Bạc Băng mệt lả nằm trên giường quấn chặt chăn quanh người , cô nhắm tít mắt , một chút sức lực cũng không có.
Liêu Kính Phong đã áo quần gọn gàng , đầu tóc chỉnh chu , khác hẳn với sự nhiệt tình ban nãy thì giờ đây lại khoác trên mình một vẻ cấm dục. Anh vừa thắt cà vạt vừa nhìn cô gái cuộn tròn trong chăn ngủ say , không nhịn được bật cười , tiến đến hôn nhẹ lên đầu lông mày đang cau chặt của cô rồi mới quay người đi ra khỏi phòng , khẽ đóng cửa lại cho cô.
Liêu Kính Phong đi rồi , Bạc Băng ngủ thêm chốc nữa mới bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc , cô đưa tay ra khỏi chăn khua lung tung tìm chiếc điện thoại ồn ào , đến khi cầm được mới khó khăn mở mắt ra nhìn rõ tên của người đang gọi đến.
Bạc Băng hơi cau mày bất đắc dĩ nghe máy , sau khi được kết nối , giọng điệu quen thuộc của Lục Kha Nhiên vang lên , lúc nào cũng giống như con nai tơ dễ bị bắt nạt , bấy giờ lại có phần lo lắng cùng nhiều phần giả tạo :“Tiểu Băng , nghe nói cậu tỉnh rồi , anh Bân nói cậu lạ lắm , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu bây giờ cô tỏ rõ thái độ với Lục Kha Nhiên cô ta sẽ nghi ngờ việc cô đã phát hiện ra mối quan hệ không đứng đắn của hai người.
Cô ta đã giả bộ làm chị em thâm tình thì cô cũng không ngại làm diễn viên trong bộ phim này của cô ta , để xem ai mới thực sự là nữ chính.
Bạc Băng không vạch trần mà lười biếng đáp lại một câu :“Chuyện gì mới được?”
Lục Kha Nhiên chột dạ khi nghe thấy vẻ lạnh lùng từ trong lời nói của Bạc Băng , đúng là cô ta rất lạ , trước nay chưa bao giờ như vậy , Lục Kha Nhiên bày ra bộ lo lắng :“Có phải cậu lại bị cái tên Liêu Kính Phong bắt nạt rồi hay không?”
“Không có , mình chỉ hơi mệt thôi , chúng ta nói chuyện sau đi Kha Nhiên” giọng của Bạc Băng lãnh đạm , cô cũng mệt thật nên Lục Kha Nhiên nghe xong cũng không thấy nghi ngờ , chỉ dặn dò thêm :“Được rồi , cậu nằm nghỉ đi , đợi khi nào cậu khỏe rồi chúng ta gặp nhau nói chuyện sau”
Bạc Băng không có một lời chào hỏi cuối cùng thẳng tay cúp máy ném sang một bên. Hai người họ đúng là một cặp trời sinh , nói ra câu nào là buồn nôn câu đó.
Trước kia Lục Kha Nhiên đã đầu quân vào giải trí Hồng Châu của Lý Trình Bân , không thể phủ nhận đúng là cô ta có một chút tài năng cũng có thừa sắc đẹp.
Sau đó cô ta dần dần tiến lên , là con át chủ bài của công ty , tài nguyên kiếm được cũng đổ về cho cô ta , lúc đó cô chỉ nghĩ Lục Kha Nhiên là bạn thân của mình , lại có chút tài năng nên mới được chú trọng nhưng bây giờ cô mới ngộ ra , hẳn là nhờ lăn lộn cùng Lý Trình Bân mà cô ta mới được trọng dụng như thế , hàng ngày đến công ty giễu võ giương oai , xem mình như bà chủ , sai bảo diễn viên khác như trợ lý , không vừa mắt ai liền có quyền sa thải.
Ngẫm lại cô đúng là có mắt như mù , lúc trước mười bữa cô đến tìm Lý Trình Bân thì mất chín bữa thấy Lục Kha Nhiên ở trong phòng anh ta , bọn họ luôn lấy lý do bàn chuyện công việc ngang nhiên ở trong công ty vụng trộm mà cô lại thật sự tin vào cái lý do vớ vẩn đó.
Hẳn là lúc đó , hai người nọ xem cô như một đứa con gái ngu ngốc , dễ dàng bị lợi dụng . Cô chính là trò cười , là cái máy atm sẵn sàng đổ vốn vào công ty giải trí bề ngoài thì cao sang nhưng bên trong nát đến không thể tưởng.
Bởi vì bề ngoài như vậy nên đã lừa được vô số người có thực lực , kí vào bản hợp đồng nhiều năm với khoản bồi thường hợp đồng lên trời , người nào kinh tế eo hẹp cũng đồng nghĩa với việc phải chấp nhận gắn bó với công ty không khác gì nơi thu thập bình hoa di động.
Bạc Băng có lên mạng điều tra thì nhận được thông tin , dạo gần đây giải trí Hồng Châu lại đang trên đà phát triển với các nam nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng với số lượng fan đông đảo.
Cô siết chặt điện thoại trong tay gằn giọng :" Lý Trình Bân , đi lên bằng tiền của người khác , không vững đâu"
Cũng đến lúc trả lại món nợ này từ vốn lẫn lãi.