"Cái này Âm Dương Ngọc, vốn là Ngũ Quỷ môn bảo vật?"
Phương Nguyên cả kinh: "Cái kia nơi đây có dị bảo xuất thế tin tức, cũng là giả? Giương đông kích tây?"
"Không sai!"
Quỷ Vô Sinh con ngươi vô thần, gật gật đầu.
"Hảo phách lực, vì chế tạo sương mù, liền loại này Bí bảo đều cam lòng lấy ra làm mồi câu cá. . ."
Phương Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh.
Rất hiển nhiên, muốn che giấu qua rất nhiều võ giả, phải dốc hết vốn liếng, cái này Âm Dương Ngọc liền là vì thế lấy ra.
Nguyên bản, một cái tám quan cao thủ bảo vệ, lại có Ngũ Quỷ môn trong bóng tối tiếp ứng, thực tế cũng có thể coi không có sơ hở nào, làm sao gặp phải Phương Nguyên. . .
"Được! Âm Dương Ngọc cũng không phải là trọng điểm. . ."
Phương Nguyên quăng quăng trên tay mỹ ngọc, biểu hiện một thoáng nghiêm túc lên: "Vậy các ngươi mục đích thực sự, đến tột cùng là cái gì?"
"Mục đích thực sự. . ."
Quỷ Vô Sinh sắc mặt mấy biến, cuối cùng vẫn là chậm rãi thuật lại lên: "Đó là một phần Tàng bảo đồ! Không, hoặc là phải nói là một phần tàn tạ mảnh vỡ. . . Bản môn đã từng từng chiếm được một phần, lại cũng không biết tung tích, đây là phần thứ hai!"
. . .
Thành Lạc Nhật.
Thành này nơi quận Liệt Dương cực bắc, cùng thành Thiếu Dương hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ở ngoài thành có một dãy núi, tên là Huyền Viêm, tục truyền có rất nhiều địa hỏa, nguy hiểm vạn phần.
Lúc này chính trực hoàng hôn lúc, nông phu quy viên, thương nhân dẹp đồ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy cái mục đồng ở bờ sông nô đùa, tràn ngập một loại điền viên sinh hoạt khí tức.
"Hô. . ."
Ở cửa thành sắp rơi xuống thời khắc, một tên người đội đấu bồng vội vội vàng vàng chạy tới, vào thành Lạc Nhật sau khi, mới thở dài một hơi.
"Nơi đây. . . Quả nhiên cùng thành Thiếu Dương rất khác nhau!"
Người đội đấu bồng này tự nhiên chính là Phương Nguyên.
Từ Quỷ Vô Sinh trong miệng tra hỏi đến tình báo sau khi, hắn một chưởng đưa vị trưởng lão này ra đi, chính mình nhưng là chạy tới thành Lạc Nhật.
Cùng võ giả tràn ngập thành Thiếu Dương so với, như vậy thành Lạc Nhật, không thể nghi ngờ nhiều hơn rất nhiều sinh hoạt khí tức, bách tính nhàn nhã sống qua ngày , khiến cho người căn bản không tưởng tượng nổi, ở cái này mặt ngoài phía dưới, lại còn có nhiều như vậy sóng mây quỷ bí.
'Nói ra đều không có người tin tưởng, Ngũ Quỷ môn Môn chủ, thậm chí Tứ thiên môn chiến lực, phần lớn đều ở nơi này hoạt động. . .'
Dù cho so với thành Thiếu Dương càng thêm yên lặng, nhưng vào thành sau khi, Phương Nguyên trong đầu lại cảm thấy một luồng rất lớn ngột ngạt, dường như Thái sơn áp đỉnh giống như.
Đây cũng không phải là chân thực thân thể cảm thụ, mà là huyền diệu khó hiểu tâm linh ảo giác , khiến cho hắn biết được, nơi đây nguy hiểm, tuyệt đối muốn vượt quá thành Thiếu Dương gấp mười lần! Gấp trăm lần!
"Tứ thiên môn võ giả, ta bây giờ là dù như thế nào cũng đánh không lại. . ."
Phương Nguyên đối với tại thực lực của chính mình đúng là rất có tự mình biết mình, hắn lúc này, ở bảy quan võ giả bên trong có thể quét ngang, thậm chí cùng tám tầng Tử quan võ giả chống lại.
