Tiếng Chuông Gió

Chương 7: Cố hương




".. Take me to your heart, take me to your soul.." Tiếng nhạc chuông điện thoại cùng âm rung ".. rè.. rè.." đã vang lên lần thứ ba, khiến chiếc bàn ngay đầu giường cũng phải lắc nhẹ.

"Cạch" David mở cửa phòng tắm bước ra, cơ thể rắn chắc được bao phủ trong lớp hơi nước của phòng tắm khiến người không khỏi mơ màng. Những sợi tóc do vừa được gội đã trở nên ướt át, tạo ra vài giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt góc cạnh càng tăng thêm sức hút cho sự quyến rũ trời sinh. Anh đi đến chiếc bàn, nhìn tên người hiển thị trên màn hình rồi bắt máy: "Alo, Josh! Cậu gọi tớ có việc gì sao?"

"Dạ thưa boss! Tôi vốn là thư ký của cậu. Công việc bên này đã thu xếp xong, ngày mai tôi sẽ đáp chuyến bay sớm qua Việt Nam để tiếp tục phục vụ cậu. Vậy đó có được coi là lý do chính đáng để tôi gọi cho cậu không?" Một giọng nam trầm ấm vang lên bên kia điện thoại.

"Ha ha, cậu thừa biết tớ không có ý đó mà! Cậu là bạn thân của tớ, đừng có lúc nào cũng công việc như vậy!" David hào sảng cười.

"Không dám! Ai mà không biết trong công việc cậu không vị nể tình riêng. Tớ báo cáo công việc thì phải dùng vị thế của cấp dưới mà nói chứ!" Josh nửa đùa nửa thật.

"Đúng là hiểu tớ không ai ngoài cậu!" David cười nói.

"À, này.." Josh ngập ngừng nói.

"Hử?" David cười cười "Cậu có gì cứ nói đi!"

"Ngài Danny hỏi cậu dạo này thế nào? Ông ấy muốn nhờ tớ.." Josh hơi khó xử.

"Khuyên tớ gọi cho ông ta?" David thu hồi nụ cười trên môi, nét mặt lập tức trở nên lạnh lẽo "Nói với ông ta, khi nào muốn tớ sẽ gọi. Đừng phí tâm!". 𝙏rờ‎ u𝙢‎ tru𝙢‎ huyền‎ trù𝙢‎ #‎ 𝙏r𝑈𝙢𝙏ruyen.𝚅n‎ ‎ #

"David, chuyện cũng lâu rồi! Cậu.." Giọng Josh hạ thấp, mang theo vài phần khuyên nhủ.

"Đủ rồi! Josh Trần, tớ mệt rồi! Muốn nghỉ ngơi!" Giọng David không che giấu sự mất kiên nhẫn.

"Vậy, cậu nghỉ đi! Ngày mai tớ sẽ tới." Josh thở dài, mang theo bất đắc dĩ.

"Ừ, bye cậu!" David nhấn nút tắt cuộc gọi, đôi mắt ảm đạm, để điện thoại lên trên bàn.

Anh kéo hộc tủ ra, tìm gói thuốc lá còn mới vẫn chưa khui, ngập ngừng mở ra, lấy một điếu rồi cầm bật lửa, đốt lên, rít một hơi sâu, sải bước đi ra lan can, dựa vào cái thành bằng kính, phả ra một làn khói trắng lượn lờ. Ánh mắt anh sâu thẳm ngắm Sài Gòn vào đêm đẹp lung linh từ trên cao. Nhìn ánh đèn phát sáng đủ mọi màu sắc, dòng xe chen chúc, sôi động mà anh không khỏi hoài niệm.

