Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương

Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương - Chương 14: Giáo chủ ma giáo




Dưới chân núi với cảnh sắc tuyệt mỹ cổ đại

Thiên nhiên như tiên cảnh bồng lai

Gió luồn nhẹ thổi bay những lọn tóc

Hai nam nhân tiên tử ngoại hình tựa bạch ngọc

Một ôn nhuận băng lãnh, bỏ qua trần tục thế thái, mắt ướt mày đậm, mâu đen sắc sảo, môi mỏng phớt hồng, bạch y như lụa quỳ xuống cúi đầu.

Một thanh thoát phiêu lệ, mắt ngọc mày ngài, cánh môi đỏ mọng, da dẻ như sứ đứng ngây nhìn về kẻ đang cúi đầu trước mặt.

Hà Diễm ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng gào thét thảm thiết.

Đừng đùa với ta a.

Chỉ định sau hai ngày nàng sẽ về đoàn tụ với hiện đại giới, sao lại còn kéo nàng dính với giáo chủ nào thế này.

Lại còn là cao thủ a, e sẽ có nhiều rắc rối quá đi.

Hít một hơi, lại hít sâu một hơi.

Hà Diễm cẩn thận ngồi xuống nhìn nam nhân tự xưng Kỳ Lãnh, ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình, ngốc nghếch cười.

"Hì hì...Kỳ đại hiệp. Ngươi nhìn kỹ đi, ta không phải giáo chủ gì gì đó. Phải chăng có nhầm lần a."

Kỳ Lãnh ngẩng mặt lên, ánh mắt vừa chạm vào mặt nàng liền như phản xạ có điều kiện lập tức càng cúi thấp đầu hơn, khuôn má có chút ửng hồng. Thanh âm càng rõ vẻ lúng túng, thành khẩn.

"Giáo chủ thứ tội."

Hà Diễm ngẩn ra.

Thứ tội gì? Vì đã nhìn ta?

Ta là không phải ma nhân, cũng không phải quái nhân. Nhìn thì nhìn, ai bắt tội ngươi a.

"Aiz...Ta thật không phải giáo chủcủangươi. Sao ngươi ngoan cố nhận bừa thế?"

Kỳ Lãnh nghe nàng ta nói vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút phát sinh nghi ngờ.

Nhưng khuôn mặt này, thanh âm này, mùi hương trên người nàng này...tất cả đều quen thuộc đối với hắn. Thậm chí với hắn còn quen thuộc hơn cả khuôn mặtcủachính mình.

Nàng mười ba tuổi đã gây dựng nên một phái hội hùng mạnh hô mưa gọi gió khắp nơi, thiên hạ không ai dám động dù lúc đó chỉ có mười người. Lấy tên là 'thập đại sát'.

Nàng võ công cao cường, nội lực thâm hậu, đứng đầu trong Tam đại cao thủ, đứng trên cả minh chủ võ lâm đương thời.

Nàng xinh đẹp tựa hoa, thập phần yêu mị, cám dỗ nam tâm.

Nàng y thuật vượt qua phàm nhân, đến có kẻbảonàng còn có thể cải tử hoàn sinh.

Là đệ nhất thần y, cũng là thiên hạ đệ nhất ác ma.

Giáo chủ ma giáo - Hà Tuyệt Hy.

***___ ___

Hành lang dài, điêu khắc tinh xảo bằng gỗ lưu hương, toả ra mùi hương thoảng nhẹ qua khứu giác

Những khung cột được chạm trổ công phu với vô vàn long phượng đang vươn mình uốn lượn

Triệu Tử Dương long bào kim sắc, toả ra ánh sáng phản chiếu lại tia bức xạ từ phía trên cao chiếu xuống, quanh người tựa như bao quanh bởi ánh dương kia.

Miệnvươngđung nhẹ trước mặt, mâu đen sắc sảo nhìn vào nơi vô định. Bạc môi anh tuấn vẽ ra đường cong yêu mị.

"Hoàng thượng. Người thật có thể làm thế?"

Giọng nói trong thanh, ôn hoà. Trường bào như suối khoác lên người. Doãn Đình Tống đứng phía sau, đưa mắt phượng xinh đẹp nhìn lấy nam tử trước mặt đang đứng ngược hướng mặt trời, bóng lưng nhè nhẹ in lên mặt đất.

"Tại sao không thể? Không lẽ ngươi nghĩ ta đã động lòng?"

Triệu Tử Dương quay đầu nhìn hắn, mắt ưng nhướng cao, cánh môi giương lên nụ cười chế giễu.

"Vi thần không có ý đó."

Doãn Đình Tống hai tay chắp đằng trước, hướng long bào nam tử cúi đầu.

"Chỉ là thần chưa từng thấy hoàng thượng để tâm đến một nữ nhân như vậy."

Triệu Tử Dương lạnh lùng liếc hắn, sau đó phất nhẹ ống tay, quay người tiếp tục men theo lối đi được rải đá hoa cương.

Với nữ nhân hắn đã không có hứng thú. Huống hồ lại là người không đơn giản như nàng ta. Hắn chỉ muốn xem đến cuối cùng nàng ta muốn giở trò gì.

Nữ nhân?

Với hắn rốt cục cũng chỉ là vật dụng để phát tiết thôi.

Doãn Đình Tống không bồi thêm gì, chỉ tiếp chân hắn đi theo sau. Suy nghĩ dạo đây Triệu Tử Dương là quá không bình thường.

Phát sinh với một nữ nhân chính tại phòng nữ nhân đó.

Khi nghe được tin đó, Doãn Đình Tống đã phải mất ba canh giờ để bình tâm lại.

Thà nói là người trong thiên hạ đã bị hoàng thượng giết hết không còn một ai còn dễ tin hơn việc hoàng thượng qua đêm tại phòng một nữ nhân.

Trước giờ nữ sắc dâm loạn là tối kỵ, không ai không biết. Triệu Tử Dương rất ít động chạm tới nữ nhân, ít đến gần như không có. Ngay cả LiêuBách Miên - quý phiđược hoàng thượng sủng ái nhất trong ba trăm phi tần hậu cung cũng không chưa từng có đặc ân được lâm hạnh* tại phòng mình. (*lâm hạnh: kể về câu chuyệncủanam cô nữ đơn ấy mà ^.^)

Thêm vào đó, số lần nàng ta tới tẩm cungcủahoàng thượng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng đó cũng chưa phải là vấn đề. Vấn đề là ngày hôm sau, lúc lên triều hắn không hề nhập tâm, ý kiếncủabá quan cũng bị hắn không đem một từ nhập vào mà chỉ ậm ừ ra điều đã nghe.

Ngay khi vừa bãi triều liền vội vàng đứng dậy quay về Các viên.

Không thể phải công nhận nữ nhân kia thật bản lĩnh. Hay phải nói là quá biết cách câudẫn đây.

Dù sao thì cũng là kẻ không đơn giản, cần đề phòng. Tránh gây hậu goạ sau này.