Tiểu Dã Phượng Bị Hãn Long Giam Cầm

Chương 5




“Không…… Ngô……” tay của Tần Túy Nguyệt đặt trong ngực cường tráng của Hách Liên Sí, cố gắng muốn né tránh môi của hắn “Tránh ra…… n……”

Nàng một bên tức giận, hai chân một bên dùng sức giãy dụa, muốn đá văng hắn ra, nhưng sự giãy dụa của nàng đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, hắn dùng đầu gối áp chế chân đang đá lung tung, một tay chế trụ tay nhỏ bé đang chống đẩy của nàng, hướng lên cao.

Tư thế này làm cho bộ ngực của nàng giơ cao, gắt gao cùng hắn dán chặt.

Đầu lưỡi nóng ẩm ướt khẽ liếm môi của nàng, thấy nàng ngậm chặt miệng, không cho cái miệng nhỏ nhắn mở ra, hắn dùng lực cắn môi dưới của nàng một chút.

“A!” Đau đớn làm cho nàng kinh hô, lưỡi nóng cháy của hắn liền thừa cơ tham nhập miệng nàng, tiến quân thần tốc liếm qua hàm răng, quấy đảo trong cái miệng nhỏ mật ngọt.

“Ngô…… n……” Tần Túy Nguyệt phẫn nộ sanh mắt to, cùng cặp lam mâu lửa nóng đối diện.

Nhìn đến trong lam mâu hiện lên một chút dục hỏa thâm nồng, lòng của nàng không khỏi run run. Hắn dã thú cùng hung mãnh xâm lược làm cho nàng hoảng sợ, nụ hôn nóng cháy kia không ngừng cướp lấy hô hấp của nàng.

Hơi thở của nàng dần dần hỗn độn, cũng không nghĩ khuất phục, phấn lưỡi trốn tránh, cố gắng né tránh lưỡi đang càn quấy ở miệng nàng.

“Không……” Tần Túy Nguyệt ra sức phản kháng, muốn chống cự xâm lược của hắn, nhưng lời nói phẫn nộ kia đều bị hắn hôn vào miệng.

Đinh hương né tránh lập tức bị hắn bá đạo bắt giữ, nàng muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra hắn, nhưng hắn lại thừa cơ đem phấn lưỡi cuốn lấy càng nhanh, cuồng tứ liếm duyện.

Đầu lưỡi ẩm ướt nóng cháy cùng phấn lưỡi dây dưa, người vì kích động truy đuổi mà tràn ra nước bọt trong suốt, từ khóe miệng hai người chảy xuống, một chút một chút nhiễm ẩm ướt cằm dưới hai người.

Mà trong ngực của hắn cũng nhẹ nhàng chậm chạp cọ xát bộ ngực cao ngất của nàng, cách vải dệt trêu chọc tình dục trong thân thể nàng.

Dần dần, cách quần áo ma sát làm cho nhũ tiêm mẫn cảm đứng thẳng, mà phản ứng cảm thấy thẹn làm cho Tần Túy Nguyệt xấu hổ giận tái mặt.

Hách Liên Sí khẽ liếm qua môi đỏ sưng của nàng, tà tứ nở nụ cười. “Mẫn cảm như vậy nha? Mới cách quần áo nhẹ cọ liền cứng rắn.”

Hắn thấp giọng nói, lam mâu nhân vì tình dục mà chuyển thâm, lửa nóng nhìn nàng, bàn tay theo nâng lên miên nhũ, lòng bàn tay ôm lấy, hơi hơi dùng lực nhẹ xoa.

Tần Túy Nguyệt trừng mắt hắn, hô hấp vì người vừa mới hôn mà hỗn độn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi tựa như đóa hoa, làm cho người ta rất muốn cắn một ngụm; Nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia phun ra lời nói mê người, cũng không thuần đến cực điểm.

“Thì tính sao? Một người nam nhân khác khiêu khích ta như vậy, ta cũng sẽ có phản ứng, cũng không phải bởi vì ngươi ── Hách Liên Sí!”