Đã bảy năm rồi, bảy năm kể từ ngày mẹ anh mất! Lúc còn nhỏ, anh không biết cha mình là ai, diện mạo thế nào. Anh chỉ biết bà con họ hàng ra vẻ xa lánh, âm thầm dè bỉu; hàng xóm lén lút nói xấu mẹ anh, có khi vô tình lúc lại cố ý để anh nghe. Họ cười chê mẹ anh là kẻ vô liêm sỉ, trắc nết, anh là con hoang! Bởi lẽ, bà có thai mà lại không biết cha đứa trẻ là ai, cũng chẳng cưới hỏi gì! Ông bà ngoại vì danh dự mà mua cho mẹ anh một căn hộ không tính là quá cũ nát để ở riêng, chỉ thi thoảng đến thăm, nhưng lại lén lút vì sợ người ta thấy. Anh mỗi ngày một lớn, càng nhìn càng rõ mẹ vì anh mà đánh đổi rất nhiều thứ. Bà từ bỏ thân phận cô chiêu trong một gia đình giàu có để đi làm công nhân, cố gắng dành dụm tiền bạc và thời gian chăm nom cho anh. Hàng đêm bà âm thầm khóc mỗi khi anh ngủ, đau lòng vì anh gần như bị cô lập với mọi người. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, anh trở nên lầm lì ít nói, chỉ chuyên tâm học hành, không giao du với ai, âm thầm như một cái bóng trong lớp học. Thầy cô không ít lần tự hào vì thành tích học tập của anh nhưng cũng không khỏi lo lắng mà mời mẹ anh lên nói chuyện bởi anh sống quá tách biệt. Bạn học thì người không hiểu rõ cho rằng anh khó gần, kẻ biết hoàn cảnh gia đình anh lại tỏ ra khinh khi, chê cười. Bởi lẽ đó, anh càng khép lòng mình, không giao tiếp với ai, chỉ làm bạn với sách vở. Dần dà, bạn bè cho rằng anh lập dị nên không ai dám đến gần. Chỉ riêng có kẻ kia -Đặng Hải- một tên học sinh cá biệt của trường là dám tiếp cận anh. Sau vài lần bị anh chỉnh cho chết đi sống lại nhưng hắn vẫn kiên trì muốn làm bạn, anh mới mở lòng mà tiếp nhận.

Kết quả của những năm tháng miệt mài trên ghế nhà trường là thành tích học tập của anh vượt trội đến mức nhận được một học bổng đi trường Harvard tại Hoa Kỳ để du học.

Mang trên mình niềm vui khó tả cùng một nụ cười thật tâm tươi rói lần đầu tiên nở rộ suốt trong suốt mười tám năm, anh kích động muốn đến chỗ mẹ làm chờ bà tan ca để báo tin mừng thì lại nhận được hung tin. Người quản lý báo cho anh biết trong quá trình làm việc, bà đã bị tai nạn lao động, chiếc máy cuốn của công ty đã quấn bà vào, đến khi có người phát hiện để tắt cầu dao thì thân thể bà đã thê thảm đến không nỡ nhìn. Khi họ khiêng xác bà trở về, anh lặng người nhìn tấm vải trắng, ôm lấy thân xác bà, một dòng lệ đắng chát trôi xuống khoé môi, thấm vào lòng anh. Tựa như kẻ mất hồn, anh không biết những người đồng nghiệp của bà bằng cách nào và ra sao mà đã giúp anh làm tang ma cho bà. Chỉ đến khi bà được đặt vào phần mộ trong nghĩa trang, anh mới bật khóc như một đứa trẻ, trong sự kìm giữ của mọi người mà cố gắng giành lại bà, không muốn người ta chôn bà vào lòng đất lạnh lẽo.

Khi những kẻ tự nhận là họ hàng kia nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu đến đám tang phúng viếng, David cảm thấy mỉa mai. Anh vừa cười vừa khóc như kẻ điên mà chế giễu những kẻ giả nhân giả nghĩa: "Các người giả bộ gì chứ! Lúc mẹ tôi còn sống, có ai quan tâm sao? Đến lúc bà chết lại làm ra vẻ người tốt, bố thí cho một phần mộ là xong sao? Tôi không cần!" Anh thừa biết số tiền họ dùng để mua phần mộ này không được một góc tài sản bà đáng được hưởng. Họ chỉ nhả ra một phần nhỏ tài sản để mua danh tiếng, phần còn lại sẽ bị họ nuốt trọn. Việc làm vừa có tiếng vừa có miếng này chỉ có kẻ ngu mới không làm!

Anh lặng người trong những ngày sau đó, chỉ âm trầm như bóng ma mà cúng tuần cho mẹ. Sau bốn mươi chín ngày của bà, có một người đàn ông kì lạ xuất hiện, ông ta nói sẽ lo thủ tục và chi phí chuyến đi cho anh đi du học, không bỏ lỡ học phần kia. Tuy nghi ngờ mục đích của người này nhưng anh không thể từ chối, vì anh biết vào thời điểm đó mình không có lựa chọn nào khác. Anh phải đòi lại công bằng cho mẹ và bản thân!

