Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 57-2




Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, ta vẫn có thể nhìn rõ mặt hắn. Kỳ thật, ta cũng không thể dùng từ nào để miêu tả mặt hắn lúc này.

Ta nói: “Ngươi tới từ khi nào?”

Hắn nói: “Từ lúc ngươi rời đi, ta vẫn luôn bám theo ngươi.”

Khẽ cười, ta lại hỏi hắn một điều: ” Ngươi muốn con người ta hay thân xác ta?”

Hắn không cho ta đáp án.

Ta cười hỏi: “Ngươi sẽ ngăn cản ta rời đi?”

“Nhiên nhi, ta quả nhiên….. vẫn không nên mang ngươi rời cung.”

“Ngươi có thể.”

“Chính là ta không nỡ. Ta yêu ngươi.”

“…..Ta biết.”

“Nhiên nhi, nếu ngươi đi, liệu ngươi còn quay lại.”

“…..Ta không biết. Ta hỏi ngươi, ta đi rồi, ngươi có dùng mọi thủ đoạn để ép ta trở lại không?”

“…..Ta không biết.” Hắn nói.

Trào phúng cười, trong lòng một bể chua xót. Ngươi không biết, nhưng ta chắc chắn, ngươi sẽ làm.

Từ thời khắc này trở đi, cả đời ngươi cũng không thể buông tha ta.

Hoàng Thượng, ta thật không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào.

Là cừu nhân hay ái nhân?

Hít hít mũi, ta cùng Hoàng Thượng sóng vai trở về khách điếm.

Tay hắn đặt trên eo của ta.

Ta không có cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.

Hắn nói: “Nhiên nhi, ở bên ta đêm cuối đi.”

Trầm mặc một phen, song ta vẫn gật đầu nói: “Hảo.”

Ly biệt, luôn tràn ngập thống khổ.

Nửa đêm, hắn ôm chặt lấy ta đi vào giấc ngủ. Kỳ thật, ta biết hắn không hề ngủ.

Từ trên giường đứng dậy, chỉnh chu lại xiêm y, ta mang theo bình tro của Thiên Hương rời khỏi khách điếm.

Tiếng gió xé từng đợt bên tai, ta cảm thấy có chút lạnh. Không bao giờ….. sẽ có người khoác áo cho ta mỗi khi trời có gió lớn nữa.

Cắn chặt răng, kiên trì bước từng bước hướng tới cửa thành.

Không biết cửa thành mở từ lúc nào, ta chỉ biết, hiện giờ ta đã rời khỏi Lộc thành.

Không mua xe ngựa, cho dù quãng đường phía trước có dài đến đâu ta cũng dùng chính đôi chân này mà đi.

Trên đường, ta gặp một chiếc xe đi ngang qua.

Xe ngựa dừng lại, nói nguyện ý mang theo ta đi tới thành trên.

Cám ơn lòng tốt của chủ xe, ta ngây ngốc ngồi trên xe, ôm bình tro cốt, không nói gì.

Xe ngựa chạy mất năm ngày bốn đêm mới vào được cổng thành. Vừa mới đặt chân qua cổng, mấy tên quan binh gác thành liền vây đến trước mặt ta.

Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô một tiếng: “Lan đại nhân.”

Ta có phần hoảng hốt nhìn bọn họ.

Bọn họ mang ta tới gặp tri phủ. Thấy ta đến, ngay cả tri phủ cũng quỳ xuống hành lễ.

Hắn mời ta ở lại dùng bữa, rất nhiều sơn hào hải vị. Hơn hết, điều đáng nói ở đây là tất cả đồ ăn này đều rất hợp khẩu vị với ta.

Ta cảm thấy tri phủ này thật đáng nể, chưa gặp mặt bao giờ cư nhiên lại biết được khẩu vị của ta.

Dùng bữa xong, ngay trước khi ta cáo biệt, tri phủ đại nhân liền đưa cho ta một cây cầm.

Truy Vân cầm.

Mơ hồ nhớ lại ước định trước kia cùng Thiên Hương.

Hắn cầm đàn, ta cầm kiếm, trở thành giai thoại trên giang hồ…..

Ta nói một tiếng đa tạ.

Tri phủ đại nhân nói: “Là do cấp trên phân phó phải giao tận tay cầm này cho Lan đại nhân.”

Sau này, ta mới biết, hóa ra ở mỗi nơi ta chuẩn bị đặt chân đến, thành trấn đông đúc hay vùng quê hẻo lánh, tất cả đều đã nhận được bức họa của ta.

Nhìn thấy ta như nhìn thấy Hoàng Thượng, không được bất kính, nếu không….. nếu không thế nào ta cũng không dám chắc.

Cảm thấy thực phiền toái, ta liền dịch dung.

Lúc sau, mọi người vẫn sẽ được nhận một bức họa, bất quá, là bực họa của Truy Vân cầm. Theo đó, tất cả phải khoản đãi chủ nhân của Truy Vân cầm.

Giờ khắc này, ta tự nhủ với chính mình, ta sẽ cho Hoàng Thượng năm năm cũng như cấp chính mình năm năm để suy nghĩ.

Trong năm năm đó, nếu hắn có thể dọn sạch hậu cung, ta sẽ quay lại.

Trong năm năm đó, nếu ta có thể nhàn nhã mà chạy khắp chốn giang hồ, ta sẽ quay lại.

