Tiểu Đậu Khấu

Chương 1: Hầu phủ




Trời rét căm căm, tuyết rơi tựa lông ngỗng bao trùm thành Thượng Kinh, gió lạnh đêm đông quét qua xoay tròn đèn lồng trên gác mái hành lang. Đã vào canh năm, chân trời ánh lên một mảng bàng bạc.

Trong Chiếu Thuỷ Viện ở phủ Tĩnh An hầu, tuyết đọng trên đầu cành lục mai rơi xuống lộp độp.

Tiếng mõ gọi người tỉnh mộng đã đi xa, vú già nha hoàn trong phủ bước chân dồn dập, rì rầm nói chuyện trong bóng đêm yên tĩnh.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa chính của viện vang lên tiếng gõ “cốc cốc”, có người nhẹ giọng gọi: “Tiểu tiểu thư.”

Là Trương ma ma, người hầu bên chỗ Hầu phu nhân.

Tố Tâm bày biện đồ ăn sáng, thấy Minh Đàn ngồi yên không lên tiếng liền nháy mắt với Lục Ngạc đứng sau nàng.

Lục Ngạc hiểu ý, buông lược chải đầu trong tay, bước nhẹ ra gian ngoài đón người.

Chắc là nha đầu canh gác đã mở cửa, khi Lục Ngạc đến gian tiếp khách bên ngoài thì Trương ma ma đã đưa một hàng bà tử và tiểu nha đầu của Cẩm Tú Phường nối đuôi nhau mà vào.

Cách ánh nến mờ ảo, nha hoàn nhị đẳng phủ Tĩnh An hầu nhún người hành lễ khiến một hàng váy xanh nhạt hạ xuống nhịp nhàng như làn sóng bên cửa.

“Trương ma ma.” Lục Ngạc lanh lợi cười khanh khách chào hỏi.

Trương ma ma chớp mắt, vội duỗi tay đỡ nàng rồi nhìn nhìn qua bình phong kia. Bà cũng hiểu, Lục Ngạc tiếp bà có nghĩa là tiểu tiểu thư sẽ không ra ngoài.

Bà cũng tính là quen thân với Lục Ngạc, hàn huyên mấy câu liền dẫn bà tử Cẩm Tú Phường tiến lên giới thiệu xiêm y đồ trang sức mới đặt làm cho dịp vào cung dự tiệc sắp tới.

“…… Tấm da lông Hầu phu nhân đưa tới sáng bóng láng mịn lại trắng tinh không tì vết, chính là loại hàng thượng đẳng khó tìm, nghe nói là vật ngự tứ trong đợt săn mùa thu, không làm được thành đồ đẹp là tội lớn. Việc này khiến chưởng quầy nhà ta lo đến rầu cả người!”

“Nghĩ tới nghĩ lui, chưởng quầy nhà ta vẫn tự mình đi mời Trương nương tử tới làm. Lục Ngạc cô nương cũng biết, sau khi gả chồng, bình thường Trương nương tử không động vào kim chỉ nữa, vì mời nàng làm việc mà chưởng quầy tốn rất nhiều công sức. Cô nương nhìn xem, đường kim mũi chỉ này, hình thêu này.”

Một bên bà tử Cẩm Tú Phường giới thiệu, một bên tiểu nha hoàn đứng sau đưa áo choàng lông cáo bạc ra trước mặt Lục Ngạc để nàng kiểm tra.

Lục Ngạc sáp lại cẩn thận đánh giá một lát, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng: “Thêu kín mặt, lụa bạc đính vào cũng rất chuẩn, không làm hỏng tấm da này.”

Nàng kiểm tra kỹ từ trong ra ngoài, xác nhận không có lỗi mới vừa lòng nói: “Cung yến tổ chức đột ngột, phải chong đèn may thêu gấp gáp mà cũng tinh xảo thế này, chưởng quầy các ngươi có tâm.”

Bà tử vội cười khiêm tốn, rốt cuộc cũng yên tâm.

Lục Ngạc cô nương hầu hạ tiểu tổ tông Minh Đàn – con gái út do vợ cả Tĩnh An hầu sinh. Từ nhỏ nàng ấy là kim tôn ngọc quý nhận ngàn vạn yêu chiều, đã thấy nhiều thứ tốt, bắt bẻ vô cùng, đồ vật bình thường rất khó có thể được người hầu của nàng là Lục Ngạc chấp nhận.