Trong quá trình du học, anh tích cực vừa học vừa làm, tích lũy không ít kinh nghiệm sống mà đạt bằng xuất sắc. Vừa tốt nghiệp, người đàn ông kia lại một lần nữa xuất hiện, mời anh về tập đoàn M&D nổi tiếng của Anh làm việc. Và cũng từ đây, bức màn về thân phận thật sự của anh mới được hé lộ.

Thì ra, kẻ đã cho anh thân thể này là Danny Hours, chủ nhân của tập đoàn này. Trong thời gian qua Việt Nam mở rộng kinh doanh, ông ta đã gặp và yêu mẹ anh khi bà vẫn còn là thiếu nữ, một người con gái xinh đẹp và thanh thuần. Bà vì nhẹ dạ và cả tin nên đã theo ông ta, để rồi khi biết mình có mang cũng là lúc ông ta phải trở về Anh. Ông ta đã hứa hẹn sẽ quay lại cưới bà, đưa bà về Anh sinh sống. Nhưng bà chờ đợi chỉ là cái bụng đang dần to lên, đến khi không thể che giấu được nữa thì thai nhi cũng đã lớn, không thể phá bỏ. Mà bản thân bà cũng không muốn từ bỏ cái thai nên mới luôn giấu giếm! Bởi lẽ, đây là kết tinh tình yêu của bà, con bà là vô tội. Vì không thể khuyên can, lại không thể tìm ra cha đứa bé bởi tất cả phương thức liên lạc ông ta để lại đều bị chặt đứt, ông bà ngoại vì danh dự gia đình mà quyết định cho mẹ anh ra riêng, biến mất khỏi giới thượng lưu. Nhưng miệng lưỡi thế gian rất cay độc, nhà mẹ đẻ lại gần như bỏ mặc, bà đã phải trải qua những tháng ngày u uất, thiếu thốn về vật chất lẫn tinh thần để rồi ra đi trong đau đớn mà chưa từng thấy người đàn ông đó quay lại.

* * *

"Con yêu, không phải ta muốn bỏ rơi hai mẹ con! Chỉ là, có rất nhiều chuyện xảy ra, ta bị trì hoãn nên không thể kịp thời đến đón hai người. Đến lúc ta có thể thì bà ấy đã.." Người đàn ông trung niên với nét đẹp rất Tây áy náy nhìn anh, bàn tay già nua vươn đến muốn nắm lấy tay anh.

David Nguyễn - hay thời điểm đó còn gọi là Nguyễn Hữu Quang lạnh lùng nhìn ông, không dấu vết mà né tránh, cười khẩy: "Một lần trì hoãn là hơn hai mươi năm. Vậy ông định bù đắp cho tôi ra sao, mẹ tôi thế nào khi bà đã không còn?"

"Ta.." Ông bặm môi, ánh mắt mang đầy tang thương "Ta sẽ về Việt Nam để nói rõ và xin bốc mộ bà ấy về đây. Tập đoàn này là do ta tạo dựng, là tâm huyết cả đời của ta. Sau khi ta mất, với tư cách là con trai lớn, bảy phần cổ phần của ta sẽ được chuyển giao thêm cho con, đủ để con thay ta quản lý nó."

"Ha! Con trai lớn? Vậy là ngoài tôi, ông còn đứa con khác nữa sao?" Ánh mắt anh sắc lẹm, nhận ra sự khác thường trong lời nói của ông.

".. Đúng vậy! Ngoài con ra, ta còn một đứa con trai." Người đàn ông vốn luôn quyền uy, mạnh mẽ nhưng khi đứng trước mặt con trai mình lại trở nên yếu nhược đến đáng thương.

"Vậy là ngoài mẹ tôi ra, ông còn có người đàn bà khác? Và bà ta cũng là lý do cho tất cả mọi chuyện?" Bỗng chốc anh thấy kinh tởm một nửa dòng máu mình đang mang.

"Ta.. đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị!" Ông Danny bất lực nói "Lúc ấy công ty đang lâm vào khủng hoảng, ta không thể không làm vậy để cứu vớt nó! Cách đây hai năm, bà ấy đã mất trong một vụ tai nạn ô tô."

