Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí - Chương 28




“Tiểu…… Tiểu Vũ……” ta bối rối nói không được một câu hoàn chỉnh, trong đầu xoay mòng mòng câu hỏi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…… Ta bắt đầu hoài nghi lão thiên gia thật sự đối nghịch với ta, nếu không vì sao chuyện gì càng không muốn bị người ta phát hiện thì luôn càng nhanh bại lộ như vậy? Chẳng lã đây gọi là “trời xanh quen thói má hồng đánh ghen*”? Nhưng mà ta cũng chỉ là hơi anh tuấn một chút, hơi tiêu sái một chút, hơi ngọc thụ lâm phong một chút, cũng hơi thông minh hơn người một chút, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Nếu nói đến sai lầm thì chính là để ta sinh thành ở Hàn gia toàn nữ nhân kia mới là cái sai lớn nhất nha.

*Nguyên văn là Thiên đố hồng nhan.

Ta quay đầu lại nhìn Tề Nghiêm, sắc mặt hắn đen thui khó coi, cánh tay đang ôm ta cũng hơi run rẩy. Ta hít sâu một hơi, đột nhiên có một loại ý thức trách nhiệm, ta cùng Tề Nghiêm dù sao cũng phải có một người bảo trì được trấn định mới được, đã đến lúc ta biểu hiện rồi.

Ta hơi dùng lực, kéo ra cánh tay cứng ngắc của Tề Nghiêm, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, bế nó lên: “Tiểu Vũ, sao ngươi còn chưa quay về phòng a?”

Tiểu Vũ ôm cổ ta, ánh mắt chớp chớp: “Phụ thân chỉ nói là để ta trở về phòng, nhưng cũng không có nói là ta phải trở về phòng lúc nào a, hơn nữa ta cũng không yên tâm để Tiểu Bạch cùng phụ thân ở chung một chỗ, cho nên liền đến đây.”

Ta ở trong lòng thở dài nói, Tề nghiêm a Tề Nghiêm, ngươi một đời gian thương, thế nhưng còn bị Tiểu Vũ chiếm tiện nghi, thật dự là đáng buồn đáng tiếc a. “Vậy Tiểu Vũ nghe được những gì chúng ta nói không?” ông trời phù hộ, cái ván cửa khắc hoa này đủ dày, Tiểu Vũ cái gì cũng không nghe được.

Tiểu Vũ nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười thật tươi: “Nghe rõ ràng lắm nha.”

Nội tâm ta kêu rên một tiếng, quả nhiên là ông trời sẽ không phù hộ ta đâu. Nhưng mà….. nhưng mà….. nếu đã nghe được, vì sao Tiểu Vũ vẫn còn có thể cười chứ? Chẳng lẽ là chịu đả kích qua lớn nên hồ đồ?

Ta cả kinh trong lòng, tiểu nhân nhi nằm ngoan ngoãn trong lòng ta, tươi cười khả cúc, cái đầu nhỏ dụi lên ngực ta mà cọ cọ, nhìn thế nào cũng vẫn là bộ dáng bình thường. đúng rồi đúng rồi, Tiểu Vũ mới 5 tuổi thôi, có thể là nghe không hiểu, căn bản là không rõ rốt cục ta cùng Tề Nghiêm nói gì.

“Tiểu Vũ, ngươi không đau lòng sao?” Ta cẩn thận thử thăm dò.

“Đau lòng? Vì sao phải đau lòng?” trong đôi mắt to trong suốt của Tiểu Vũ tràn ngập khó hiểu, làm cho ta nhất thời cảm thấy có chút nhẹ lòng, quả nhiên mà, Tiểu Vũ căn bản là không hiểu, hại ta cùng Tề Nghiêm bị dọa một phen hồn vía lên mây.

“Tiểu Bạch cho rằng ta sẽ đau lòng bởi vì ta không phải là con ruột của phụ thân sao?” câu tiếp theo của Tiểu Vũ làm cho ta giật mình nhẹ buông tay, thiếu chút nữa không ôm được làm nó ngã xuống rồi.

Tiểu Vũ bám chặt lấy ta, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị giống như lão cha của nó: “Nhưng mà chuyện này, ta đã sớm biết a.”

Ta trợn mắt há mồm, hoàn toàn nói không nên lời, rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Tiểu Vũ, con làm sao biết được?” trước mắt đột nhiên tối sầm, thân ảnh cao lớn của Tề Nghiêm ngồi xổm trước mặt ta, mày vẫn đang nhíu chặt, nhưng trên mặt đã khôi phục lại vẻ trấn định như xưa.

Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như trống bỏi: “Con đã đáp ứng là không nói ra.”

“Ngay cả đối với phụ thân cũng không thể nói sao?” Tề Nghiêm mềm giọng, dỗ dành Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ đáng yêu cười: “Đặc biệt là càng không được nói với phụ thân.”

Hai đời gian thương một lớn một nhỏ cứ như vậy giằng co, một người vẻ mặt ngưng trọng, một người thiên chân vô tà, chỉ có ta là người ngay thẳng đứng ở bên cạnh mà vẫn còn chưa rõ lắm tình huống hiện tại.

