Tiếng Chuông Gió

Chương 5: Thị phi




"Chị xin phép cho em nghỉ bữa nay nha!" Tiếng chuông báo cùng nội dung tin nhắn của Kỳ Hân hiện ra trên điện thoại của Tư Phàm.

"Ừm!" Tư Phàm ngắn gọn trả lời. Cô không nghĩ gì mà nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi, nhanh nhẹn bắt đầu công việc hàng ngày.

Đôi chân thon dài thoăn thoắt đi trên hành lang dài, cô quẹo trái vào phòng nhân sự, quen thuộc mà lục tìm tờ phép của Kỳ Hân, đăng ký cho con bé nghỉ. Đang loay hoay dọn dẹp, một giọng nói gọi cô tuy nhỏ nhưng quen thuộc của Minh Khuê vang lên. Đưa mắt nhìn qua con bé, cô sực nhớ mình chưa hỏi về nhân vật David Nguyễn bí ẩn kia. Anh ta rất kỳ lạ, theo dõi dòng thời gian của cô, bình luận chỉ điểm vài câu, giọng điệu không những không bất thiện mà còn có vài phần chia sẻ. Cô cứ có cảm giác người này đang dõi theo, nghiền ngẫm cuộc sống của mình từ trước đến giờ. Mà cô vào trang của anh ta thì hầu như trắng xóa chẳng có gì ngoài vài bức ảnh không rõ mặt. Kỳ lạ!

"Có việc gì sao em?" Cô nhanh chân rảo bước về phía Minh Khuê.

"Hôm nay con bé người mới bên phòng chị nghỉ phải không?" Minh Khuê nói khẽ như sợ ai nghe thấy.

Tuy hơi bất ngờ nhưng Tư Phàm vẫn lịch sự trả lời: "Ừ, sao em biết?"

"Cô ta dám đi làm mới lạ! Hôm qua bị đánh bầm dập thế mà!" Minh Khuê bí ẩn nói, vẻ mặt không giấu được sự hả hê.

"Tại sao lại bị đánh? Mà sao em lại biết?" Tư Phàm ngạc nhiên hỏi. Không phải hôm qua con bé vẫn bình thường sao? Thậm chí còn có phần hào hứng nữa mà! Sao hôm nay lại có tin bị đánh? Mà từ đâu Minh Khuê lại biết?

"Hừm, cô ta có ý định mồi chài sếp Trần phòng em, nhiều lần cố ý vô tình tạo tình huống dụ dỗ ông ấy. Cuối cùng, hôm qua bị bà vợ bắt được, đánh cô ta te tua, nghe nói váy áo đều rách nát. Bị như vậy làm gì còn mặt mũi mà đi làm chứ!" Giọng điệu kể sinh động của Minh Khuê khiến Tư Phàm không ở hiện trường nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được diễn biến sự việc.

Có cảm giác huyệt thái dương tê rần, cô ảo não không thôi. Con bé đúng là không phải người an phận! Làm việc không đáng tin, đời tư lại bê bối như vậy! Dạo này thấy Kỳ Hân thay đổi phong cách, thích mặc váy bó sát lại xẻ tà, cô đã thấy không ổn. Công việc trong kho đòi hỏi phải lưu động, mặc mấy thứ trang phục vướng víu đó chỉ tổ bất tiện. Nhưng là, mỗi người một quan niệm, cô thấy không tiện chưa chắc người ta thấy không ổn; nên sau khi thấy con bé chỉ cười cho qua chuyện khi cô góp ý, Tư Phàm cũng buông bỏ ý niệm khuyên nhủ trong đầu, miễn sao không ảnh hưởng công việc là được. Chỉ là, không ngờ duyên cớ là ở đây!

Trên đường đi, nghe mọi người bên bộ phận khác xì xào mà cô cảm thấy căng não. Vừa ngồi xuống chỗ mình, Hiểu Chi đã gọi giật ngược, hỏi cô: "Này, cậu có nghe nguyên nhân vì sao con bé Kỳ Hân nghỉ hôm nay không vậy?"