Tiểu tổ tông này có ơn với chưởng quầy nhà bọn họ, hôm nay trời còn chưa sáng chưởng quầy đã bảo bà đi đưa xiêm y cho phủ Tĩnh An hầu, còn dặn bà phải tự mình đi chỗ tiểu tiểu thư một chuyến.

Được một câu “có tâm” của Lục Ngạc, cuối cùng bà cũng có thể trở về báo cáo hoàn thành công việc, ngủ một giấc an ổn.

Bên Chiếu Thủy Viện, Lục Ngạc nhận y phục, nhét cho người ta túi tiền nặng trịch, khách sáo tiễn một đoàn người Trương ma ma ra cửa thùy hoa.

Bên phía Phong Hà Viện, một đoàn bà tử nha hoàn khác đưa xiêm y đồ trang sức tới muộn, vừa mới đi vào nhà chính.

Hoàng ma ma, cũng là người hầu bên cạnh Hầu phu nhân, cười hành lễ với biểu cô nương sống nhờ ở Hầu phủ – Thẩm Họa rồi giới thiệu xiêm y trang sức.

Thẩm Họa nghe, quét mắt nhìn gấm vóc hoa phục, đá quý trâm thoa, cuối cùng dịu dàng nhún người, nhẹ giọng nói: “Làm phiền Hoàng ma ma đi một chuyến, A Họa cảm tạ phu nhân.” Ngay sau đó nháy mắt với tỳ nữ bên cạnh mình.

Tỳ nữ hiểu ý, bước nhỏ tiến lên, nhét cho Hoàng ma ma một túi tiền được thêu tinh xảo.

Túi tiền tinh xảo, bên trong lại không có nhiều. Ra khỏi Phong Hà Viện, Hoàng ma ma liền thò tay vào ống tay áo ước lượng tiền thưởng ít nhiều ra sao.

Bà cũng không để bụng chút thưởng bé tí tẹo này, chẳng qua vừa đúng gặp phải đoàn người Trương ma ma từ Chiếu Thủy Viện ra, mà bà lại không hợp Trương ma ma mấy.

“Đã nghe nói từ lâu là đi sang chỗ tiểu tiểu thư làm việc sẽ được nhiều tiền thưởng, hoá ra là thật. Hôm nào muội ra ngoài là có thể đi mua phấn mặt mình thích ở Lãm Thúy Các hôm nọ rồi.”

Phía sau Trương ma ma, một tiểu nha hoàn mặt tròn vừa mới được thăng chức lên nha hoàn nhị đẳng, lần đầu đến Chiếu Thủy Viện đang nói chuyện với đồng bạn bên cạnh.

Nha hoàn dáng người cao ráo đi sau Hoàng ma ma nghe xong, không nhịn được cười nhạt: “Chỉ là phần thưởng tầm thường thôi, lúc ngươi đi mua phấn mặt cũng đừng nói là người Hầu phủ chúng ta, không lại làm người khác cho rằng người ở phủ Tĩnh An hầu đều quê mùa thiếu hiểu biết như vậy.”

Tiểu nha đầu mặt tròn được thăng từ tam đẳng lên nhị đẳng chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, khả năng đấu võ mồm cũng không phải dạng vừa. Nàng ta vội tỏ ra kinh ngạc: “Thưởng như vậy mà cũng tầm thường, chẳng lẽ tiền thưởng biểu cô nương cho có thể mua luôn cả gian cửa hàng son phấn à?”

“Ngươi!”

“Thôi, đừng chấp nàng ta.” Có người giữ chặt nha đầu dáng cao, “Chúng ta đều là người trong viện phu nhân, ra ngoài làm việc chỉ mong công việc suôn sẻ là được, cái khác quan trọng gì đâu.”

Dáng cao được khuyên hạ hoả, từ lời này lại nghĩ đến chỗ mấu chốt, không còn tức nữa mà cười: “Đúng vậy, đi làm chẳng phải là muốn thuận lợi xong việc sao, trên dưới cả nhà này, sợ là cũng không có chỗ nào thuận lợi hơn so với đi làm việc ở chỗ biểu cô nương.”

Nàng chưa nói ra những việc bị bắt bẻ ở chỗ tiểu tiểu thư, Mặt tròn coi như không biết, cũng không nói theo.