Sau một lúc lâu, Tề Nghiêm đột nhiên triển khai tươi cười: “Tiểu Vũ, chỉ cần con nói cho phụ thân nghe, liền miễn cho con một tháng không luyện công.”

Tiểu Vũ cười rất thoải mái: “Phụ thân, ngài không phải đã dạy Tiểu Vũ việc buôn bán quan trọng nhất là chứ tín sao? Chuyện đã đáp ứng với người khác thì nhất định phải làm được, Tiểu Vũ rất ngoan mà, lời nói của phụ thân con đều kỹ càng ghi tạc trong lòng nha.”

Tề Nghiêm nhíu mày, giọng nói mang chút thương xót: “Nói như vậy phụ thân cũng sẽ không miễn cưỡng Tiểu Vũ. Đúng rồi, phụ thân nghe nói nhị tiểu thư Trần gia hình như rất thích Tiểu Vũ, ngày mai mời người ta đến phủ chơi một chút cũng tốt.”

Sắc mặt Tiểu Vũ lập tức thay đổi, nháy mắt lại khôi phục tươi cười: “Phụ thân là nói lần trước đến Trần gia, cái tiểu nha đầu tròn còn hơn quả bóng đó hả?”

“Đúng vậy, nàng đối với Tiểu Vũ có thể xem như nhất kiến chung tình a, lần trước không phải vừa ngượng ngùng vừa kích động đến mức hôn mê bất tỉnh luôn sao?”

Hai cánh tay nhỏ đang ôm ta đột nhiên siết chặt: “Chỉ tiếc nàng ta ngất sai chỗ, thiếu chút nữa là đè chết con rồi.” trên mặt Tiểu Vũ hiện lên một tia giận dỗi, đảo mắt lại dùng giọng nói mềm mại: “Phụ thân, Tiểu Vũ còn nhỏ, ngài sao có thể để cho người ta thân cận con sớm như vậy a. Tiểu Vũ rất thương tâm nga.”

Tề Nghiêm mỉm cười, bất vi sở động: “Phụ thân làm việc trước nay đều tính toán từ sớm, hơn nữa trước tiên để cho hai đưa gặp mặt nhiều lần rồi sẽ trở nên quen thuộc, về sau đính hôn mới tốt a.”

Tiểu Vũ cắn cắn môi phấn nộn, ngẩng đầu giương ra một nụ cười thật tươi: “Tiểu Vũ tuy rằng đã đáp ứng với người ta, bất quá nếu như phụ thân mà Tiểu Vũ yêu mến nhất muốn biết, Tiểu Vũ đương nhiên sẽ nói cho phụ thân, hơn nữa người kia chỉ dặn là không được nói, chứ không nói là không thể viết a.”

Tiểu Vũ nhảy ra khỏi vòng tay ta, túm lấy tay phải Tề Nghiêm, ngón tay  nhỏ bé mũm mĩm viết một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó nâng đầu cười nói: “Phụ thân, vậy cái kia Trần gia…..”

“Tiểu Vũ nhỏ như vậy, phụ thân làm sao nỡ lòng, phụ thân chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.” Tề Nghiêm cười yếu ớt, vuốt đầu Tiểu Vũ: “Không ngờ rằng là nàng nói cho con, nàng nói khi nào vậy?”

“Ân, đại khái là năm con ba tuổi.”

Sắc mặt Tề Nghiêm tối sầm: “Hại ta giấu con lâu như vậy, vậy nàng còn nói gì với con nữa không?”

“Nàng nói, phụ thân tuy rằng không phải thân sinh phụ thân của Tiểu Vũ, nhưng so với thân sinh phụ thân của Tiểu Vũ còn tốt hơn, cho nên Tiểu Vũ nhất định phải xem phụ thân như thân sinh phụ thân của mình mà hiếu thảo.” Tiểu Vũ cọ vào lòng Tề Nghiêm, cánh tay mềm mại ôm Tề Nghiêm, Tề Nghiêm cũng như cha hiền ôm lấy nó, cảnh tượng ấm áp này làm cho ta vừa bị một đống “phụ thân” kia khiến cho đầu óc quay cuồng cũng cảm động không thôi.

“Nàng còn nói, phụ thân nếu muốn kết hôn với tân tương tử, nàng tin rằng Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không bị tân nương tử của phụ thân ức hiếp, cho nên Tiểu Vũ không được cản trở phụ thân. Nhưng mà, nếu người phụ thân muốn kết hôn chính là người trước kia phụ thân thật lòng yêu thích, nàng kêu Tiểu Vũ nhất định phải cố gắng chen giữa gây rối, nàng bảo đây là vì báo thù năm đó phụ thân cự tuyệt nàng.”

Cái gì ấm áp, cảm động, nháy mắt biến sạch sành sanh, sắc mặt Tề Nghiêm đen xì, oán hận nói: “Biết ngay là nữ nhân này sẽ không có tốt bụng như vậy mà.”

Ta sợ hãi lên tiếng hỏi: “Phiền hai vị, ai có thể bớt chút thời gian nói cho ta biết, người mà nãy giờ hai người đang nói đến rốt cục là ai vậy?”

Tiểu Vũ vui vẻ cười nói: “Chính là nương nương ta.”

Tề Nghiêm nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là sư muội sợ thiên hạ bất loạn kia của ta.”