Chu Miên Miên gần như thấp thỏm suốt đêm.
Nói cô ta không sợ thì là nói dối, nhưng cô ta cũng đoán là sẽ chẳng xảy ra chuyện gì lớn đâu.
Trước hết, tấm biển kia không phải là biển báo đặc biệt, mô tả bên trên toàn là những thuật ngữ tiêu chuẩn hóa, có nghĩa là mọi người đều được cảnh báo dựa trên tình huống nghiêm trọng nhất và chưa chắc thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thứ hai, cho dù có xảy ra chuyện gì, nhiều nhất thì Bạch Linh cũng chỉ ở bên trong một lát rồi gọi điện cho cứu hộ, bảo vệ cầm chìa khóa thang máy tới mở cửa là sẽ ổn thôi.
Nhưng cô ta phải thừa nhận là vào khoảnh khắc cô ta quay trở lại, di chuyển biển cảnh báo đi thì con quỷ trong lòng đã khống chế mọi ý nghĩ của cô ta.
Cô ta chỉ muốn làm Bạch Linh khó chịu thôi.
Bởi vì từ khi chuyển đến Bình Thành, Bạch Linh luôn khiến cô ta khó chịu.
Ở trường cấp ba, Bạch Linh là con nhà giàu, là học sinh xuất sắc, ngay cả cặp sách cũng là mẫu mới nhất của một thương hiệu lớn, gia đình luôn tài trợ tiền và thiết bị, chưa kể còn có Trình Hành bao bọc bảo vệ.
Sau này dù không có Trình Hành bảo vệ nữa thì cô vẫn là học sinh xuất sắc và giàu có, chẳng hề bị ảnh hưởng gì.
Lúc học đại học, cô ta phải bắt đầu lại từ đầu, phải cố gắng rất nhiều mới có được thứ mình muốn, nhưng những thứ cô ta vô cùng khao khát, Bạch Linh lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm.
Ví dụ như cơ hội thực tập ở Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn.
Cô ta đã cố gắng rất nhiều cũng không được, còn Bạch Linh thì sao? Bạch Linh đầu tiên nhẹ nhàng nói mình phải có cơ hội này, không còn cơ hội lại cũng hờ hững không quan tâm, quay đầu lại xuất hiện ở Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, có người chuyên trách dẫn lên tầng, còn cung kính nói là "Văn tổng của chúng tôi đang chờ cô."
Sự khinh thường của Bạch Linh đối với cô ta gần như được viết rõ ràng trên mặt.
Coi thường, chướng mắt, không quan tâm.
Chu Miên Miên ghét nhất Bạch Linh như vậy.
Vốn dĩ nhân duyên của cô không tốt, bị chính cô ta chà đạp chẳng còn một mảnh rồi, nhưng gần đây chẳng biết vì sao mà sinh viên trao đổi từ Hồng Kông lại xuất hiện ở bên cạnh cô hàng ngày.
Mà sinh viên trao đổi ấy không giống những người khác.
Anh cũng chướng mắt cô ta.
Hai người rõ ràng chưa từng tiếp xúc, nhưng anh tự dưng lại tỏ thái độ khinh miệt ấy, thái độ phớt lờ, gần như giống y hệt Bạch Linh.
Quả thực cực kỳ đáng ghét.
Thế là con quỷ trong lòng nổi giận.
Chu Miên Miên dỡ bỏ tấm biển cảnh báo.
Dù thế nào đi nữa cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, cô ta nghĩ.
Chỉ đến khi Chu Miên Miên đến làm việc vào ngày hôm sau, cô ta mới nhận ra tình hình không ổn.
Xe cứu hộ đỗ bên ngoài tòa nhà tòa nhà Thương hội, sàn gạch men vốn sạch sẽ lúc này toàn là dấu chân người qua lại, còn có dấu vết của dây thừng và thiết bị.
Cô ta sợ hãi hỏi xảy ra chuyện gì.
Lễ tân nói: "Có người bị mắc kẹt giữa tầng 15 và tầng 16 cả đêm, bây giờ đang cứu hộ khẩn cấp!"
“Ai bị mắc kẹt vậy?”
"Một nam một nữ trẻ tuổi ở tầng 22."
Tầng 22 là tầng của cô ta và Bạch Linh.
Nam nữ trẻ tuổi chắc chắn là Bạch Linh và Lý Chuẩn.
... Họ bị mắc kẹt cả đêm?
"Bọn họ sao rồi?"
"Tình huống của cô gái có vẻ không ổn lắm, cụ thể tôi cũng không biết."
