Tiểu Công Chúa Không Nên Làm Càn

Chương 4: Việc Gì Phải Chuẩn Bị Kỹ Càng!




Nước ấm được chuẩn bị, Khắc Minh mệt mỏi khi cứ cởi từng lớp đồ thế này, này mai nhất định phải đưa một bản thiết kế cho mấy nha hoàn may mới được. Ngâm nước ấm thật làm cho tinh thần của nàng trở nên thoái mái lên.

" Nguyệt Tú tỷ tỷ vào đây chuẩn bị cho muội một bộ đồ đơn giản nhất!", chút nữa mình sẽ cải tiến nó, hắc hắc nghĩ tới đã vui lắm rồi. Một lần nữa tiếng cười lại vang lên khiến đám nha hoàn sởn gai ốc.

Khắc Minh bước ra, nàng không quen với cơ thể này lắm, nhỏ bé và vô cùng khó chịu. Quấn lên thân mình dải lụa hồng lau khô người, hương thơm của oải hương lan tỏa khắp cơ thể, thời này nàng không biết họ gọi oải hương là gì nhưng đã là để dùng thì dùng thôi.

Bộ y phục xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng nhíu mày khó chịu... chuẩn bị xiêm y gì mà tận năm lớp, muốn nóng chết ta sao.

" Tỷ tỷ lấy cho ta kéo, kim chỉ", hắc hắc hãy xem ta trổ tài đây.

Đồ Khắc Minh gọi được mang đến, cánh cửa phòng đóng lại. Trong phòng im lặng chỉ có tiếng Khắc Minh chỉ dẫn tỉ mỉ mặc dù nha hoàn bên ngoài chẳng hiểu gì cả . Cánh cửa phòng đóng lại cho đến khi xế chiều.

" Oa! Xong rồi... ta thích ta thích", trời nóng bức thế này mặc quần short vẫn là tốt nhất, áo croptop nữa chứ. Nhưng dù sao vẫn là thời cổ đại thì ta cũng may thêm một chút.

" Minh Minh...mặc thế này có hơi... lộ liễu!", công chúa mặc gì mà kỳ lạ thế này, quần ngắn không che hết da thịt, áo ngắn đến eo thật là lộ liễu, da thịt lộ hết a. Lại chỉ có 2 lớp, một khá dày hai mỏng như xuyên qua.

" Tỷ tỷ à! Tỷ không thấy mặc như tỷ rất là nóng sao? Nếu tỷ muốn muội có thể may cho tỷ nha". Khắc Minh cười cười, trêu ghẹo Nguyệt Tú thật vui nha, nhìn Nguyệt Tú đỏ bừng cả mặt thấy mãn nguyện.

" Muội ... muội nói bừa". Nguyệt Tú chạy ra ngoài che đi khuôn mặt đỏ như gấc.

Khắc Minh ở tròn phòng một chút, thấy chán liền chạy ra ngoài chơi. Trong tẩm cung của nàng cũng không tệ, nhiều cây hoa đẹp, còn có một cây đào lớn rất đẹp.... tẩm cung này thật đẹp. Nàng suốt ngày vùi đầu vào khoa học cũng chẳng quan tâm gì tới quang cảnh bên ngoài, bây giờ mới nghĩ lại thật là uổng cho tuổi xuân của nàng nha. Sao đi một chút lại chán, thế là nàng lại trở về phòng, thấy trên bàn đã chuẩn bị ngự thiện, thêm 2 cái chén, chắc là Hoàng Thái Hậu đến đây. Dù sao cũng chỉ có bà là người thương ta thật lòng, thì sao ta lại phụ bạc chứ.

Nguyệt Tú từ bên ngoài chạy vào bẩm báo rằng hoàng Thái Hậu sẽ đến đây, nhìn mặt nàng ta mừng phát ghê.

" Nguyệt Tú tỷ, tỷ chuẩn bị cho muội điểm tâm đi, nhiều một chút nha". Ta sẽ cùng chơi với Hoàng Thái Hậu dù sao cũng chả có ai chơi cùng. Chơi cùng Hoàng Thái Hậu một chút cũng chả sao.