Tư Phàm thầm than đúng là miệng lưỡi thế gian, mới đó tin tức đã lan xuống dưới đây rồi: "Tớ vừa biết!"

Hiểu Chi ngao ngán lắc đầu: "Tớ không ngờ con bé lại là người như vậy! Lúc đầu chỉ là thấy tác phong làm việc hơi có vấn đề, tớ vẫn cố gắng thu xếp. Nhưng, nhân cách tệ hại như vậy.." Xem ra, phòng này sẽ khó tránh khỏi một cơn sóng thị phi rồi!

Tư Phàm không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng quay về chỗ ngồi. Tiếng bàn phím lách cách vang lên tạo cho người ta cảm giác cô đang tập trung, tách biệt với thế giới bên ngoài. Con mèo đồ chơi nho nhỏ ngay góc bàn vẫn dập dìu đều đặn.

* * *

Hôm sau, Tư Phàm vừa vào thì trong phòng làm việc đã một mảnh xôn xao.

"Này, bà bị gì vậy? Sao hai con mắt nâu hết rồi? Còn mặt, sao trầy xước tùm lum vậy? Hôm nay không mặc váy nữa sao?" Thu Hương, một nhân viên khác trong văn phòng lên tiếng, giọng điệu ra vẻ kinh ngạc sau khi "vô tình" đánh rơi kiếng mát của Kỳ Hân xuống đất. Đôi mắt ánh lên vẻ quan tâm vô hại, mà nó có vô hại thật hay không thì chỉ có cô ta biết.

"À, ừ, tại hôm qua leo cầu thang bị té, mặt đập vào cây lau nhà để ngay góc nên mới vậy! Dưới chân cũng bị trầy sơ sơ, bất tiện nên không mặc váy." Kỳ Hân ậm ừ đối đáp.

"Thật sao? Này, Tuyết Linh, bạn bà bị đau kìa! Có tiền cho người ta mượn mua thuốc không?" Tròng mắt Thu Hương loe loé, giọng điệu ít nhiều mang theo châm chọc.

Tuyết Linh nghe vậy thì gượng cười, thật thà trả lời: "Tôi hết tiền rồi! Tiền bữa trước Kỳ Hân mượn còn chưa trả mà! Mà nè, bà nói thứ hai sẽ trả, giờ đã thứ năm rồi sao chưa trả tôi?"

"À, từ từ! Lãnh lương tôi trả lại. Tôi mua sữa cho con hết rồi. Với lại, bà không thấy tôi bị thương à? Hôm qua tốn hết mấy trăm tiền thuốc, giờ đâu còn đồng nào trong túi!" Kỳ Hân ngọt nhạt dỗ.

"Nhưng đã mấy tr.." Tuyết Linh hơi bất mãn, định nói gì thêm gì thì bị Kỳ Hân gắt giọng: "Tôi biết rồi!" Khiến cho rụt cổ, chỉ có thể bất mãn bĩu môi.

"Mấy gì?" Thu Hương nhướn mày, giọng điệu hóng hớt, huých nhẹ Tuyết Linh, ra hiệu nói tiếp.

Cô nàng nhìn sang Kỳ Hân, thấy ánh mắt sắc lẹm mang theo cảnh cáo của cô ả thì mím môi, lắc đầu nguầy nguậy.

Thu Hương thấy sự giao thoa của hai người, biết chắc là có vấn đề, nhưng mà người ta không chịu nói thì cô nàng chỉ có thể hậm hực, không tự nguyện mà ngậm miệng.

"Người không ra gì, bị vậy cũng đáng!" Đúng lúc này, một giọng nữ réo rắt không che giấu dè bỉu vang lên.

"Này, cô nói vậy có ý gì?" Kỳ Hân xù lông, vỗ bàn đứng dậy.