Nàng quật ngạo nhìn hắn, nàng đương nhiên hiểu được phản ứng của thân thể đại biểu cái gì, đã có thể minh bạch, cho nên càng cảm thấy ảo não.

Nàng rõ ràng chán ghét đụng chạm của hắn, liền ngay cả hôn của hắn cũng chán ghét, nhưng mỗi một lần hôn của hắn đều nhiễu loạn hơi thở của nàng, làm cho lý trí của nàng dần dần bị lạc.

Mà hiện tại, chính là nho nhỏ thân thể cọ xát, thân thể của nàng lại đi theo động tình, càng làm cho nàng cảm thấy buồn bực.

Nàng rõ ràng chán ghét của hắn…… Vì sao thân thể không thể kháng cự?

Mà khuôn mặt anh tuấn nâng lên hình cung nụ cười khinh trào càng làm cho nàng cảm thấy tức giận, nhịn không được nói ra lời nói khiêu khích, muốn đánh rơi đi đắc ý trên mặt hắn.

Lời nói của hắn làm cho Hách Liên Sí nheo lam mâu, lửa giận xẹt qua mâu, nhìn tkhuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo, nở nụ cười nguy hiểm. “Tiểu Phượng Nhi, nàng cũng thật biết làm cho người ta tức giận, nhưng mà, nàng không nên khiêu khích ta.” Ngữ tất, hắn kéo đai lưng của nàng, đem tay nàng trói chặt.

“Hách Liên Sí, ngươi làm cái gì?” Tần Túy Nguyệt bị động tác của hắn dọa đến kinh sợ rống to, hai chân dùng sức đá động.

Hách Liên Sí ngăn chặn chân Tần Túy Nguyệt, đi theo kéo đai lưng trên áo xuống, đem chia làm hai đoạn, đem hai chân của nàng mở ra, rồi cột vào trái phải của cột gường

“Hách Liên Sí! Ngươi hỗn đản này! Rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tần Túy Nguyệt giận trừng mắt hắn, hai tay hai chân đều bị hắn trói chặt, mặc nàng giãy dụa như thế nào đều giãy không ra.

Thân thể bị đùa nghịch thành loại tư thế thẹn người này, làm cho nàng vừa sợ vừa giận, hai tay nhỏ bé bị trói lấynắm chặt thành quyền, mắt đẹp cảnh giác nhìn hắn.

“Ta nghĩ sẽ làm cái gì? Ở Hoan Hỉ thành mở thanh lâu nàng không hiểu được sao? n?” Hách Liên Sí nhẹ câu bạc môi, ngón tay khiêu khích nhẹ trượt tới vạt áo.

“Hách Liên Sí, ngươi dám chạm vào ta!” Nàng rống giận, trừng mắt tay không an phận của hắn, ngực vì phẫn nộ cùng hoảng sợ mà kịch liệt nhảy lên.

“Đừng quên, nàng hiện tại là “Vương phi” của ta.” Lam mâu thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khẩu khí bá đạo mang theo tuyệt đối giữ lấy. “Ta so với nam nhân khác đều có tư cách chạm vào nàng.”

“Hách Liên Sí, ngươi đi chết đi!” Tần Túy Nguyệt tức giận đến phát run, nhưng cũng sợ hãi ánh mắt của hắn, bị trói lấy nàng căn bản không thể kháng cự xâm lược của hắn.

“Phượng Nhi thân ái, ta là tính cùng nàng, hai người chúng ta cùng nhau “Dục tiên dục tử”.” Hách Liên Sí cười đến khiêu khích, lời nói hàm ý làm cho mắt đẹp xấu hổ não phun hỏa.

Người nàng vì lửa giận mà mâu nhi càng tỏ ra hung, làm cho hắn mê muội, nàng càng cao ngạo, sẽ chỉ làm hắn càng muốn nàng phục tùng.

“Ngươi……” Tần Túy Nguyệt tức giận đến nói không nên lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ mà đỏ lên, nhưng nàng càng tức giận, liền càng bị khi dễ.

Không được! Nàng phải tỉnh táo lại mới được……

Nàng hít sâu, áp chế tức giận, cao ngạo nhìn hắn.