Kỳ thật, dưới sự che chở của triều đình cùng Ám Dạ sơn trang, giang hồ thật dễ đi.

Hành hiệp trượng nghĩa, ra tay tương trợ….. ta đều tham gia.

Đối đầu với ác bá, đánh bại kẻ xấu….. ta đều tham gia.

Người ta hỏi ta là ai, ta sẽ cười lớn, mà nói: “Ta là chủ nhân của Thiên Hương, Tô Nhiên.”

“Thiên Hương?” Người ta nghi hoặc hỏi.

Ta nói: “Thiên Hương cầm.”

Từ giây phút này trở đi, Truy Vân cầm chính thức đổi thành Thiên Hương cầm.

Một năm sau, ta nghe nói, Hoàng Thượng đã dọn sạch cả hậu cung. Còn ta thì đã nổi danh khắp giang hồ.

Đối với ta mà nói, cuộc sống giang hồ thực nhàm chán, không giống như trong tưởng tượng của ta.

Một tên ma giáo, một tên ma đầu, hoặc giả như một quyển bí tịch, một quyển giản phổ, một cây đao, một thanh kiếm cũng có thể làm cho cả giang hồ một phen tinh phong huyết vũ.

Ta cũng tham gia nhiều trận chiến tranh đoạt này. Cho dù có ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng đến đâu, Hoàng Thượng cùng nhị sự huynh sẽ cứu ta an toàn trở ra.

Một năm sau, ta tình cờ gặp lại nhị sư huynh.

Hắn nói hắn vẫn như trước, luôn thích ta.

Ta nói, ta không còn thích hắn nữa.

Hắn một mực nguyện ý bảo vệ ta cả đời.

Ta cười một cái, nói: “Vậy huynh có thể cứ tiếp tục ở phía sau bảo vệ đệ cả đời đi…..”

Tình cờ, vĩnh viễn cũng chỉ là tình cờ mà thôi.

Ta cùng nhị sư huynh hình như không có duyên.

Nhị sư huynh nói, hắn sẽ không bao giờ quên được Tô Nhiên, người vì hắn mà có thể hi sinh cả tính mạng.

Mà ta thì không thể trở thành Tô Nhiên ngày đó được.

Con người ta phải luôn hướng về phía trước…..

Năm thứ ba, trong lúc vô tình, ta có nghe đến, Ám Dạ sơn trang lại thu thập thêm một đám mỹ thiêu niên. Mà đám mỹ thiếu niên đó đều có nét tượng tự với chủ nhân của Thiên Hương cầm, Tô Nhiên.

Khóe môi khẽ nhếch, ta cảm thấy rất vui…..

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên chính tai ta nghe người khác gọi ta là chủ nhân của Thiên Hương cầm.

Năm thứ tư, ta trở lại làng chài nhỏ, cùng gia gia sống qua một năm.

Cuối năm, trước khi thân thể gia gia không còn chống gượng nổi, người cầm lấy tay ta nói: “Có lẽ Hoàng Thượng quá bá đạo, nhưng hắn làm thế là vì hắn yêu ngươi…..”

“Nhiên nhi, có một số thứ, nếu bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cả đời…..”

Ta khẽ cười trấn an gia gia: “Hắn sẽ chờ ta”, cho dù là cả đời.

Gia gia mỉm cười, nói: “Nhiên nhi, nể mặt gia gia, tha thứ….. cho hắn…..”

Gia gia đi rồi, ta không còn gì vướng mắc giữ lại nữa.

Mùa đông năm thứ năm, ta cưỡi ngựa trở lại kinh thành.

Trên khoảng đất kia, cánh mai theo gió nhẹ rơi xuống mặt đất.

Vẫn giống như trong trí nhớ của ta, tưởng chừng chưa bao giờ biến mất.

Nhảy xuống ngựa, trong vô thức, ta vươn tay chạm vào một bông hoa.

Kéo ta định thần lại là tiếng vó ngựa dồn dập từ xa chạy lại.

Người đến không ai khác chính là Hoàng Thượng.

Năm năm, hắn trở nên càng chín chắn.

Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi càng lúc càng giống con nít.”

Khẽ cười, lặng ngắm vườn hoa, ta nói: “Ngươi từng muốn hủy đi nơi này mà.” Thật giống trước kia, tựa hồ mọi việc chỉ như là một giấc mộng.

Một giấc mộng bi thương.

Hắn nói: “Là ta không nỡ cướp đoạt trí nhớ của ngươi.”

Hắn bước tới trước mặt ta, đem ta kéo vào lòng hắn.

Những bông tuyết chậm rãi rơi xuống đùa vui cũng những cánh hoa mai.

Tựa như nước mắt của Thiên Hương.

Mang theo một chút bi thương và cả những lời chúc phúc…..

Cùng Hoàng Thượng đối diện, ta nói: “Ngươi liệu có thể chờ ta bao lâu nữa?”

Hắn mỉm cười, nói: “Thẳng đến lúc ta không còn yêu ngươi nữa mới thôi.”

Hắn ôm ta, xoay người nhảy lên ngựa, nhập cung.

Từ nam sủng trở thành nam phi, lại từ nam phi trở thành nam hậu. Và ta chính là nam hậu đầu tiên trong lịch sử.

Hoàng Thượng chỉ có một hoàng tử duy nhất, chính là hài tử của Vũ phi.

Và tiểu Hoàng tử này trở thành dưỡng tử của ta.

~Completed~