"Tôi nói sai sao? Cô phải tự biết mình đã làm gì chứ! Thật là, làm tôi ngồi chung phòng với cô mà cảm thấy thật dơ bẩn!" Cô gái kia vẫn không che giấu khiêu khích.



"Cô!.." Kỳ Hân tức giận đến mức nắm chặt đấm tay trên bàn.

"Thôi đi!" Hiểu Chi lúc này mới lên tiếng. Vẻ mặt xinh đẹp của cô nghiêm nghị mà mệt mỏi.

Tư Phàm chứng kiến tất cả, hàng mi dày ẩn sau cặp kiếng cận rũ xuống, một tiếng thở dài rất nhẹ khẽ buông ra.

* * *

Hai ngày sau trong kho nhận được tin tức sẽ thuyên chuyển công tác vài người do cấp trên yêu cầu sửa đổi biên chế. Ai nghe tin cũng thon thót trong tim, hi vọng mình không phải kẻ xấu số kia. Đến khi có thông báo chính thức, mỗi người một biểu cảm khác nhau, có người vui kẻ buồn, lại có kẻ hả hê người không phục.

Hiểu Chi như thông thường ngồi vào bàn làm việc, sắp xếp công việc hôm nay cho nhân viên trong phòng. Cô chưa kịp mở máy lên thì đã bị một bóng hình cao gầy đột ngột xông đến làm cho giật mình. Đến khi nhìn rõ người nọ là ai thì cô không khỏi nhăn mày.

"Chị Hiểu Chi! Sao anh Thành lại điều em đi? Em đâu có làm gì sai?" Kỳ Hân đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt tràn đầy bất mãn.

"Bộ phận thêu thiếu người làm giấy tờ nên ở trên yêu cầu chúng ta điều người. Anh ấy là người có quyền quyết định, chị không thể làm gì." Hiểu Chi ngắn gọn giải thích. Thật ra, cô hoàn toàn có quyền nêu ý kiến khi anh Thành hỏi cô, nhưng Hiểu Chi lại từ chối. Vì cô biết, cả cô và sếp mình đều có chung suy nghĩ. Vậy thì, cô không cần phải làm chuyện dư thừa.

"Nhưng, tại sao lại là em? Sao không phải là chị Tư Phàm?" Kỳ Hân tiếp tục chất vấn.

"Vậy công việc của cô ấy em có thể làm được sao? Nếu em có thể đảm bảo, chị sẽ nêu kiến nghị của em với anh Thành." Hiểu Chi nhíu mày. Cô thật không hiểu cô ta nghĩ gì! Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao! Chẳng lẽ cô ta không ý thức được những gì mình gây ra đã khiến cấp trên khó chịu sao? Nếu không phải không được tự tiện cắt hợp đồng lao động thì có lẽ cô ta đã bị đuổi, làm gì còn cơ hội ở đây giễu võ giương oai! Điều cô ta đi là đã nể mặt lắm rồi!

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Tư Phàm vừa kết thúc công việc bên ngoài, bước vào phòng thì thấy Kỳ Hân dùng ánh mắt sắc lẹm lườm mình. Đầu cô đầy dấu chấm hỏi mà không rõ nguyên nhân do đâu.

* * *

Phòng ăn công ty. truyện xuyên nhanh

"Hả? Con bé nói vậy thật à?" Tư Phàm giật mình khi nghe Hiểu Chi nói.

"Ừm!" Hiểu Chi gật đầu, sau đó nháy mắt, giọng điệu trêu chọc "Cậu coi lại cách ăn ở của mình đi! Nguyên phòng vậy mà nó chỉ nhắm vào mỗi mình cậu!"

"A, tớ đâu làm gì, cũng đâu nói gì đâu chớ! Tại sao lại nhằm vào tớ?" Tư Phàm bất mãn, phụng phịu mà chọc chọc phần cơm của mình. Rõ ràng cô là người im lặng nhất phòng, chưa hề nặng nhẹ đôi co với con bé chút nào. Cớ sao nó lại ghi thù với cô?



