô ấy đã có người. Em.. Nghĩ mình sẽ phải chôn sâu mối tình này vĩnh viễn. Cho đến một ngày, em nghe tin cô ấy đã ly hôn thì em biết mình không thể trì hoãn được nữa, chỉ muốn thổ lộ hết nỗi lòng, giành lấy cơ hội mình đã bỏ lỡ."

"..."

Ánh mắt người trước mặt nhìn cô quá nóng rực, nóng đến mức Tư Phàm cảm thấy mình không có chỗ trốn. Chuông cảnh báo trong lòng rung liên hồi, trực giác mách bảo cô nếu cứ để cậu tiếp tục nói thì bản thân sẽ gặp rắc rối, nhưng cô không biết nên mở miệng thế nào để ngăn lại. Tư Phàm im lặng cúi đầu, hai bàn tay xiết chặt ly nước nhỏ bé trong tay, tâm trạng rối bời.

"Chị.." Bàn tay người kia đột ngột vươn đến, bao trọn lấy tay cô khiến Tư Phàm hốt hoảng.

"Em, em làm gì vậy?" Khoé miệng co cứng, Tư Phàm lắp bắp nói không tròn câu. Cô vội rụt tay về, nhưng bàn tay kia như gọng kìm, xiết cứng lấy không để cô chạy trốn. Mồ hôi lạnh chảy trên trán, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh của David, lòng dạ càng nôn nóng: "Em buông chị ra đi! Có gì từ từ nói!"

"Không! Chị phải nghe em nói!" Vĩ Khanh cảm nhận được cô đang muốn vùng ra, bàn tay càng bóp chặt, không cho cô cơ hội vùng vẫy. Cậu biết, nếu không bắt cô đối mặt với sự thật này, cô sẽ vĩnh viễn bỏ trốn khỏi cậu.

"Cô ấy đã kêu cậu buông tay rồi mà!" Đúng lúc này, một bàn tay to lớn đột nhiên chụp lấy bàn tay của Vĩ Khanh, vô cùng nhẹ nhàng mà kéo tay cậu ra khỏi cô.

Tư Phàm nghe thấy giọng điệu quen thuộc vang lên bên tai, bị âm điệu cứng ngắc, khí tức lạnh lẽo bao trùm quanh thân thì lông tơ trên người dựng đứng cả lên, sống lưng đột nhiên lạnh buốt. Khuôn mặt xinh đẹp cúi gằm, cô sợ hãi không dám ngước mắt nhìn anh.

David thấy phản ứng cô như vậy thì tâm trạng vô cùng tệ hại, vẻ mặt âm trầm, khí chất khủng bố đến mức như muốn trở thành thực thể, nuốt chửng những người xung quanh. Nặng nề hít thở vài hơi, anh cố gắng kìm nén tâm trạng để cô không phải khó xử chốn đông người. Vì giận mà không thể xả nên anh chỉ có thể trút hết lên kẻ đầu sỏ mà thôi. David híp mắt đánh giá người đối diện, không hề có chút thiện cảm nào đáng nói.

"Anh là ai? Sao lại xen vào chuyện của chúng tôi?" Vĩ Khanh xoa xoa bàn tay bị bóp đau, cảm nhận rõ ràng địch ý từ anh thì không hề sợ hãi mà đấu mắt với David.

"Vậy cậu lại là gì của cô ấy?" David tháo nút ở cổ tay áo, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn người đang ngồi trên ghế.

"Tôi là hàng xóm cũ của chị ấy." Vĩ Khanh nhíu mày, không thoải mái khi phải ngước nhìn anh như vậy "Anh lại lấy tư cách gì mà quản chuyện này?"

"Hàng xóm cũ? Vậy thì cậu lại có quyền gì mà muốn biết quan hệ giữa chúng tôi?" David liếc mắt nhìn Vĩ Khanh.

"Anh!" Xiết chặt nắm tay, Vĩ Khanh hít thở sâu vài lần mới lấy lại bình tĩnh "Trước đây tôi chưa hề thấy anh!"

