Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 57: Thay Đổi (3)




Bầu không khí trong lớp đã bắt đầu sôi động lên

/Đập... đập..đập/

"Tất cả mau im lặng cho tôi"

"Được rồi em xuống dưới chỗ còn trống kia đi"

"Vâng"

Khi Ngọc Á Hiên đi xuống, cô nhìn Khánh Vỹ Tĩnh và bật cười, khiến cậu vô cùng khó hiểu, còn Nhâm Phương Nhu thấy vậy cũng có chút khó chịu

"Cô ấy nhìn Tĩnh Tĩnh cười là sao chứ?"

"45phút sau"

/Reng...reng...reng/

/A.. tan học rồi...mau về thôi/

/Này, qua nhà tao chơi đi/

I.../

1.../

Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên đi qua chỗ Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao

"Này, Phương Nhu/Hâm Dao, cậu ra cổng trường đợi mình chút nhé"

Nguyệt Hâm Dao cúi mặt

"Không.. .không sao, mình tự về được mà"

Thái Khôi Nguyên nắm lấy tay Nguyệt Hâm Dao và nói

"Không, lỡ hắn lại tìm cậu thì sao, mình phải bảo vệ cậu"

"Hảhảhả"

Nguyệt Hâm Dao đỏ mặt, lúng túng không biết nói gì, cô nhìn xuống chỗ tay mình đang bị Thái Khôi Nguyên nắm

"Phương Nhu, Cậu đợi mình chút nhé"

"Cậu đi gặp cô gái kia sao?"

"Ừm"

Nhâm Phương Nhu nghe vậy cũng có chút khó chịu liền nói

"Ừ...vậy cậu đi đi"

Nói xong, cô quay ra nắm lấy tay Nguyệt Hâm Dao

"Đi thôi Hâm Dao, kệ 2 người đó, chúng ta đi ăn gì đi"

"Um..…dudc"



Thái Khôi Nguyên có vẻ ngơ ngác hỏi Khánh Vỹ Tĩnh

"Này Vỹ Tĩnh, sao Hâm Dao có vẻ câu ấy lảng tránh ánh mắt mình vậy?"

Nghe câu đó Khánh Vỹ Tĩnh có chút bất lực

/Cái tên này, hắn có thật sự nhận ra bản thân vừa làm gì không chứ?/

/Hắn không nhận ra Nguyệt Hâm Dao kia có ý với hắn sao?, Haizz/

"Thôi được rồi, mau đi gặp bạn kia để tìm đáp án thôi

"Um..."

Khánh Vỹ Tĩnh cùng Thái Khôi Nguyên qua chỗ Ngọc Á Hiên để hỏi về chuyện hồi nãy

"Này, chuyện hồi nãy là như thế nào?"

/Bất ngơ, nhìn/

Ngọc Á Hiên nhìn 2 người xong khẽ gật đầu và kể lại

"Cậu trai kia đã tới lớp làm náo loạn, và có vẻ đã tác động gì đó vào 2 cô gái kia"

"Gì cơ?"

Thái Khôi Nguyên bắt đầu có chút tức giận lên, nhưng Khánh Vỹ Tĩnh lại bình tình lại mà hỏi

"Hắn đã làm gì?"

"Hắn đã đẩy cô gái tên Phương Nhu kia ra dính bàn"

/Thì ra đó là lý do Nhâm Phương Nhu vẻ mặt không ổn lúc đó/

"Và khi đến cô gái núp sau Nhâm Phương Nhu thì"

"Hắn chỉ mới nhìn thấy khuôn mặt cô ấy liền bỏ đi"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Và..."

"Và sao?"

"Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"

"Hả?"

"Ừm, tớ đã nói ra thông tin cậu muốn rồi, chẳng lẽ phương thức liên lạc của cậu không được sao?"

Khánh Vỹ Tĩnh nghe vậy có chút lưỡng lự

/Quả thật, cậu ta đã nói cho mình biết, mà nếu mình không cho thì có chút.../

"Đây...để mình"

Thái Khôi Nguyên hớn hở lấy điện thoại ra, nhưng lại bị Ngọc Á Hiên bơ

"Tớ chỉ cần mỗi phương thức liên lạc của cậu thôi Khánh Vỹ Tĩnh"



"Được rồi"

/Lấy điện thoại, quét/

"Vậy là xong rồi chứ gì, bọn tôi gì trước đây"

"ปทา"

"Này đi thôi, Khôi Nguyên, sao trông cậu buồn thế"

Vì mới bị bơ nên vậy/

Chỗ Ngọc A Hiên, cô nhìn vào điện thoại

/Tên tài khoản: Khánh Vỹ Tĩnh/

/Cười/

"Mình cuối cùng đã có phương thức liên lạc của cậu ấy rồi"

"Haizz, 2 cái tên kia làm gì mà lâu la vậy?"

Nguyệt Hâm Dao tay cầm cây kem, ngồi trên xích đu

"Hâm.. Hâm Dao, chúng mình không ở cổng trưởng mà lại ra cồn viên"

"Liệu họ có biết không?"

"Hì hì, cậu không phải lo, mình đã gửi vị trí cho Khánh Vỹ Tĩnh rồi"'

"À...nhưng mà Phương Nhu này"

"Hửm, /liếm kem/"

"Cậu là từ thành phố khác chuyển về đây học phải chứ"

"Ừm, sao thế?"

"Sao tớ cảm giác, cậu như quen thuộc ở đây vậy?"

"Thì hồi nhỏ mình sống ở đây mà"

I...l

I.../

/A...chết rồi, mình lỡ nói mất rồi/

"Hả..hồi nhỏ cậu sống ở đây ư?"

"À... A.chuyện là"

Nhìn thấy Nguyệt Hâm Dao giương ra vẻ mặt hoài nghi, nghi ngờ, Nhâm Phương Nhu cũng chỉ đánh thở dài

/Cũng tại mình không/

"Haizz...Hâm Dao này, để tớ kể cậu nghe một chuyện"