Từ bên ngoài, giọng của thái giám vang lên, Hoàng Thái Hậu bước vào, tuy đã già nhưng vẫn uy nghiêm, đẹp lão.

" Tham kiến Hoàng Thái Hậu", Khắc Minh nhún nhẹ cúi chào, bảo nàng quỳ nàng không chịu.

Hoàng Thái Hậu đi đến bên đỡ nàng dậy, dìu nàng qua ghế ngồi, giọng nói của bà đầy sự quan tâm làm Khắc Minh hơi rung động.



" Minh nhi không cần phải hành lễ với ta, ta đến đây thăm con cùng dùng thiện với con cho con đỡ buồn chán. Ai gia tuổi già rồi... không biết có thể sống được bao lâu . Ha.", Ta cho dù nhắm mắt xuôi tay thì vẫn thương Minh nhi.

" Hoàng Thái Hậu chớ nói vậy... người vạn thọ kim an sao có thể ... thôi không nói tới chuyện này nữa, người cùng Minh nhi ngồi dùng thiện, dùng thiện xong Minh nhi có trò muốn người cùng chơi", Khắc Minh tươi cười.

Hoàng Thái Hậu bây giờ mới chú ý đến đồ của Khắc Minh, thật quái dị.

" Minh nhi sao lại ăn mặc lộ liễu thế này... không có quy củ", bà nhăn mặt nói. Ăn mặc quần ngắn áo ngắn, lại chỉ có một màn che mỏng thật lộ liễu.

" Hoàng Thái Hậu mặc như người nóng lắm, Minh nhi khó chịu, nếu người muốn, con có thể may cho người một bộ vừa thoải mái mát mẻ cho mùa nóng mà không lộ liễu", Ta không quan tâm thế giới có thế nào. Ta muốn như thế nào thì như thế đó.

" Nhưng mặc như vậy là bất kính, ai gia cũng muốn thoải mái nhưng rất bất kính nha", Vừa nói Hoàng Thái Hậu vừa cười sủng nịnh nha đầu này, bỗng dung thông minh đột xuất nha. Hoàng Thái Hậu véo má nàng khiến nàng chu môi ra rất dễ thương.

" Ngươi... nha đầu thối, vậy may cho ai gia một bộ đi, sẵn tiện ngươi có trò hay gì không, ai gia thấy hơi nhàm chán". Hoàng Thái Hậu dìu nàng ngồi, gắp mấy món vừa ăn vừa nói.

" Ngày mai Minh nhi sẽ rủ Hoàng Thái Hậu chơi một trò, vừa có lợi cho tuổi của người, vừa vui vẻ tốt cho tinh thần.", minh nhi sẽ cho người chơi Cầu lông. Nghĩ thôi là thấy vui.

" Ô có trò chơi như vậy sao. Ai gia sẽ đến. Bây giờ dùng thiện đã". Hoàng Thái Hậu háo hức ăn rất ngon miệng.

Dùng thiện xong Hoàng Thái Hậu liền về lại cung Từ Ninh. Chỉ còn nàng ngồi thưởng thức điểm tâm.

" Nguyệt Tú tỷ sai thái giám chuẩn bị cho muội hai thanh gỗ đục theo mẫu vẽ này.". Khắc Minh đưa mẫu vẽ gậy đánh cầu lông và cầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ tinh nghịch. Nàng lại vẽ thêm cái gì đó rồi đưa cho Nguyệt Tú.

" Còn cái này tỷ đưa cho mấy nha hoàn sai họ may cho muội cỡ của muội và cỡ của Hoàng Thái Hậu", Khắc Minh đưa cho Nguyệt Tú bộ thiết kế quần áo thể thao nữ.

Nguyệt Tú nhânh chân đi sai bảo, còn Khắc Minh thì vừa ăn điểm tâm vừa vẽ vời. Sao lại chán thế này.

Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, đem theo hai nha hoàn.