“Ngươi không phải nói không mẽ mạnh áp bách ta? Nhưng hiện tại đem ta trói đến như vậy? Chẳng lẽ đường đường tướng quân Hãn Long chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này để phục tùng một nữ nhân?” Lời nàng mang khinh thị, muốn chọc giận hắn.

Hách Liên Sí nhíu mày, cũng không dễ dàng mắc mưu. “Đem nàng trói lại, đương nhiên là muốn khiêu khích nàng thật tốt, ta nói, ta muốn làm cho nàng khóc cầu ta……”

Khuôn mặt anh tuấn chậm rãi thấp, bạc môi dán tai tinh tế, hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng bật hơi.

“Tiểu Phượng Nhi, phép khích tướng đối ta vô dụng, muốn ta thay nàng mở trói, trừ phi ngươi khóc cầu ta giữ lấy nàng.”

Lời nói của hắn làm cho Tần Túy Nguyệt miễn cưỡng tỉnh táo lại, lý trí lại nhanh chóng biến mất, nàng tức giận đến rống giận: “Hách Liên Sí, ngươi hỗn đản này…… A!”

Hắn đột nhiên ngậm lấy tai của nàng, lấy răng nhẹ cắn, làm cho nàng cảm thấy một trận run rẩy, bụng truyền nhanh đến một trận co rút.

Nhận thấy được phản ứng của nàng, Hách Liên Sí nhẹ nhàng nhíu mày, nở nụ cười tà khí. “Nguyên lai, nơi này của nàng là điểm mẫn cảm……”

Đầu lưỡi nóng ẩm ướt khẽ liếm quá khuếch tai, một chút một chút, chậm rãi liếm duyện, lại há mồm ngậm lấy vành tai bạch ngọc mẫn cảm, khiêu khích mẫn cảm của nàng, mà bàn tay to cũng đi theo tiến vào ngăn vạt áo ──

“Không…… A……”

Tần Túy Nguyệt muốn né tránh khiêu khích của Hách Liên Sí, nhưng nàng bị trói lấy căn bản không thể động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bất luận trốn như thế nào, lỗ tai mẫn cảm luôn tránh lưỡi dài nóng ẩm ướt.

Mà theo hắn trêu đùa liếm duyện, nàng cảm thấy một tia cảm giác tê dại phiếm qua toàn thân, làm cho nàng không tự chủ được dật ra thanh âm ngọt ngấy.

Nghe được chính mình phát ra thanh âm xẩu hổ thẹn thùng như vậy, Tần Túy Nguyệt ngẩn ra, chạy nhanh cắn môi dưới, nhịn xuống thanh âm chán ghét kia.

“Phượng Nhi, thanh âm nàng thật là dễ nghe.” Hách Liên Sí ở bên tai nhẹ nhàng tố cáo, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy dáy tai, đầu ngón tay thì đặt trong xương quai xanh xinh đẹp.

Mềm nhẹ lại ái muội phủ lấy làm cho da thịt tuyết trắng nổi lên một trận run rẩy, Tần Túy Nguyệt nhắm mắt lại, cũng không né tránh, cắn chặt cánh môi, quật cường dùng thân thể cứng ngắc chống cự hắn.

Thấy thế, Hách Liên Sí thấp giọng nở nụ cười.

“Phượng Nhi của ta, nàng càng quật cường, càng kích lên chinh phục của ta.” Âm ách thanh âm nói xong, môi nóng ẩm ướt chậm rãi dời xuống, nhất nhất liếm duyện qua làn da tuyết trắng

Mà ngón tay cũng cách cái yếm cầm một cái miên nhũ, năm ngón tay chộp lấy, không nhẹ không nặng vuốt ve, lòng bàn tay cách áo lót nhẹ cọ nhũ tiêm mẫn cảm.

Mà môi lửa nóng cũng đi vào một no đủ khác, cách cái yếm há mồm ngậm lấy nhũ tiêm, lấy đầu lưỡi đỉnh làm, ở trên vải dệt nhẹ vòng quanh vòng quanh.