"..."

Vậy là ông ta giấu người đàn bà đó, chỉ đến khi bà ta qua đời, quan hệ của ông ta và anh mới được đưa ra ánh sáng!

"Bà ta cũng thật đáng thương!" Giọng anh không hề che giấu mỉa mai.

"Vậy, con.." Ông Danny có phần gấp gáp.

"Tôi nghĩ mẹ tôi không muốn đã mất còn phải rời khỏi cố hương. Cho nên, ý định bốc mộ, ông nên từ bỏ đi! Lúc bà còn sống, ông đã không thể cho bà một danh phận thì khi bà đã ra đi, tất cả cũng không còn ý nghĩa. Ông cũng không cần liên lạc với gia đình đó làm gì!" David lạnh nhạt nói. Anh thừa biết, chỉ cần ông ta tìm đến, họ sẽ vô sỉ đến mức nặn ra vài giọt nước mắt khóc tang, giả tạo tình thân hòng khơi dậy sự áy náy của ông ta, giành lấy không ít chỗ tốt về mình. Món nợ họ gây ra còn chưa trả, sao anh lại để cho họ lợi dụng cái chết của mẹ anh để kiếm chác nữa chứ! Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng trở nên băng lãnh kinh người, thậm chí có chút điên cuồng.

Ông Danny đau lòng nhìn anh, bàn tay có chút run rẩy nắm chặt.

"Còn về phần tôi, kể từ hôm nay, tôi sẽ là David Nguyễn - con trai riêng của Danny Hours. Cho dù thế nào, ông cũng đừng nghĩ đến việc tôi đổi họ!" David lạnh lùng nói tiếp.

Người đàn ông trung niên không thể làm gì ngoài nhắm mắt lại, giọt lệ già nua theo vết chân chim nơi khoé mắt rơi xuống, im lặng gật đầu.

* * *

Rít thêm một hơi dài, David lâm vào trầm tư. Josh Trần cũng như anh, là người Việt lai Anh. Họ gặp nhau sau khi anh qua Hoa Kỳ du học. Vào một ngày đông rét buốt ở đó, khi nhiệt độ xuống âm độ, lúc phát xong tờ báo cuối cùng, vừa đói vừa mệt, anh không khỏi rét run ngồi trên ghế đá công viên, muốn nghỉ ngơi đôi chút trước khi về ký túc xá thì có một ly cà phê nóng hổi đưa đến trước mặt. Anh ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên, chưa kịp mở miệng thì người trước mặt đã cướp lời: "Uống đi khi còn nóng!"

Do dự đôi chút rồi nhận lấy ly cà phê, anh không che giấu bất ngờ: "Cậu biết tiếng Việt sao?"

Anh chàng trắng trẻo, điển trai với mái tóc màu vàng kim, đeo một cặp kính cận mạ vàng có thân hình không cao to như đàn ông châu Âu mà có chút giống châu Á hơn nở nụ cười ấm áp: "Mẹ tôi là người Việt Nam, cha tôi là người Anh. Và, tôi là bạn cùng khóa với cậu. Chúng ta ngồi cạnh nhau, chỉ là cậu không để ý thôi!"

Một câu trả lời giải đáp mọi thắc mắc trong lòng khiến anh vô cùng kinh ngạc vì sự thấu đáo của người này.

Sau cuộc gặp gỡ đó, hai người dần thân thiết với nhau hơn, gần như luôn làm việc cùng nhau. Đến khi anh vào tập đoàn này làm việc, Josh vẫn luôn đồng hành và là cánh tay đắc lực của anh cho đến nay.

Dụi dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn trống không, anh bỗng bật cười khi nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó, miệng luôn càm ràm như mẹ già của cậu bạn khi biết anh hút thuốc. Trong lòng có chút ấm áp, nhưng rồi trở nên u ám khi nhìn xuống thành phố càng thêm sôi nổi về đêm ở bên dưới, bạc môi khẽ mở: "Sài Gòn, tôi đã trở lại.." và sẽ giành lại những gì đã mất!

Nhìn mặt trăng treo cao trên bầu trời, ánh mắt anh mang theo tang thương, đau lòng xen lẫn lạnh lẽo. Ngày mai là ngày bình thường với bao người nhưng cách đây bảy năm lại là ngày định mệnh của đời anh..