Thấy biểu hiện ngây ngốc lại đáng yêu của cô bạn thân, Hiểu Chi không kiềm chế được mà vươn tay ra bẹo má bạn mình: "Thôi, ăn cơm đi! Kệ nó!"

"Ai da, cậu lại khi dễ tớ!" Tư Phàm ôm má, dùng đôi mắt oán giận mà đầy ý cười nhìn bạn thân.

"Thì sao? Cậu có ý kiến?" Hiểu Chi nhướng mày trêu chọc.

"Tớ đâu dám! Cậu ăn món này đi! Ngon lắm!" Tư Phàm gắp lia gắp lịa cà rốt xắt sợi cho Hiểu Chi khiến cô nàng không kịp kéo khay ra. Đến khi cô kịp giành lại thì khay đồ ăn đã tràn đầy loại rau củ màu cam chói mắt.

"Thật trẻ con mà!" Hiểu Chi cười khổ lắc đầu, nhẫn nại dùng đũa lùa chúng sang một bên vì bản thân không thích ăn.

Tư Phàm nhìn biểu cảm ngậm bồ hòn của cô bạn thân thì không hề có chút áy náy, cười hì hì mà chiến đấu tiếp với phần ăn của mình.

Cả hai vô tư cười đùa ở một cái bàn nơi góc khuất này mà không biết tất cả mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của một ai kia.

* * *

"Thức ăn không hợp khẩu vị sao ạ?" Vị nam trợ lý cẩn thận dò hỏi.

"Không có, rất hợp khẩu vị." Người đối diện nhếch mép nói, đôi mắt phượng vượt qua rất nhiều bàn ăn trong khuôn viên căn tin mà nhìn về góc bàn kia.

Nam trợ lý âm thầm than khổ, vị đại tôn phật này đang có ý gì? Anh ta nói rất hợp khẩu vị nhưng lại không hề động đũa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chỗ nào đó là sao? Hôm nay không biết trời có trái gió trở chiều gì không mà đột nhiên vị này đòi ra căn tin ăn, trong khi bình thường anh ta luôn đến khu vực chuyên biệt dành cho các thành viên cấp cao. Tuy không hiểu ra sao, nhưng bản thân chỉ là nhân viên, anh không được quyền hỏi lại mà chỉ có thể tuân theo chỉ thị dẫn sếp vào khu nhà ăn tuy rộng rãi nhưng lại phải bon chen này. Nhưng là, cái vinh dự được dùng bữa cùng vị này là một "đặc quyền" mà không phải một thư ký bình thường như anh có thể nhận nổi! Vì sao ư? Cứ nhìn mấy cái bàn ăn xung quanh ngày thường vốn đông đúc nhộn nhịp giờ đây trống không là đủ hiểu! Vị trước mặt này không cần làm gì, chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi thì luồng áp bách vô hình của anh ta vẫn cứ như có như không tỏa ra, khiến bầu không khí trở nên nặng nề đến mức không thở nổi. Nam thư ký cảm giác áo sơ mi của mình có phần ươn ướt, tâm lý mỏng manh thì chịu áp lực không nhỏ. Nhìn đồ ăn gần như còn nguyên vẹn trong khay, anh cảm thấy mất hết khẩu vị, nhai đồ ăn mà ngỡ mình nhai sáp, đồ ăn nuốt xuống cứ thấy nghèn nghẹn. Dựng đũa trên khay, anh lưỡng lự, không biết có nên ăn tiếp hay không! Nhưng nghĩ đến những cơn đau quằn quại hành hạ bản thân mỗi khi bệnh dạ dày phát tác, anh lại cảm thấy rùng mình, không thể làm gì khác ngoài việc cắm cúi vào phần ăn trước mặt mà ráng giải quyết cho xong..