Dáng cao lại nói: “Kể cũng hiếm có, biểu cô nương dịu dàng xinh đẹp tài tình, đối xử với hạ nhân còn rất hiền lành.”

“Hơn nữa là nàng ấy có một ca ca tốt.” Phía sau Hoàng ma ma có một nha đầu khác chen vào nói.

Dáng cao phụ họa: “Đúng vậy, có Thẩm tiểu tướng quân ở đây, tương lai của biểu cô nương đương nhiên không kém được.”

Mặt tròn cười: “Hai vị tỷ tỷ này chú ý nha, phu nhân và tiểu tiểu thư mới là chủ tử chân chính của chúng ta, tương lai của biểu cô nương như thế nào là số của biểu cô nương, liên quan quái gì đến hai vị tỷ tỷ đâu.”

Dáng cao không nghĩ ngợi gì mà nhanh mồm nhanh miệng độp lại: “Biểu cô nương sống nhờ Hầu phủ có tương lai tốt thì cả phủ cũng có vinh dự chứ sao, gì mà không thể quan tâm? Biết đâu được qua hôm nay người ta đã bay lên cành cao đến phố Xương Ngọc ấy.”

Dường như có gió lạnh chợt quét qua, cả hành lang phía đông vừa rồi còn náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh hẳn —

Ở Thượng Kinh không ai không biết, phố Xương Ngọc chỉ có một tòa phủ trạch.

Vị ở trong phủ là người mà không phải ai ở Đại Hiện cũng có thể nhắc tới.

Hai vị ma ma vốn dĩ không thèm để ý đến câu chuyện giằng co của hai tiểu nha đầu bỗng nhiên dừng chân, quay đầu lại lạnh giọng trách mắng: “Các ngươi đang nói bừa cái gì vậy! Vị ở phố Xương Ngọc là người để các ngươi bàn luận sao? Ai cho các ngươi lá gan khua môi múa mép ở đây!”

Bọn nha đầu bị dọa sởn cả gai ốc, biết mình nói sai rồi, từng người im thin thít chỉ ước gì đầu mình cúi xuống được tận chân. Nha đầu mới nhắc tới phố Xương Ngọc đã bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hộp gỗ đàn hương cầm trong tay cũng run bần bật.



“… Có người nhắc tới phố Xương Ngọc, hai vị ma ma đã mắng cho té tát. Lúc đi qua hoa viên phía đông nô tỳ sợ bị phát hiện nên cũng không dám đi tiếp.”

Trong Phong Hà Viện, Thẩm Họa đứng ở trước cửa sổ nhà chính nghe tỳ nữ của mình bẩm báo việc nghe lén được khi bám theo đoàn người kia.

Nghe xong, khóe môi nàng cong lên, nhìn sang hướng Chiếu Thủy Viện, trong mắt ánh lên sự khinh miệt không giống với nét dịu dàng thường ngày.



“Cho nên bổn tiểu thư không dịu dàng không xinh đẹp, tài năng cũng không bằng nàng ta, đối đãi với các ngươi cũng không đủ nhân từ. Chậc, ca ca của bổn tiểu thư cũng không anh dũng thiện chiến như Thẩm tiểu tướng quân, tương lai không tốt.”

Trong Chiếu Thủy Viện, Minh Đàn chống cằm ngồi cạnh bàn, thong thả ung dung thuật lại.

Hương thơm dìu dịu thanh đạm của trà Ngân Sinh ẩn giấu trong mùi đồ ăn sáng, như có như không. Gương mặt trắng nõn trong veo như ngọc ẩn hiện sau màn sương trắng của nước pha trà cũng mơ hồ.

“Tiểu thư đừng để ý mấy lời nói bậy lắm mồm của bọn chúng, dung mạo, tính tình của tiểu thư đều là xuất sắc trong đám khuê tú ở Thượng Kinh.”

Lục Ngạc không kịp ngăn tiểu nha đầu một năm một mười kể lại chuyện kia, bây giờ chỉ đành đổi đề tài vớt vát.

“Đúng rồi tiểu thư, đồ vật phu nhân đưa tới nô tỳ đều đã xem qua, hôm nay vào cung mặc đồ thế nào ạ?”

