Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí

Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí - Chương 38: Phiên ngoại chi giấc mộng vĩ đại của tiểu bạch




Ban ngày ban mặt, lanh lảnh càn khôn, sau hoa viên Tề gia có hai bóng đen lén lút trốn sau hòn non bộ, lấp ló đầu dò xét xung quanh, nếu không phải là một thiếu niên diện mạo tuấn tú khó phân nam nữ, cùng một đứa bé khả ái tinh ranh, hành vi này, nhìn thế nào cũng giống như phường đầu trộm đuôi cướp.

Tiểu Vũ bất đắc dĩ kéo kéo vạt áo của Tiểu Bạch đang hưng phấn vô cùng phía trước: “Tiểu Bạch, ngươi thật sự muốn đi?”

Tiểu Bạch nắm chặt hai quyền, phóng ra ánh sáng hy vọng hừng hực: “Đương nhiên muốn đi! Thật khó có được hôm nay cha ngươi bận bịu chiêu đãi khách nhân, không có thời gian quản lý ta, ta làm sao có thể không nắm chắc cơ hội tốt này chứ?”

“Nhưng mà….” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ tràn ngập do dự: “Nếu như bị phụ thân biết được, phiền toái lớn đó.”

“Không sợ.” dù có bao nhiêu băn khoăn cũng không đánh tan được quyết tâm của Tiểu Bạch: “Hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, không còn lòng dạ gì để ý đến chúng ta đâu.”

 Làm sao có thể? Trong cảm nhận của phụ thân, có thể nói không có chuyện gì là quan trọng hơn Tiểu Bạch, sợ là sợ, sự tình bại lộ, xúi quẩy không phải Tiểu Bạch, mà là người vô tội như nó đáng thương mắc vạ thôi. Tiểu Vũ triển khai tươi cười vô tội: “Tiểu Bạch, ngươi xem tuổi ta còn nhỏ, ngươi sao lại nhẫn tâm dẫn ta đến loại địa phương đó? Sẽ đầu độc tâm hồn non nớt hồn nhiên của ta.”

Tiểu Bạch suy sụp cúi đầu: “Tiểu Vũ, ngươi đừng bỏ lại một mình ta mà, ta lần đầu tiên đi đến mấy chỗ đó —– ”

“Chúng ta đều không đi thì tốt rồi.” Tiểu Vũ thuận tiện dẫn bé hươu con lầm đường Tiểu Bạch này quay về chính đạo.

“Làm sao có thể!” Tiểu Bạch lớn tiếng kêu lên: “Ta lớn như vậy chưa từng đi qua, hôm nay nhất định phải đi.”

“Dù sao ngươi đi cũng chỉ có thể nhìn không thể ăn, vậy đi làm cái gì a?” đôi môi hồng nhuận của Tiểu Vũ phun ra một câu đâm trúng tim đen, khiến cho Tiểu Bạch trong nháy mắt mặt không còn hột máu.

“Ta mặc kệ, không thể ăn nhìn xem cũng được! Ta lớn như vậy mà chưa từng đi qua thanh lâu, nói ra thật mất mặt, đều là cái tên Tề Nghiêm kia, mỗi lần ta nhắc tới muốn đi thanh lâu hắn đều….. hắn đều….” khi đề cập đến Tề Nghiêm vì ngăn chặn ý niệm trong đầu hắn mà áp dụng thủ đoạn, hắn không khỏi đỏ mặt: “Dù sao, đây là giấc mộng vĩ đại của ta, làn này nhất định phải đạt thành!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ cũng phiếm một màu hồng hồng kỳ dị, phụ thân cũng thật là, mỗi lần làm việc đóng cửa kín lại không được sao? Cũng không ngẫm lại nếu lỡ như đứa con thuần khiết đáng yêu này “không cẩn thận” nghe được loại tiếng động đó, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt gì.

“Chúng ta không cần mặc loại y phục này được không?” Tiểu Vũ chán ghét liếc nhìn y phục đen thui trên người mình, giữa ban ngày ban mặt mặc y phục dạ hành, thật sự không phải quái dị bình thường, quả nhiên là chỉ có Tiểu Bạch mới có thể nghĩ ra được phương pháp này. Hơn nữa cư nhiên còn có loại giấc mộng vĩ đại kiểu này, ai, hắn thiệt là hết chỗ nói.

“Vì sao? Tiểu Vũ, ngươi không biết nhìn thế này rất tuấn tú sao? Ta nghe gia gia kể chuyện nói, đại hiệp hành tẩu giang hồ đều thích mặc y phục dạ hành, hơn nữa như vậy cũng tiện cho chúng ta chuồn ra khỏi đây a.” Tiểu Bạch kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ, trong mắt tràn ngập khó hiểu.

Đại hiệp? Hái hoa tặc thì có. Hơn nữa loại y phục dạ hành này, tên cũng như nghĩa là dùng để mặc vào buổi tối, bây giờ giữa ban ngày lôi ra mặc, không những bất tiện, ngược lại càng dễ gây chú ý. Tiểu Vũ hai mắt vụt sáng, cuối cùng một lần nữa nỗ lực thuyết phục Tiểu Bạch: “Nhưng mà Tiểu Bạch, mặc như vậy làm sao đi thanh lâu?”

