Tiết · Mê

Tiết · Mê - Chương 4




Trận so kiếm giữa Tô Vọng Ngôn và Khổng Tước Vương được an bài ở giữa hồ Tiểu Trúc.



Từ Viễn đại sư của Thiếu Lâm Tự là nhân chứng cho trận quyết đấu được theo dõi sát sao này. Võ lâm nhân sĩ đến xem tỉ kiếm, ba tầng bên ngoài, ba tầng bên trong, vây chật kín cả khoảng đất trống phía trước hồ Tiểu Trúc.



Trong chốc lát, từ khắp chân tường đến ngọn cây, hết thảy đều là người.



Tiết ngồi trong xe ngựa. Khổng Tước Vương dựa vào cửa xe, sắc mặt trấn tĩnh, không chút sợ hãi.



Tiết bất chợt nói: "Ly, ngươi vào đây một lát."



Ly, hiệu Khổng Tước Vương, vừa nghe thấy liền lập tức nghiêng người, ghé vào trong xe.



Tiết cởi sợi dây đỏ nàng vẫn thường đeo trên cổ xuống. Chính giữa sợi dây là một miếng ngọc lưu ly có khắc hình trái tim, bên trong có điểm chút màu đỏ thắm, tựa như một vết thương.



Nàng tự tay đeo sợi dây lên cổ hắn, động tác ôn nhu, như từ mẫu.



Hắn cũng cúi đầu, mắt khép lại, cung kính ôn thuận.



"Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ thắng." Tiết vỗ vào vai hắn.



Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy tự tin lẫn với vẻ nghiêm trang: "Nhất định không phụ sự trông đợi của nghĩa mẫu."



Ta quay đầu đi, không đành lòng nhìn lại.



Chính lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng náo động. Ta quay người nhìn ra thì thấy đám đông hai bên đường đứng dẹp sang bên nhường lối. Một người chầm chậm bước tới, trong mỗi động tác có ba phần tĩnh tại, ba phần điềm đạm, ba phần phiêu dật, cuối cùng ngưng tụ lại thành một vẻ ung dung.



——Tô Vọng Ngôn





Quả thật, y rốt cuộc cũng tới rồi.



Ánh dương chiếu lên người y, có loại tịch liêu dần dần loang ra rồi tan biến. *



Bao nhiêu năm đã trôi qua, vậy mà y thật sự không có gì thay đổi.



Trong khi ấy, Tiết lại khác xưa quá nhiều. Nàng không có được lấy nửa phần minh mị, kiều diễm như ngày nào nữa. (1)




Khó trách tại sao Tiết oán hận: nàng đã già đi theo thời gian, còn y thì vẫn trẻ như xưa.



Ly đi về phía Tô Vọng Ngôn.



Khoảng cách giữa hai người từ từ thu ngắn lại. Tiết ngồi trong xe, đôi bàn tay nắm lấy vạt áo, các đốt ngón tay trắng đến gần như trong suốt.



Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, ai nấy cũng đều nín thở, hết sức chú tâm.



Từ trong yên lặng, giọng nói của Ly lạnh lùng vang lên. Thanh âm ấy vừa thanh lãnh, trong sáng lại vừa có chút ngông cuồng: "Giờ ngọ đã qua, ngươi đến trễ."



Tô Vọng Ngôn chỉ cười đáp lại: "Có chút việc nên đến muộn. Thật xin lỗi. "



"Vậy thì không cần lãng phí thời gian nữa, thỉnh tứ kiếm." (2) Nói rồi ngón cái của Ly gẩy nhẹ, trường kiếm thoát ra khỏi vỏ, ngân quang hiển hiện, phảng phất như đóa sen nở rộ.



Lệ Tuyệt— thanh kiếm do chính tay Tiết chọn cho Khổng Tước Vương. Bảy năm nay, nhuốm máu giang hồ, chưa từng có đối thủ.



Kiếm vừa rút ra, tiếng vỗ tay đã vang lên không ngớt.