Nếu là lợi dụng tất cả ngoại lực, hay là còn có chiến thắng hi vọng, nhưng đối đầu với cô đọng Âm Dương nhị khí Tứ thiên môn võ giả lại là phải thua không thể nghi ngờ kết cục .
Càng không cần phải nói, Ngũ Quỷ môn Môn chủ, chính là cùng Sư Ngữ Đồng giống như, đột phá đến Võ Tông cảnh giới!
"Lúc này, cũng là chỉ có hi vọng ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. . . Hi vọng ta thả ra ngoài tin tức hữu dụng!"
Lần này đoạt đồ ăn trước miệng hổ, hắn luôn mãi nhắc nhở chính mình không cần quá mức chấp nhất.
Thành cũng vui vẻ, bại cũng đáng mừng, vẫn là lấy bảo toàn tự thân làm trọng.
Ngược lại cho dù cuối cùng không thu hoạch được gì, đến không ăn thua Âm Dương Ngọc an ủi thưởng vẫn là tới tay.
"Ta sắp đột phá Tử quan, đến thời điểm Âm Dương Ngọc là có thể lợi dụng, nhanh chóng thăng cấp thành Tứ thiên môn võ giả!"
Phương Nguyên suy tư, chợt đi tới trên đường, tìm nhà khách sạn vào ở.
"Quy Linh tông xem ra cũng không hoàn toàn là kẻ ngu si, liền một cái Hàn trưởng lão bị hấp dẫn đi tới thành Thiếu Dương, Sư Ngữ Đồng tung tích bất định. . . Nếu là thu đến ta nặc danh giấy viết thư, tất nhiên sẽ đến đây mạnh mẽ cướp giật. . . Bất quá ta vẫn là làm con rùa đen rút đầu đi!"
Ý nghĩ nhất định, hắn lúc này bao xuống một cái tiểu viện, mỗi ngày nhìn như không bước chân ra khỏi cửa, lẳng lặng tu luyện, trên thực tế giờ nào khắc nào cũng đang quan sát thành Lạc Nhật cùng Huyền Viêm sơn mạch động tĩnh.
Ngược lại hắn là quyết định chủ ý không làm chim đầu đàn, nếu là Quy Linh tông không có phản ứng, hoặc là chính mình nhận được tin tức trễ, cái kia cũng chỉ có nhận ngã xuống.
. . .
"Ngũ Quỷ môn chủ tính cách đa nghi, chân chính Tàng bảo đồ bí mật, đối với Quỷ Vô Sinh cũng không từng tỉ mỉ luận thuật, chỉ là mệnh hắn truyền bá tin tức giả, đồng thời tận lực duy trì, tin tức e sợ chỉ có mấy cái Tứ thiên môn cao thủ thì mới hiểu được. . ."
Tiểu viện bên trong, Phương Nguyên cẩn thận tỉ mỉ diễn luyện võ công, đỉnh đầu bạch khí bốc lên, tươi thắm như sương, từng tia từng sợi, quả thực có hội tụ thành mây tư thế.
"Ưng Trảo Thiết Bố Sam tầng thứ bảy độ thành thạo đã viên mãn, đón lấy chính là tìm kiếm một bước ngoặt, đột phá Tử quan. . ."
Võ đạo thứ tám quan Tử môn phi thường dứt khoát, xung kích một lần, không thành tựu chết, tuyệt không may mắn có thể nói!
Dù cho đối với mình căn cơ có tự tin, Phương Nguyên cũng ở tích cực điều chỉnh tự thân, muốn lấy trạng thái đỉnh cao nhất đối mặt với.
Ầm ầm!
Đang lúc này, lỗ tai hắn dựng đứng, nghe được một tiếng từ trong thành truyền đến nổ vang.
"Hả? Rốt cục không nhịn được động thủ?"
Phương Nguyên nhảy lên tường viện, nhất thời nhìn thấy trong thành một chỗ ánh lửa ngút trời, kinh người tiếng hú truyền đến, mơ hồ có bóng người đang nhanh chóng giao thủ, không khỏi trong lòng vui vẻ.
Lấy năng lực của hắn, phải tìm được Ngũ Quỷ môn chủ tung tích, đồng thời tiến hành tập kích, chính là hoàn toàn chuyện không thể nào, nhưng đổi thành Quy Linh tông tới làm, liền hoàn toàn khác nhau.