“Tiểu Vũ lo lắng chuyện này a, yên tâm yên tâm, ta chính là người lớn nga, đương nhiên chuyện gì cũng đã sắp xếp tốt lắm, ngươi xem ngươi xem, ta đã sớm chuẩn bị quần áo để thay, chỉ cần chuồn ra khỏi Tề phủ chúng ta có thể tìm một chỗ thay đồ sau đó thì đi. Tiểu Vũ là trẻ nhỏ, không cần bận tâm lo nghĩ quá nhiều.” Tiểu Bạch đắc ý dào dạt chỉ vào tay nải lớn trên vai, khoe ra bản thân đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.

Quên đi quên đi, Tiểu Bạch cao hứng là tốt rồi. Tiểu Vũ trong lòng thở dài một tiếng, rốt cục cũng bỏ đi chuyện cùng Tiểu Bạch giảng lí, cùng loại người lớn như Tiểu Bạch nói phải trái kiểu nào cũng không thông được đâu, nó nên sớm hiểu được.

“Hai người các ngươi ăn mặc như vậy là chuẩn bị đi đâu a?” giọng nói lạnh lùng ẩn hàm uy nghiêm truyền vào trong tai hai người đang chuẩn bị xuất phát.

Thân thể hai người chấn động, chậm rãi quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt chính là Tề Nghiêm, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như gọt giũa ẩn ngầm nộ khí. Không biết đã đến đây bao lâu, cũng không biết đã nghe thấy bao nhiêu rồi.

Tiểu Bạch giật mình, lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười từ từ đi đến bên cạnh Tề Nghiêm: “Ta thấy trong khoảng thời gian này ngươi bận rộn như vậy, thân thể lại không khỏe. cho nên muốn đi đến miếu cầu phúc cho ngươi và Tiểu Vũ, để cho lão tiên gia phù hộ các ngươi.”

“Cầu phúc? Mặc như vậy đi cầu phúc?” Tề Nghiêm thản nhiên nói xong, bỏ qua thái độ không tin tưởng, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch vẫn ôn nhu như nước hồ thu. “Tiểu Vũ, con nói, các con chuẩn bị đi đâu?”

Phụ thân thật sự là trọng sắc khinh tử, trừng mắt nhìn nó so với nhìn Tiểu Bạch đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần, Tiểu Vũ trong lòng ai oán cảm thán. Nhu thuận mỉm cười, một lòng phục thiện trả lời: “Tiểu Bạch nói muốn dẫn con đi đến nơi yên hoa mở mang tri thức, nhưng mà Tiểu Vũ rất ngốc, cũng không biết nơi yên hoa là chỗ nào, nghĩ nhất định là nơi bắn pháo hoa, cho nên mới vui vẻ cùng Tiểu Bạch đi chơi.”

“Tiểu Vũ!” Tiểu Bạch kêu lên sợ hãi, không thể tin được Tiểu Vũ cư nhiên bán đứng hắn.

“Thật vậy sao?” Tề Nghiêm cũng mỉm cười nói: “Tiểu Vũ rất ngoan a. Phụ thân rất hài lòng.”

“Ân ân, Tiểu Vũ đương nhiên rất ngoan.” Cái đầu nho nhỏ gật nhẹ, tươi cười vô tội đáng yêu làm cho ai nhìn thấy cũng sẽ tin tưởng đây thật sự là một tiểu hài tử nhu thuận hiểu chuyện.

Tề Nghiêm cười sâu xa khó hiểu: “Đúng rồi, Trần lão gia vừa nãy tới chơi, trước khi ra về có nhắc muốn Tiểu Vũ có rảnh thì qua Trần gia làm khách nga.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đã tái xanh, Tiểu Vũ gượng cười: “Phụ thân thân yêu đương nhiên sẽ không đáp ứng rồi, phải không?” ánh mắt thật to nhấp nháy lấp lánh làm cho ngươi ta chỉ hận không thể ôm vào trong lòng hảo hảo thương yêu. Nếu là người bình thường, chỉ sợ vô luận nó nói cái gì, cũng sẽ không nghĩ ngợi mà đồng ý.

Đáng tiếc Tề Nghiêm không phải người bình thường, hắn mỉm cười nói: “Tiểu Vũ ngoan như vậy, làm sao có thể để phụ thân thân yêu này khó xử được chứ? Tiểu Vũ nhất định sẽ ngoan ngoãn đi làm khách đúng không?”

“….. Đúng…..” sau một lúc lâu, Tiểu Vũ cuối cùng cũng phun ra một chữ này. Cực độ hối hận bản thân vì sao không chuồn đi trước khi Tề Nghiêm đến, vô duyên vô cớ rước lấy phiền toái lớn vào thân.

“Tiểu Bạch, kế tiếp chúng ta đi vào phòng tiếp tục nghiên cứu giấc mộng của ngươi được không?” Tề Nghiêm dời đối tượng, khóe miệng nổi lên tươi cười quỷ dị, Tiểu Bạch nhìn thấy mà sợ hãi trong lòng.

“Không muốn, không muốn, ta không muốn quay về phòng với ngươi…. A! Ngươi muốn làm gì!!!….. Sắc lang, ngươi bỏ ta xuống đi!!!” Tiểu Bạch hổn hển gào thét, đánh vào cánh tay nam tử đang bế ngang lấy hắn, lại không biết về điểm khoa chân múa tay này của hắn, giúp Tề Nghiêm gãi ngứa còn sợ chưa đủ lực, vì thế cuối cùng vẫn bị Tề Nghiêm ung dung ôm vào trong phòng ngủ mà không lâu sau sẽ truyền ra tiếng vang kỳ quái nào đó.

Giấc mộng vĩ đại này của Tiểu Bạch, đến tột cùng đến khi nào mới có thể thực hiện đây?

Ừ, để nói sao vậy.