"Bây giờ thấy." David lười nói thêm, vươn tay nắm lấy cổ tay người vẫn giả vờ vô hình, môi mỏng phun ra hai chữ: "Đi thôi!"

Tư Phàm không dám phản kháng, chỉ có thể thuận theo lực tay của anh mà đứng dậy. Vừa đứng lên, tay còn lại đã bị Vĩ Khanh nắm chặt. Cô bối rối nhìn cậu, khuôn mặt mang theo khó xử.

"Chị! Em thích chị, vẫn luôn thích! Trước đây vẫn thế, bây giờ vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi!" Ánh mắt Vĩ Khanh tràn đầy chấp niệm cùng van xin "Chị, đừng đi! Có được không?"

Miệng nhỏ mấp máy, Tư Phàm không biết nên nói sao cho phải. Thật lòng thì trước nay cô vẫn luôn chỉ xem cậu như em trai, chưa từng có ý tưởng vượt giới hạn. Giờ đây, cậu bỗng nhiên tỏ tình như vậy khiến lòng dạ cô rối bời, suy nghĩ loạn thành một đoàn.

"Trước kia thích thì sao không ngỏ lời? Lúc cô ấy gặp chuyện thì sao cậu lại không vươn tay giúp đỡ? Đến khi mọi chuyện ổn định rồi thì lại bày tỏ nỗi lòng, đây là thích mà cậu nói?" David mỉa mai, không hề che giấu ác ý.

"Chị.. Không phải như vậy! Em, em không biết chị xảy ra chuyện! Tới lúc em biết thì mọi thứ đã xong xuôi. Em.. Em không phải cố ý! Chị phải tin em!" Vĩ Khanh nhìn cô chằm chằm, vội vàng giải thích. Giai đoạn cô gặp khó khăn, cậu đang ở nước ngoài tu nghiệp, gia đình cũng không tiết lộ một chữ nên cậu không hề hay biết gì. Đến khi cậu về nước, bận rộn với tiệm bánh mới mở thì nghe được tin tức về cô hiện tại, rất muốn gặp cô ngay nhưng vì bị công việc quấn lấy nên chưa có thời gian để tìm gặp cô, mãi cho đến cách đây mấy ngày cậu làm bánh sinh nhật tặng cô. Thật ra, trong lúc nói chuyện với người nhà, "vô tình" cậu nghe được họ nói về tình hình hiện tại của cô thì vẫn bán tín bán nghi, chỉ đến lúc gặp lại tên bạn thân cùng xóm chơi với nhau từ hồi còn nhỏ thì cậu mới xác nhận được mọi chuyện là đúng qua miệng của hắn. Cậu mang theo tâm trạng chua xót xen lẫn vui mừng mà xin số điện thoại, hồi hộp gọi điện cho cô. Chỉ có cậu mới biết, khi nghe thấy tiếng người con gái mình tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm, một dòng lệ bên mắt trái bất giác rơi xuống, mang theo mặn đắng lẫn ngọt ngào. Cố kìm nén cảm xúc, cậu gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện, hỏi han lẫn tâm sự với cô, dù rằng cô nói không nhiều, nhưng với cậu bao nhiêu đó là đủ. Những năm đầu khi cậu vừa đi du học, công nghệ chưa phát triển mạnh mẽ như bây giờ, điện thoại vẫn còn là một món hàng quá xa xỉ với cô nên cậu chỉ có thể gửi gắm nhớ nhung của mình bằng những bức thư tay, và luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nhận được hồi âm của cô. Tuy số lượng rất ít ỏi nhưng luôn được cậu cất giữ cẩn thận. Mỗi lần gọi điện thoại bàn về nhà, dù cho có biết trước kết quả nhưng cậu luôn tìm cách hỏi người nhà mình muốn gặp cô, và tất nhiên lần nào họ cũng trả lời là cô đang đi học không có nhà. Cậu biết, cha mẹ cậu tìm cách ngăn cản hai người! Sau này, tin tức duy nhất họ báo cho cậu là cô đã kết hôn. Tin này như sét đánh giữa trời quang, đập thẳng vào tâm trí cậu. Trái tim vụn vỡ, cậu không còn thiết tha ngày trở về, chỉ ở lại nước ngoài, ngày chuyên tâm học hỏi phát triển sự nghiệp, đêm về lại tìm quên trong những chén rượu cay nồng. Mọi tin tức về cô một lần nữa lại được giấu kín cho đến dạo gần đây khi về nước cậu mới lại được biết. Tuy biết dụng ý của người nhà mình là gì, nhưng cậu cũng không quan tâm. Cô hôn nhân dang dở thì sao? Đã có con riêng thì thế nào? Cậu không để những thứ ấy ở trong lòng! Chỉ cần cô gật đầu là đủ! Cậu hy vọng cô cho mình một cơ hội được ở bên cạnh, làm chỗ dựa cho cô. Hai người đã từng bỏ lỡ nhau chỉ vì cậu không dám nói, thì nay ông trời thương xót cho hai người thêm một cơ hội, cậu không thể buông bỏ được! Nhưng ai mà ngờ, bây giờ bỗng nhiên lại có một người đàn ông xa lạ đột ngột xuất hiện, ngăn cản cậu đến với cô!