Không cần……

Tần Túy Nguyệt liều mình kháng cự dục vọng từ thân thể dâng lên, nhưng mắt nhắm lại, làm cho nàng càng có thể cảm giác rõ ràng được khiêu khích của hắn, người trở nên càng mẫn cảm, thở dốc trở nên càng dồn dập, làm cho nàng rất muốn mở miệng cự tuyệt.

Nhưng nàng sợ, sợ chính mình vừa mở miệng, lời nói sẽ trở thành tiếng rên rỉ thẹn người.

Nàng chỉ có thể cắn chặt môi, tay nhỏ bé bị buộc chặt trên đỉnh đầu nắm chặt thành quyền, cố gắng chống cự khiêu khích của hắn.

Thấy nàng vẫn quật cường, môi dưới cắn nhanh như vậy, Hách Liên Sí khóe môi nhất câu, hai ngón tay kẹp lấy nhũ lôi nổi lên thành đỉnh trên áo lót, ngón tay chơi đùa nhẹ đụng.

Mà hàm lấy một nhũ tiêm khác cũng nhanh lấy rắn nanh cắn đi sợi dây trên cái yếm, làm cho tuyết nhũ một bên lộ đi ra.

“Phượng Nhi, nàng xem, thân thể nàng so với cái miệng nhỏ nhắn của nàng thành thực hơn, nàng hồng như vậy, cứng rắn như vậy…… Nàng thích ta chạm vào nàng như vậy, có phải hay không?” Hắn nói nhỏ, đầu lưỡi khẽ liếm qua nhũ lôi đỏ sẫm, mà ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm cũng đi theo nhẹ kéo, trêu chọc tình dục của nàng.

“n……” Tần Túy Nguyệt thét lớn một tiếng, trong ngực nhũ lướt qua ẩm ướt nóng cháy xúc cảm làm cho nàng trực giác mở mắt ra, đã thấy nhũ lôi chính mình bị hắn ngậm lấy, tà tứ hút, thậm chí phát ra chậc chậc thanh.

Mà cặp lam mâu kia tà khí nhìn nàng, một tay kia tùy ý vuốt ve tuyết nhũ đầy đặn, nhẹ vặn đỉnh nhũ lôi.

“Không…… A……” Theo cản năng nàng há mồm cự tuyệt, nhưng mở miệng cũng không áp lực được chính cảm giác của bản thân, mà vang ra rên rỉ

Mà hắn liền bắt được trong nháy mắt, môi nóng ẩm ướt làm càn ngậm nhũ tiêm, ngẫu nhiên liếm qua nhũ mềm mại trắng mịn, một tay dùng sức kéo hạt đậu đỏ, không thể nhịn nữa chịu cách vải dệt, bàn tay trực tiếp chà xát lấy miên nhũ, đem xoa thành các loại hình dạng, hai ngón tay kẹp lấy nhũ lôi, theo vuốt ve mà nhẹ kéo.

Hắn nâng lên đầu gối hướng đến đỉnh tiết khố tuyết trắng, một chút một chút nhẹ cọ mềm mại giữa chân, vuốt phẳng ra mấy phần dịch ẩm ướt.

“n a……” Ngọt ngấy yêu kiều không được từ nhỏ miệng dật ra, Tần Túy Nguyệt muốn nhịn xuống, nhưng lại đánh không lại khiêu khích âu yếm của hắn.

Nàng nhận thấy được giữa chân trong lúc đó chậm rãi tràn ra một chút dịch ẩm ướt, kia động tình mật dịch làm cho nàng xấu hổ ảo não, lại chịu đựng không được.

Cảm giác được mật dịch thấm ra, Hách Liên Sí tà tứ nở nụ cười, đầu lưỡi liếm nhũ tiêm ướt át, răng nang nhẹ kéo.

“Cảm giác được sao? Nàng đã ẩm ướt……”

Hắn cắn nhũ lôi đỏ tươi, đầu góc dùng lực khinh cọ đỉnh mẫn cảm vài cái, làm cho dịch ẩm ướt xuyên thấu qua tiết khố, ẩm ướt đính vật liệu may mặc của hắn.

