Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 46-2




Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Buổi chiều hôm nay, dưới một đoàn người Hoàng Thượng phái theo hộ giám, ta trở về Tô phủ.

Bước xuống kiệu, ta hướng đại môn gõ cửa.

Không lâu sau, Trương đại thúc tới mở cửa. Cánh cửa hé ra, lão thúc nhìn ta mà ngẩn cả người, mãi một lúc mới nói lên tiếng: “Xin hỏi, công tử là…..”

Mỉm cười, ta nói: “Trương đại thúc, là ta, Tô Nhiên.”

Trương đại thúc ngẩn người, đôi môi mở ra lại khép vào mãi không thốt lên lời.

Đẩy cửa ra, ta đi thẳng vào đại điện bái kiến Tô lão gia và đại phu nhân một lượt rồi đến thẳng chỗ mẫu thân luôn.

Dừng ngoài cửa, ta vươn tay gõ gõ. Một lúc sau, mẫu thân mới lên tiếng.

Đẩy cửa bước vào, ta thấy mẫu thân đang chuẩn bị ngồi dậy. Mới nửa năm không gặp mà trên mái tóc vốn đen nhánh một màu nay đã nhiễm vài sợi tóc trắng, sắc mắt hồng nhuận khi nao đã chuyển nhạt.

Mắt đối mắt, ta nhìn thấy trong mắt người hiện lên một bể hồ nghi.

Ta lên tiếng: “Nương, là con, Tô Nhiên.”

Đôi đồng tử của người căng ra, hai mắt mở lớn không chớp mắt trực nhìn ta. Sau đó, mẫu thân vội vàng xuống giường, xiêu vẹo chạy đến trước mặt ta.

Vành mắt mẫu thân chợt chuyển hồng, đôi môi khép mở liên tục như muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt lên.

Ta thiết nghĩ, chắc những chuyện phát sinh trong cung thời gian qua hẳn mọi người đều đã biết.

Ở trong cung, cho dù đẹp đến đâu, có địa vị nhường nào cũng không thể đảm bảo luôn được an toàn.

Đạm cười, ta nói: “Vô luận trước kia đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều là quá khứ.”

Mẫu thân ôm chặt ta vào ngực nói: “…..Nhiên nhi, nương không hiểu, vì cớ gì luôn là con, vì sao từ nhỏ đến lớn con luôn phải chịu khổ….. luôn chỉ có mình con…..”

Mẫu thân, người sai rồi, ta không phải chịu khổ…..

Người chịu khổ chính là Thiên Hương.

Nhẹ vỗ lưng mẫu thân mấy cái trấn an lòng người, ta nói: “Nếu mẫu thân thấy nghiêm trọng vậy thì người xem, không phải hài nhi đã trở về rồi sao?” Cầm lấy bàn tay gầy guộc của người, ta kéo mẫu thân ngồi xuống giường, ta hỏi: “Nương, thời gian hài tử không ở đây, người có khỏe không?”

Người gật gật đầu, nói: “Rất tốt, lão gia đối với ta tốt lắm.”

Hơi nhíu mày, ta không biết có nên tin vào những lời này nữa không đây.

Lúc này, có một nha hoàn bưng dược bước vào sương phòng.

Nha hoàn một ngụm lại một ngụm giúp mẫu thân ta uống dược. Trong lúc đó, ánh mắt của mẫu thân không ngừng nhìn ta.

Ta nhìn nha hoàn kia tươi cười hỏi: “Thời gian này nhị phu nhân ở trong phủ sống có tốt không?”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của nha hoàn hơi ửng đỏ. Nàng ta hết nhìn mẫu thân lại nhìn ta. Mẫu thân ngồi bên cạnh cũng khó xử theo.

Sau một lúc, tiểu nha hoàn kia mới chịu nói. Nàng nói trong thời gian ta hôn mê bất tỉnh ở trong cung, Tô lão gia đối với mẫu thân ta tốt lắm, vẫn luôn chiếu cố hết mực, có điều…..

Là một người cha người mẹ, không ai không lo lắng, suy nghĩ cho con mình, vì đứa con mà có thể hi sinh tất cả. Huống chi, ta lại là con cả mà phải vào cung làm nam sủng, Tô gia cũng chỉ còn mỗi Tô Thừa Cẩm có thể nối dõi tông đường.

Thời gian phũ phàng trôi đi, tất cả mọi người đều trưởng thành. Cùng thời gian Tô Thừa Cẩm thành hôn năm đó, đại bộ phận việc làm ăn trong tay Tô lão gia đều chuyển nhượng cho Thừa Cẩm quản lý hết.