Sự hăng hái ấy của đám đông chỉ càng làm nổi bật lên vẻ an nhiên của Tô Vọng Ngôn. Y vẫn cười như cũ, nói: "Xin lỗi, đã lâu rồi ta không đụng đến kiếm."



"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy." Ly vẫy tay ra hiệu, một người thiếu niên áo trắng lập tức ôm theo hộp đựng kiếm dài, đi đến trước mặt Tô Vọng Ngôn, sau đó mở nắp hộp.



Gương mặt Tô Vọng Ngôn chợt biến sắc, chung quanh lại vừa vang lên tiếng hút không khí, một người đứng xem chợt la to: "Khinh Bạc!"



Dài ba thước sáu tấc, nặng bảy lượng, thân kiếm mỏng hẹp, mũi nhọn lưỡi sắc. Dưới ánh nắng, mát lạnh như suối, lại có hàn tính như băng— Nằm bên trong chiếc hộp, chẳng phải là thanh Khinh Bạc năm xưa đã từng cùng Tô Vọng Ngôn danh chấn thiên hạ đó hay sao?



Ta nhìn về phía Tiết. Nàng chỉ cười lạnh, ánh mắt so với Khinh Bạc còn băng hàn hơn.



Để khiến cho Tô Vọng Ngôn phải tâm thần bất yên, ngay cả việc này nàng cũng đã giúp y chuẩn bị cho thật tốt rồi.



Tại sao chứ? Tiết, như vậy để làm gì…



Bên đó, Ly nói: "Đây không phải là thanh Khinh Bạc, nhưng lại giống hệt Khinh Bạc năm xưa, ngươi dùng sẽ thuận tay. Ta muốn một trận quyết đấu công bằng nên tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.




Tô Vọng Ngôn nhìn hắn, rất chuyên chú nhìn hắn, như là muốn đem hình dáng hắn khắc thật sâu trong tim, vĩnh viễn không quên.



Y nhìn rất lâu. Mọi người bắt đầu cảm thấy hoài nghi và bất an, thì thầm thảo luận vì sao phản ứng của y lại kỳ lạ như vậy.



Thế rồi, Tô Vọng Ngôn thu ánh mắt lại, cầm thanh kiếm trong hộp lên.



Như là giai nhân tuyệt thế chạm đến phấn son, như là thiếu niên đa tình nắm lấy tay tình nhân; thanh kiếm ở trong tay y chợt sắc sảo hẳn.



Trong khoảnh khắc, thời gian như quay ngược lại hai mươi năm, ta phảng phất như trở về thời thiếu nữ, ở bên Vong Xuyên Hà, nhìn y múa kiếm. Tô Vọng Ngôn, Tô Vọng Ngôn, tại sao ngươi lại cầm lấy bả kiếm này chứ? (3) Chỉ cần ngươi không chạm vào nó, tất cả những gì đã qua đều có thể phủ lớp bụi mờ, bí mật sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được hé mở.




Chỉ có thể trơ mắt nhìn vở bi kịch đang diễn ra, ta không thể cử động, không thể lên tiếng, không thể ngăn cản…Việc gì cũng không làm được. Rất đỗi… bi ai.



Trong lúc ta còn chìm đắm trong bi thương, Ly đã xuất kiếm rồi.



Hoa sen biến thành tội nghiệt, cùng Khinh Bạc giao đan triền miên. Trong những đường kiếm quyến luyến uốn lượn đan vào nhau đó, thương tổn sẽ là tâm ai mắt ai?



Người bạch y kẻ thanh bào lẫn vào nhau như hai sợi chỉ, chớp nhoáng lấp lánh, hội tụ rồi lại tiêu tan.



Tô Vọng Ngôn đột nhiên hướng cái nhìn về nơi đất bằng cách xa hơn mười trượng, sau đó hô lên một tiếng: "Dừng."



–*–



Chú thích:



* Ánh dương = ánh nắng/ ánh mặt trời



tịch liêu = tịch mịch & hoang vắng



(1) minh mị: trong sáng, mê hoặc



(2) thỉnh tứ kiếm: mời ban kiếm



(3) bả kiếm: chuôi kiếm