Hầu như là không chút do dự mà, Phương Nguyên nhảy xuống tường viện, hướng về ánh lửa vị trí ẩn núp đi qua.
Ầm ầm!
Càng đến gần, kinh người tiếng khí bạo liền càng ngày càng thê thảm, phảng phất mười mấy cái sấm rền liên tiếp nổ vang.
Loại này động tĩnh, tự nhiên chấn động tới huyện binh cùng phòng giữ võ giả, làm sao đối mặt cái này uy thế ngập trời, căn bản không ai dám tại tiến lên, trái lại sợ hãi rụt rè, hỗn loạn tưng bừng, đúng là cho Phương Nguyên không ít cơ hội.
Cách rất gần, hắn mới phát hiện chiến đấu phát sinh nơi cũng không phải là Ngũ Quỷ môn phân đà, mà là một chỗ phú thương trạch viện ở trong.
Lúc này, mấy cái bóng người ở nóc nhà cấp tốc chạy như bay, mọi cử động mang theo lôi đình vạn quân lực lượng, kinh người cực kỳ.
"Quy Linh tông người? Dĩ nhiên có thể tìm tới nơi này?"
Ở giữa sân, rõ ràng là một đôi ông lão mặc áo đen, chính đang tại vây công một gã khác ngân y bà lão.
Tuy rằng ba người này nhìn đều là một bộ gần đất xa trời thái độ, nhưng động lên tay đến lại là thâm độc tàn nhẫn, uy thế kinh người, liền Phương Nguyên cũng không dám dính phong mang.
"Tứ thiên môn võ giả!"
Phương Nguyên trốn ở một bên, nhìn chằm chằm bà lão kia, trong con ngươi mang theo khiếp sợ.
Đều là Tứ thiên môn cao thủ, này lão phụ một cái san hô quải trượng, vung múa đến gió thổi không lọt, dĩ nhiên đem hai tên cùng cấp áp chế gắt gao ở lại, thực lực cường hãn tới cực điểm.
"!"
Bỗng nhiên, bà lão một tiếng quát lớn, gậy trên sư đầu tựa như điện quang hỏa thạch giống như nhanh nhào lên trước, đột phá một ông già phòng ngự, ở ngực hắn một điểm.
"Sư huynh?"
Hai tên ông lão nhanh chóng rút lui, trước bị điểm trúng người lão giả kia sắc mặt trắng bệch, phun ra một búng máu.
"Được! Được! Được!"
Thấy vậy, ông lão kia sư đệ lại là nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi mang theo vẻ cừu hận: "Viêm trưởng lão. . . Diêm Bà! Mối thù hôm nay, chúng ta Quỷ huynh đệ nhớ kỹ!"
Hắn cùng sư huynh một cái là Âm quan, một cái là Dương quan, mà đối diện Diêm Bà tử, lại là dĩ nhiên đã lên cấp thứ mười một quan, đem Âm Dương nhị khí dung hợp làm một Địa Nguyên cao thủ!
Võ công đến này bước, đón lấy liền chỉ có từ từ tích lũy, để đột phá Thiên Môn!
Bởi vậy, Địa Nguyên võ giả Địa Nguyên lực lượng, thậm chí có thể nói là Nguyên lực mô hình, uy lực không phải chuyện nhỏ, lấy một địch hai cũng không chút nào ngạc nhiên.
"Khục khục. . ."
Diêm Bà vừa thu lại gậy, ho khan vài tiếng, lưng lọm khọm, hoàn toàn không có trước như điên tựa như Ma tư thế: "Ho. . . Người lão, trí nhớ cũng không tốt. . . Hai vị Tiểu ca, có từng nhìn thấy lão thái bà để lại đồ vật? Các ngươi xin thương xót, đưa nó giao cho Lão bà tử, Lão bà tử lập tức xoay người rời đi, còn cho các ngươi bưng trà bồi tội làm sao?"
"Món đồ gì? Chúng ta không có nhìn thấy!"
Quỷ huynh đệ mặt sắc mặt đại biến, thề thốt phủ nhận.
"Khà khà. . . Lão thái bà tử còn chưa nói là cái gì, các ngươi cần gì phải vội vã phủ nhận đây?"