“A…… Không cần……” Nàng buồn bực trừng mắt hắn, nhưng lại lại không thể phản bác lời nói của hắn, cảm thấy thẹn cảm mãnh liệt chiếm đầy lòng của nàng.

Nàng không thể tin được, thân thể của nàng vì hắn đụng chạm mà dựng lên phản ứng, rõ ràng nàng là trăm ngàn lần không muốn, vừa vặn thể lại kháng cự hắn không được.

“Nàng muốn ta, phải không?” Con ngươi lam nhanh nhìn chằm chằm nàng, không dài dòng, muốn nàng thừa nhận rằng nàng vì hắn mà động tình.

“Không! Ta không cần…… Ta tình nguyện muốn nam nhân khác, cũng không cần ngươi…… A!” Lời còn chưa dứt, nhũ tiêm mẫn cảm lập tức cảm thấy một chút đau đớn.

Hách Liên Sí dùng sức cắn nhũ tiêm, lam mâu nheo lại, tay vuốt ve một đoàn tuyết nhũ khác cũng không lại ôn nhu, ngược lại cuồng tứ xoa nắn, mà một tay kia cũng đi xuống kéo tiết khố, bàn tay to dán lấy hoa huyệt dính hoa lạc, ngón tay nhẹ xoay hoa khâu mẫn cảm.

“Phượng nhi, chọc giận ta đối nàng không có gì tốt cả.” Thanh âm khàn khàn mang theo một tia lửa giận, ngón tay tìm tới hoa huyệt ngay trước nhụy châu, đầu ngón tay nhẹ bắn một cái.

“A!” Tần Túy Nguyệt nhịn không được phát ra một chút ngâm nga, thân thể run rẩy, hạ phúc cũng hưng phấn mà một trận co rút.

Ngón tay thon dài nắn lấy nhụy châu đỏ bừng, mang theo tay cứng rắn cọ xát tiểu hạch.

Mà môi nóng ẩm ướt cũng dời xuống, liếm qua bụng tuyết trắng, ở tiểu rốn chậm rãi vòng vòng, đầu lưỡi lại tham nhập rốn đáng yêu.

“Ngô…… Không cần……”

Tần Túy Nguyệt lắc lắc đầu không được nhẹ ngâm, theo đụng chạm của hắn, da thịt toàn thân phảng phất như bị lửa làm bỏng. Chọc nàng rất khó chịu.

Hạ phúc không ngừng co rút lại, giữa chân truyền đến một trận cắn thực cùng ngứa cảm. Kích thích thân thể của nàng, mà dịch ướt cũng không được mà lưu tiết.

“Không cần?” Hách Liên Sí nhíu mày, bàn tay to lướt qua hương vị ngọt ngào hoa dịch, “Nhưng là nàng xem…… Thân thể nàng không phải là nói như vậy, nhiều nước như vậy, biến tay của ta đều ẩm ướt”

Mâu sương mù, nàng xem đến hoa dịch trên tay hắn, không khỏi cảm thấy một trận xấu hổ, còn không kịp mở miệng, lại nhìn đến lưỡi hắn khẽ liếm bàn tay to dính đầy hoa dịch.

“Không……” Nàng trợn to mắt, không thể tin được nhìn hắn.

“Thực ngọt……” Hắn tà tứ nói xong, đầu lưỡi liếm duyện hoa dịch trên tay. Lam mâu gắt gao nhìn nàng “Hoa dịch nàng thật ngon…”

“Ngươi……” Nàng đỏ mặt, nói không nên lời nói.

Hành động xấu hổ như vậy hắn như thế nào mà làm được? Mà lòng của nàng, lại vì sao cuồng quyến bộ dáng của hắn mà run rẩy……

“Nàng muốn nếm thử?” Hắn tà khí nhìn nàng, không đợi nàng kháng cự, ngón trỏ cùng ngón giữa liền khép lại chen vào trong cái miệng nhỏ.

“Không…… n……” Nàng muốn đẩy ra ngón tay hắn, nhưng đầu lưỡi nhất đụng tới, thường đến là loại tư vị ngọt ngấy của chính mình.