Lục Ngạc chuyên phụ trách quần áo ở Chiếu Thủy Viện, rất có năng lực trong việc phối hợp xiêm y trang sức. Chỉ chốc lát sau, nàng đã kể ra từ trâm ngọc có khắc chìm chữ “Đàn” đến tấm áo choàng lông bạch hồ thêu kín mặt lụa.

Nói xong từng cái một cũng chưa thấy hồi âm, Lục Ngạc không nhịn được giương mắt liếc trộm: “Tiểu thư?” Giọng nói của nàng lại càng dè dặt.

Tố Tâm hầu hạ việc ăn uống, đưa một chén cháo trắng tới trước mặt Minh Đàn, cũng nhắc giúp: “Tiểu thư, người cần phải xem xét xiêm y một chút.”

Minh Đàn quét mắt nhìn trang phục trong tay Lục Ngạc: “Mặc cái này luôn đi, mặc cái gì cũng giống nhau cả thôi.”

Nàng lại đổi tay chống cằm, tay kia mân mê thìa sứ quấy cháo trong bát.

Canh năm mới dậy, nàng mặc trên người áo ngủ thêu chìm hoa văn hoa lê trắng, bên ngoài khoác áo choàng da cáo mềm mại, tóc đen như thác nước buông xuống bên hông, chỉ một lọn tóc nhỏ xõa lung tung bên má nàng.

Cũng không biết nàng suy nghĩ gì, lông mi dày cong vút thỉnh thoảng rung rinh, tựa như nháy theo ánh nến lay động phản chiếu trên thành bát sứ, dáng vẻ mỹ nhân như ngọc.

Đáng tiếc, lúc này mỹ nhân không muốn ăn gì cả, cho đến khi cháo trắng nguội rồi nàng chưa ăn được mấy miếng.

Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Tố Tâm vốn ít nói cũng không nhịn được mà khuyên: “Cháo trắng tốt cho dạ dày, tiểu thư vẫn nên dùng một chút, hôm nay người còn phải vào cung đó.”

Cung yến nhiều quy củ, không thể thoải mái như khi ăn ở nhà, Tố Tâm cũng có ý tốt. Nhưng không nói đến còn đỡ, nhắc tới chuyện tiến cung, Minh Đàn càng cảm thấy uất nghẹn muốn chết.

Bình thường tết Nguyên tiêu cũng không có cung yến, lý do hôm nay tổ chức cung yến nhà nào cũng hiểu, nhưng người trong cung còn muốn lấp liếm nên bắt cả những người đã có hôn ước từ lâu như nàng cũng phải vào cung dự tiệc.

Nếu là bình thường đi hóng chuyện cũng không phải không được, nhưng hiện giờ đầu óc nàng chỉ toàn là chuyện vị hôn phu của nàng dan díu với biểu muội của hắn, còn đã có con riêng rồi!

Tuy rằng chuyện này bị giấu rất kỹ, nha hoàn của nàng cũng không biết, nhưng đứa con riêng kia đã tròn hai tuổi, tung tăng nhảy nhót gọi cha, bất kể cuối cùng hôn sự ra sao thì cũng sẽ trở thành bằng chứng cho việc tiểu tiểu thư Minh gia nàng đây bị vị hôn phu phản bội.

Nghĩ đến mối hôn sự vốn được người người ca ngợi, kể cả nàng trước đây cũng rất tự đắc có khả năng rất lớn sẽ kết thúc một cách ê chề, bỗng nhiên Minh Đàn cảm thấy than Ngân Ti trong chậu như đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng nàng, rồi lại thấy cháo trắng nguội ngắt nuốt từ cổ họng xuống đáy lòng lạnh băng.

“Không ăn.”

Đầu óc nàng đang rối bời, gác muỗng sứ đứng dậy đi vào gian trong.

Tố Tâm nhìn bóng dáng nàng mà thở dài, cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ huy nhóm tiểu nha đầu dọn hết đồ ăn sáng gần như chưa được động vào đi.

“Nhiều ngày nay tiểu thư bị làm sao vậy, nếu không thích mấy nha đầu kia nói xấu sau lưng, bẩm báo phu nhân tống cổ đi là xong, không đến mức cũng không thèm nhìn xiêm y chứ.”