" Nhị công chúa muốn đến nơi nào?". Nha hoàn thứ nhất kính cẩn hỏi.

"Cung của Hoàng Hậu là cung nào, dẫn đường cho bổn công chúa!". Đi xem mẫu hậu đó của ta là như thế nào, sẵn chán rồi đi nghịch một chút.

" Bẩm nhị công công chúa, tẩm cung của Hoàng Hậu là Phượng lam cung, nô tì sẽ dẫn đường, nhưng giờ này không tiện đến thăm Hoàng hậu mong người nghĩ lại". Nàng ta nhẹ giọng nhưng chất giọng có thể thấy là lười biếng vô cùng. Tiểu oa nhi này cũng thật là.



Khắc Minh nhíu mày, dám lười biếng trước mặt nàng sao, đừng mơ.

"Các ngươi dám lười biếng, đừng tưởng bổn công chúa không biết là người lười biếng không chịu làm việc trong tẩm cung của ta. Ngươi! Cúi xuống bằng mặt ta nhanh lên". Khắc Minh chỉ vào nha hoàn vừa rồi, nàng ta run rẩy khi nghe Khắc Minh nói trúng tim đen chỉ từ từ cúi xuống.

Cha.

Mặt của nha hoàn vừa rồi in hằn vết một bàn tay nhỏ nhắn đỏ rực cả khuôn mặt. Nàng ta quỳ xuống nháo lên nháo xuống đòi tha mạng.

" Bổn công chúa chỉ dạy nhẹ, đi theo bổn công chúa phải tận tụy trung thành, cấm các ngươi bán đứng ta. Mau! Dẫn ta đến Phượng Lam cung.". Dám cả gan ư. Khắc Minh ta không tha. Ghét nhất cái loại không có não mà còn láo thích thể hiện.

Nha hoàn vừa rồi tâm phục khẩu phục, quỳ lạy đa tạ. Nha hoàn bên cạnh cũng phải run sợ. Trên con đường đến Phượng Lam cung thật sáng nha. Phong thủy của cung rất đẹp vừa chỗ trăng soi sáng nhất, cực kỳ thích.

Bên trong tẩm cung của Hoàng Hậu ánh nến vẫn sáng, hình như có người đến trước nàng thì phải.

Khắc Minh đi đến trước của thì 2 cung nữ chặn lại.

" Nhị công chúa thứ lỗi! Hoàng Hậu nương nương đã mệt, mong nhị công chúa về cho". Nô tỳ không cúi chào thẳng thừng nói, không coi Khắc Minh ra gì.

" Tỷ tỷ nhìn bên kia là có con rồng nha". Khắc Minh chỉ về phía bui rậm vẻ mặt háo hức lập tức chạy vào khi hai cung nữ xao nhãng.

Chi.

Cánh cửa mở ra, Khắc Minh tươi cười chạy vào, mặc cho cung nữ can ngăn, nàng căn bản là thích lam phiền đó thì sao.

" Mẫu hậu ơi Khắc Minh đến rồi đây". Hắc Hắc. Không có trò vui, thôi thì đi làm phiền một vài người.

Khắc Minh dừng lại khi thấy người trong kia, Hoàng Hậu thật là giống người mẹ đã khuất của nàng, bên cạnh của người là một chàng trai nàng đánh giá một lượt thì, ngũ quan tuấn mĩ, dáng người chuẩn soái ca nha. Ta thích ta thích.

"Đường đường là nhị công chúa của một vương quốc, tới xin phép vào đây mà cũng không biết vẫn phải xông vào thế sao?". Người đang nói là Hoàng Hậu nương nương, quần áo lộng lẫy, trang sức đầy đầu. Không giống phong thái Khắc Minh tưởng tượng a.

" Ta là không biết Mẫu hậu có thực coi ta là công chúa không a. Sinh ta ra tới khi ta bị té xuống hồ chết đuối người cũng không tới thăm ta.". Nàng khoác tay, ánh mắt di chuyển đến đôi mắt đang nhìn nàng chằm chằm của Chàng trai kia.