Ngón tay hắn nhẹ kẹp lấy lưỡi của nàng, ở miệng đàn hương quấy làm, đùa bỡn cái miệng nhỏ nhắn ướt át trơn trượt, muốn nàng thưởng thức kỹ hương vị của nàng.

“Như thế nào? Thích hương vị chính mình sao?” Hắn hỏi, khuôn mặt anh tuấn cũng đi theo cúi xuốn, đi vào giữa châm đính đầy mật ngọt.

Nhìn đến hành động của hắn, Tần Túy Nguyệt trừng lớn mắt, lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, nàng muốn mở miệng dọa hắn, nhưng ngón tay di động ở miệng làm cho nàng phát không ra thanh âm

Lam mâu nhìn hoa huyệt mê người kia, yêu dịch trong suốt lóe ra thủy quang, mùi ngọt ngấy rất mê người, hắn tham lưỡi khẽ liếm đóa hoa một chút, đầu lưỡi thường đến hương vị ngọt ngào yêu dịch, đôi môi ngậm lấy một mảnh trong đóa hoa, nhẹ nhàng duyện lấy.

“n……” đầu lưỡi nóng ẩm ướt đang ngậm duyện làm cho nàng cả kinh, lập tức cảm thấy một trận tê dại, cả người hư nhuyễn.

Lưỡi lửa nóng hút ẩm ướt trong đóa hoa. Đầu lưỡi ngẫu nhiên liếm qua hoa khâu, cũng không xâm nhập, gần ở huyệt ngoài đùa bỡn.

Trong ngậm duyện, môi nóng ẩm ướt nhẹ nhàng đi qua, ngậm lấy tiểu hạch được giấu ở hoa thịt, dùng răng nanh khẽ cắn một chút.

Mà một tay kia cũng đi theo đẩy đóa hoa ra, ở giữa chân mẫn cảm nhẹ nhàng đùa, ngẫu nhiên xâm nhập một chút, đã lập tức rời khỏi.

Giống như ngứa cùng khiêu khích làm cho Tần Túy Nguyệt cảm thấy thật là khó chịu, hô hấp dồn dập, phấn lưỡi sớm vô ý thức triền duyện ngón tay hắn, theo ngón tay hắn gây xích mích, khẽ liếm qua lại.

Nàng càng chủ động nâng lên tuyết đồn, hùa đón theo hắn, bản năng khát cầu càng nhiều, lý trí sớm biến mất, còn lại tình dục nồng đậm.

Nàng đã không biết chính mình đang làm cái gì, chỉ cảm thấy nóng quá, thật là khó chịu, kia ngứa cảm hư không không ngừng tra tấn nàng, hoa vách tường co rút lại, cuốn ra càng nhiều hoa dịch, kể ra khát cầu của nàng.

Nhìn đến nàng bởi vì tình dục mà mê loạn, Hách Liên Sí rút ngón tay trong cái miệng nhỏ ra, mà theo ngón tay rời đi, nước bọt do cùng nàng giao quấn cũng hóa thành chỉ bạc ái muội, liên tiếp tay của hắn sượt qua cánh môi mê người.

“Phượng Nhi, muốn ta sao?”

Ngón tay ướt át nhẹ đặt ở cánh môi đỏ tươi, đầu lưỡimềm mại khát vòng mà tìm hiểu, khẽ duyện ngón tay hắn.

“Muốn…… Ta muốn……” Nàng trực giác hưởng ứng, lời vừa ra khỏi miệng, lý trí hỗn loạn hơi hoàn hồn một chút, làm cho nàng lập tức hiểu được chính mình vừa mới nói gì. “Không……”

Nàng trừng lớn mắt, muốn thu hồi vừa rồi câu nói kia, nhưng…… Không còn kịp rồi!

Hách Liên Sí gợi lên đắc ý cười, ở trước nàng đổi ý, ngón tay kẹp lấy hoa châu non nớt, lưỡi cũng đi theo dùng sức hút đóa hoa sớm ướt sũng.