Tay Chu Miên Miên ở dưới tay áo nắm chặt lại.
Thoải mái khó hiểu, nhưng lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô ta không lên tầng mà gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho quản lý, nói cảm thấy không khỏe rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Văn Viễn.
Nếu Chu Miên Miên rời đi muộn hơn năm phút, cô ta đã có thể gặp Trình Hành.
Trình Hành tới đây nói chuyện với Bạch Linh.
Muốn hỏi cô công việc kinh doanh thế nào rồi, tại sao cô lại bỗng nhiên chuyển sang kinh doanh thương mại điện tử và chuyển văn phòng, anh ta có thể giúp gì cho cô không.
Trình Hành cảm thấy mình trở nên kỳ lạ. Trước kia mỗi ngày ở cạnh Bạch Linh, anh ta cứ cảm thấy Bạch Linh càng ngày càng khiến anh ta nhàm chán khiến anh ta muốn chạy tới chỗ Chu Miên Miên; bây giờ Chu Miên Miên gọi điện cho anh ta nhiều hơn trước nhưng anh ta lại chẳng hề mong chờ tin giống như lúc trước nữa, anh ta bắt đầu không ngừng nghĩ tới Bạch Linh.
Anh ta còn muốn tìm Bạch Linh nói chuyện. Anh ta cảm thấy bọn họ chẳng tới nỗi cả đời không qua lại với nhau nữa.
Vừa bước vào tòa nhà Thương hội, anh ta mới biết được Bạch Linh bị kẹt trong thang máy cả đêm.
Vào lúc đó, Trình Hành bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó nổ tung.
Mãi về sau anh ta mới nhận ra rằng mình lúc ấy đang vô cùng sợ hãi.
Lính cứu hỏa đang triển khai công tác giải cứu.
Chìa khóa dự phòng của bảo vệ không mở được cửa thang máy, người bảo trì của nhà sản xuất thang máy nói rằng thang máy bị kẹt ở giữa hai tầng, còn là nơi cao như vậy, bắt buộc phải gọi lính cứu hỏa.
Sau đó là một hồi tán loạn gà bay chó chạy.
May mắn thay, hệ thống thông gió bên trong vẫn ổn, các dấu hiệu sinh tồn và cảm xúc của những người bị mắc kẹt cũng không có gì bất thường.
Sau khi lính cứu hỏa đến, họ vật lộn hơn một tiếng đồng hồ mới cạy mở được cửa ra.
Vị trí bị kẹt khá đặc biệt, cách tốt nhất là ra từ tầng 15, thân dưới ra trước rồi nhảy xuống.
Nhưng khi thò chân ra, có thể nhìn thấy giếng thang máy tối om và tĩnh mịch kia.
Bạch Linh không thể đi được nữa, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cô thực sự sợ độ cao.
Lính cứu hỏa đã ném sợi dây vào, Lý Chuẩn giúp cô thắt chặt dây, bảo đảm cô ra ngoài an toàn. Trong lòng Bạch Linh biết rõ không sao đâu nhưng thật sự khó có thể chiến thắng nỗi sợ trong lòng, cô không bước ra nổi.
Người bên ngoài không ngừng kêu lên: "Cô gái, cô nhảy đi! Chúng tôi sẽ đỡ được cô! Chỉ hơn một mét thôi! Có dây an toàn mà!"
Tai Bạch Linh ù đi.
Sau khi ốm cả đêm, giờ cô thực sự không còn tỉnh táo nữa.
Cho đến khi tiếng gào của Trình Hành vang lên từ bên ngoài...
"Mẹ kiếp! Cô ấy sợ độ cao! Không thể nhảy được đâu!"
"Linh Linh! Linh Linh, em có ở trong đó không?!"
"Em sao rồi?!"
Bạch Linh bỗng chốc tỉnh táo lại.
Bất kể Trình Hành vì sao lại tới đây, tiếng gào của anh ta vẫn khá chói tai.
"Cậu sợ độ cao?" Lý Chuẩn ngạc nhiên nhìn cô.
Bạch Linh lúng túng gật đầu.
“Sao vừa rồi cậu không nói?” Anh thậm chí còn thắt dây an toàn thật chặt cho cô.
"Bây giờ không đến lượt tôi kén chọn, tôi nghĩ mình có thể vượt qua được thôi…"
Quyết tâm nhắm mắt lại rồi nhảy, nhiều nhất va vào đâu thì bầm tím chút thôi, sẽ không sao đâu. Cô vốn đã nghĩ vậy.