Tiểu thư nhà các nàng để ý nhất là quần áo trang điểm, mỗi lần ra cửa đều phải chỉn chu tinh xảo từ sợi tóc trên đầu đến hoa văn trên đế giày, cũng không lạ khi Lục Ngạc hoài nghi, nàng ghé sát vào tai Tố Tâm thì thầm.

Tố Tâm cũng không hiểu được: “Hôm qua trực đêm tỷ có hỏi qua, tiểu thư không nói, có lẽ là muốn yên tĩnh. Được rồi, tỷ đi phòng bếp hầm bát cháo gà, trước khi tiến cung dỗ tiểu thư ăn lót dạ, muội cũng đừng đi làm phiền tiểu thư.”

Tố Tâm lớn tuổi hơn lại tinh tế trầm tĩnh, được Minh Đàn coi trọng nhất. Lục Ngạc mếu máo không dám phản bác, chỉ thắt lại dải lụa bên hông nhìn theo Tố Tâm ra cửa.

Nhưng đợi khi bóng dáng Tố Tâm biến mất ngoài cửa thùy hoa, nàng lại lập tức xoay người nhẹ tay nhẹ chân mà đi vào gian trong.

Gian trong của Chiếu Thủy Viện bày biện đồ vật trang nhã tinh xảo, lớn như giường khắc hoa, nhỏ như chiếc móc bạc, mọi thứ đều có nguồn gốc câu chuyện đằng sau, huân hương trong phòng cũng được chú ý thay đổi theo thời tiết.

Hôm nay đốt hương hoa lê nhẹ nhàng thoang thoảng, ngọt thanh mát lạnh. Minh Đàn ngồi trước bàn trang điểm, vẫn đang chống cằm, dáng vẻ lười biếng không có tinh thần.

“Tiểu thư, nô tỳ tiếp tục chải đầu vấn tóc cho người nhé?” Lục Ngạc định tiến lên, dè dặt hỏi một câu.

Minh Đàn không lên tiếng, nàng bèn coi như tiểu thư đồng ý, vừa bắt đầu vấn tóc cho Minh Đàn, vừa coi mình như tri kỷ mà tâm sự: “Tiểu thư đang phiền lòng chuyện biểu cô nương cũng tiến cung hôm nay sao? Tiểu thư yên tâm đi, vị kia có thân phận gì chứ, làm sao có thể thực sự coi trọng biểu cô nương. Kể cả có để ý tới thì lấy gia thế của biểu cô nương cố lắm cũng chỉ được làm trắc phi, sao có thể so sánh với người, sau này tiểu thư chính là phu nhân thế tử phủ quốc công chân chính rồi.”

Minh Đàn: “…”

“Hơn nữa, thế tử gia của chúng ta dáng vẻ đường đường, văn chương xuất chúng, cả kinh thành ai chẳng hâm mộ người và thế tử gia là kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh!”

Câu này Lục Ngạc nói cực nhỏ nhưng lại có giọng điệu đầy tự hào, lại như kim đâm chói tai Minh Đàn.

Ai muốn là một đôi trời sinh với cái kẻ không biết xấu hổ kia? Hắn cũng xứng sao!

Nàng sợ nha đầu này lại nói mấy câu làm mình tức hộc máu, bèn nhắm mắt giơ tay ý bảo ngừng lại: “Lấy gương tới đây.”

Lục Ngạc không biết mình nói sai điều gì, cũng may đầu óc nhanh nhẹn linh hoạt, vội gỡ gương đồng nhỏ xuống, rất biết điều mà đổi giọng, đứng bên cạnh khen ngợi Minh Đàn có dung mạo chim sa cá lặn.

Minh Đàn chăm chú nhìn khuôn mặt đoan trang xinh đẹp trong gương, không nói gì nữa. Chỉ là từ khóe môi cong cong kia, có thể dễ dàng nhìn ra nàng vừa lòng với lời khen của Lục Ngạc.

— Nha đầu Lục Ngạc này lời nói việc làm còn lanh chanh, lại còn hay xát muối vào lòng nàng, nhưng nói một câu không sai: đối diện với một khuôn mặt thế này, ăn cơm trắng cũng nhiều thêm được mấy bát.

Ôm gương tự soi nửa khắc, lửa giận trong lòng nàng cũng xẹp xuống từ lúc nào, ngập tràn đầu óc chỉ còn một ý niệm: Bổn tiểu thư sao lại đẹp như vậy chứ!