Ánh mắt Vĩ Khanh quá khẩn thiết khiến trái tim Tư Phàm mềm nhũn. Cô chợt nhớ đến cậu nhóc tì thò lò mũi xanh ngày xưa lúc nào cũng chạy theo sau lưng cô, thích ăn mì cô nấu, cùng cô ăn vụng kẹo mạch nha của cha cậu, ngây thơ mà dõng dạc tuyên bố ngày sau lớn lên em sẽ lấy chị.. Từng dòng từng dòng ký ức cứ lướt qua đầu cô, Tư Phàm nhìn người trước mặt tràn đầy bao dung. Cô tin cậu! Cô biết Vĩ Khanh không phải là người ích kỷ như vậy! Cô cũng có thể suy đoán được lý do mà cậu không hay biết gì, cũng không hề oán thán ai. Dù sao cậu còn có tương lai tươi sáng phía trước, đâu thể nào bị cô ghìm chân được: "Chị tin em! Nhưng là, chúng ta không thể! Chị xin lỗi!"

Đôi mắt chứa đựng tia sáng hy vọng rồi chợt tắt ngúm, bàn tay vốn xiết chặt bỗng buông lơi, rũ xuống. Vĩ Khanh mấp máy môi, muốn vặn hỏi cô vì sao, nhưng lại không thể nói thành lời.

David hừ nhẹ, lôi kéo Tư Phàm rời đi.

Nghe tiếng chân dần xa, Vĩ Khanh bỗng ngước lên, chất giọng trầm ấm đuổi theo bước chân, lọt vào tai hai người: "Chị! Em sẽ không từ bỏ! Anh ta có thể, thì em cũng có thể!"

Cô khựng lại, quay đầu, muốn khuyên cậu từ bỏ thì bị anh giật ngược, mạnh mẽ lôi đi, quăng lại hai chữ: "Nằm mơ!"

"Anh cứ chờ xem đi! Tôi và chị ấy có những năm tháng và tình cảm bên nhau mà anh không có. Tôi không tin một kẻ đến sau như anh lại có thể hơn tôi!" Vĩ Khanh xiết chặt nắm đấm, nói vọng theo.

David không nói thêm gì, khí tức càng phát ra âm trầm nặng nề, lực đạo trên tay tăng lên, xiết chặt bàn tay mềm mại của người sau lưng kéo đi mà không hề hay biết.

Tư Phàm bị David làm đau, vốn muốn bảo anh buông ra nhưng khi nhìn thấy anh vì mình nên tâm trạng mới tệ như vậy thì cô không nỡ trách móc, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Nhìn cánh cửa lắc lư, chuông gió leng keng kêu ngoài cửa báo hiệu hai người đã rời đi, Vĩ Khanh nặng nề ngồi về chỗ, ánh mắt nhìn ly trà chanh chưa hề bị người đụng tới đã tan đá từ lâu, để lại một vũng nước vòng quanh chân ly mà thất thần.