Diêm Bà lắc lắc đầu, tràn đầy tròng trắng mắt con mắt nhìn về phía đối diện hai người: "Đáng tiếc, Âm Thập Trọng Âm huynh không tại, hẳn là đi đem Hàn lão quỷ dẫn đi rồi chứ? Hai người các ngươi, lại là không ngăn được Lão bà tử!"
Quỷ huynh đệ sắc mặt khó coi, rồi lại không phải không thừa nhận, đối phương nói đến chính là lời nói thật.
Chỉ là lúc này, trốn ở âm u nơi Phương Nguyên đột nhiên cả người lông tóc dựng đứng, cả người cũng bắt đầu sốt sắng mà run rẩy lên, vội vã sâu sắc nín hơi, đem chính mình ẩn giấu đến càng sâu.
"Bọn họ không ngăn được, Bổn tọa thì lại làm sao?"
Sau lưng Diêm Bà, một cái lạnh như băng mà không mang theo bất luận cảm tình gì thanh âm vang lên, đọc từng chữ thành băng, hầu như muốn đông lại người dòng máu.
Ở lời nói vang lên đồng thời, Diêm Bà hầu như là phản xạ có điều kiện giống như đột nhiên vung múa gậy, lực phát vạn cân, về phía sau quét ngang.
Hống!
Gậy đầu quái sư đột nhiên mở ra cái miệng lớn như chậu máu, phun ra một đoàn ngọn lửa màu đỏ tím, mang theo nồng nặc khói đen.
Một đòn ra tay sau khi, Diêm Bà cũng không thèm nhìn tới, lập tức về phía trước đột thứ, trong khoảnh khắc đi xa mấy trượng, rồi mới miễn cưỡng đứng lại, nhìn về phía mình sau lưng.
Chỉ thấy nguyên bản nàng chỗ vị trí, căn bản là không có một bóng người, chỉ có ngọn lửa bừa bãi tàn phá vết tích, lại không khỏi ngẩn ngơ.
"Rất tốt, ta nghe nói Diêm Bà 'Hỏa Sư Trượng' quét ngang vô địch, càng là năm đó diệu thủ Lỗ Tử Tượng làm ra, không chỉ có cứng rắn cực kỳ, đỉnh càng là có độc hỏa, chạm da thực cốt, ghi tên U Sơn phủ kỳ môn binh khí bảng thứ tám mươi bảy, hôm nay cuối cùng cũng coi như nhìn thấy. . ."
Cái thanh âm kia tiếp tục ở Diêm Bà sau lưng vang lên, nói chuyện bình dị, dù cho khích lệ, cũng không mang theo chút nào cảm tình.
"Ngũ. . . Quỷ. . . Môn. . . Chủ!"
Mà lúc này, Diêm Bà sắc lại là trắng lóa như tuyết, hầu như là từng chữ từng chữ phun ra cái này làm nàng kiêng dè không thôi xưng hô.
Cũng chỉ có đã đột phá Thiên Môn, thành tựu Võ Tông, chân chính luyện thành Nguyên lực cao thủ tuyệt đỉnh, mới có thể đem nàng như vậy đùa bỡn trong lòng bàn tay!
"Cái này chính là. . . Võ Tông sao?"
Phương Nguyên co rụt lại đầu, căn bản không dám nhìn hướng về Ngũ Quỷ môn chủ phương hướng.
Dù sao, căn cứ hiểu biết nói, Võ Tông cấp bậc võ giả cả người nhạy cảm cực kỳ, dù cho chỉ là cực kỳ nhỏ ánh mắt nhìn kỹ, cũng sẽ lập tức có cảm ứng, nổi lên giết người, trong vòng mười trượng, người tận địch quốc.
"Khanh khách! Môn chủ tại sao phải khổ như vậy làm khó dễ Diêm Bà bà? Nếu có cái gì lời oán hận, hướng về phía ta đến là tốt rồi!"
Nhưng vào lúc này, nương theo một trận tiếng cười như chuông bạc, Sư Ngữ Đồng bồng bềnh mà tới, đôi mắt đẹp bên trong mang theo một tia nóng bỏng: "Nguyên bản nhận được cái kia tin tức, thiếp thân còn hơi nghi ngờ, nhưng thấy đến Môn chủ ở đây, lại là lại không nghi ngờ!"