Hiện giờ, Tô lão gia ngoài mặt là chủ nhân của Tô phủ, nhưng trên thực tế, đại bộ phận sinh ý trong phủ đều ở trong tay Tô Thừa Cẩm. Mà Tô Thừa Cẩm vốn là một đứa con hiếu thuận với cha mẹ như phần lớn người con khác, nên y cực kỳ kính trọng mẫu thân của y.

Mà vị đại phu nhân độc địa này lại đối với mẫu thân ta hận không kể xiết…..

Bên ngoài không thể giương oai nhưng ai biết đằng sau liệu người đàn bà đó có giễu võ với mẫu thân ta hay không…..

Mọi người đều cho rằng, lần này ta hôn mê sẽ không bao giờ tỉnh lại. Mà từ xưa đến nay, không phải vẫn có câu “Trời cao hoàng đế xa” sao? Khi không có người trực tiếp giám sát thì việc gì phải lo sợ…..

Lộ ra một nụ cười trào phúng, ta nói: “Mẫu thân, người kế thừa Tô phủ chính là ta.”

Nàng hoảng sợ vội vàng nói: “Nhiên nhi, không được phép nói lung tung.”

Đạm đạm cười, ta nói: “Nương, người phải tin nhi tử.”

Mẫu thân nói, người không cần vinh hoa phú quý, không cần quyền cao chức vọng……. Những thứ phù phiếm đó chết đi cũng đâu thể mang theo.

Mẫu thân nắm chặt tay ta nói, người cả đời này chỉ có một nguyện vọng duy nhất, chính là mong cho ta được hạnh phúc, hi vọng ta có thể sống vui vẻ…..

Khóe môi câu lên một vòng cung, ta nhẹ giọng nói: “Con biết phải làm gì mà…”

Mẫu thân ta là một nữ nhân rất tốt. Cả đời người đều chỉ gắn liền với hai chữ bất hạnh. Gặp Tô lão gia đã là một sai lầm trầm trọng. Nhưng chưa bao giờ người có nửa câu oán hận mà vẫn cam chịu cúi đầu bước tiếp trên quãng đường đời này……

Cho nên, ta thiết nghĩ mình phải đối với người thật tốt để bù bớt phần nào nỗi khổ tuổi trẻ cho người.

Hôm nay, ta ngủ lại chỗ mẫu thân.

Buổi trưa hôm sau, ta hướng đại phu nhân “nhờ vả” nàng chiếu cố mẫu thân, không những thế, ta còn “vô ý” bóp vỡ chén trà trong tay rồi mới chậm rãi theo đoàn người nhập cung.

Nhập cung, nơi đầu tiên ta đến là Thiên Hương lâu. Lên lầu, ta đi vào sương phòng của Thiên Hương, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

Trong lúc đó, bên ngoài có một thái giám đến thông báo rằng, Hoàng Thượng có lời mời ta tới dùng vãn thiện với người.

Ta gật đầu đã biết rồi cho thái giám đó lui xuống trước.

Ngồi trong Thiên Hương lâu đọc sách đến tận chiều tà, ta mới từ từ cất bước đến Phượng điện.

Bước vào đại sảnh Phượng điện, ta nhìn thấy Hoàng Thượng ngồi ở ghế chủ thượng đang nói gì đó với thái giám tổng quản.

Hoàng Thượng thấy ta tới liền vẫy tay ý bảo ta lại gần.

Mới đi đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì, Hoàng Thượng đã mạnh tay kéo ta ngồi trên đùi hắn.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Nhiên nhi, xuất cung vui vẻ chứ?”

Ta nói: “Ta đói rồi.”

Hoàng Thương một bên cho nha hoàn chuẩn bị đồ ăn, một bên liền cúi xuống hôn lên cổ ta một cái rồi nói: “Mẫu thân ngươi khỏe chứ?”

Ta nói: “Thời tiết ngày càng lạnh a.” Vừa nói ta vừa xoa xoa hai tay.

Hoàng Thượng liền mệnh thái giám đốt thêm mấy lô than nữa, rồi lại nói: “Nhiên nhi, có lẽ lần sau Trẫm sẽ cùng ngươi đến Tô phủ một chuyến.” Hoàng Thượng thản nhiên nói, ngữ khí vạn phần chân thực.

Ta nói: “Không biết năm nay khi nào mới có tuyết đây.”

Ta cùng Hoàng Thượng cứ như vậy nói chuyện cả nửa buổi.

Sau một lúc, cuối cùng Hoàng Thượng dường như đi đến giới hạn, nói: “Nhiên nhi, đừng thử tính nhẫn nại của Trẫm.”

Nhẹ cười, ta nói: “Đêm nay ta sẽ bồi ngươi.”

Hoàng Thường ngẩn người một lúc, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, khẽ cười nói: “…..Quả nhiên vẫn là trên giường nói chuyện tốt hơn?”

Ta cười không nói gì thêm.