Tiểu Đậu Khấu

Chương 3: Đêm hoa đăng




Trong chớp mắt, cả điện im phăng phắc.

Minh Đàn ngây người cho rằng mình nghe lầm, dù cho Định Bắc vương điện hạ cực kỳ được lòng Thánh thượng, tay nắm quyền cao, nhưng Cố Cửu Nhu cũng là đích nữ của Thừa Ân hầu, nói người ta như vậy thực sự quá mức ngông cuồng vô lễ.

Vậy mà qua thật lâu, hai người duy nhất có tư cách bác bỏ trong điện cũng không nói một lời.

Chương hoàng hậu không lên tiếng còn có thể hiểu được về mặt tình cảm, dù sao tỷ tỷ của Cố Cửu Nhu là Ngọc quý phi cũng thường gây chuyện với nàng ở hậu cung.

Nhưng Thành Khang đế luôn luôn sủng ái Ngọc quý phi cũng chẳng buồn nói một câu giảng hòa cho có lệ, chỉ lo uống rượu một mình, dường như việc trước mắt chẳng hề liên quan gì tới hắn.

Cho tới khi thân ảnh mặc y phục gấm đen rời đi, trong điện vẫn yên tĩnh không tiếng động, nội thị cũng chỉ khom người đưa tiễn, không ai dám cản.



Trước khi dự tiệc, đại khái tất cả mọi người đều không ngờ cung yến lần này sẽ qua loa xong việc như vậy.

Lúc ra khỏi cung còn chưa tới cuối giờ dậu, trời còn chưa tối, trên phố vừa mới lên đèn rực rỡ.

Minh Đàn dẫm lên ghế kiệu chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi từ phía sau: “A Đàn!”

Nàng quay đầu lại, thấy rõ người tới là ai thì không khỏi cười tươi.

Vốn dĩ Bạch Mẫn Mẫn gọi xong muốn đi tới chỗ nàng luôn, nhưng đúng lúc thấy Minh Đàn quay đầu mỉm cười lơ đãng, dường như trong thoáng chốc những ngọn đèn vốn đang tỏa sáng rực rỡ phía sau nàng lại trở nên nhạt nhòa.

Hàm răng trắng bóng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, mày mảnh môi cong như trăng sao. Mỹ nhân trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bạch Mẫn Mẫn nhìn nàng đến ngây người, một lát sau được tỳ nữ nhắc nhở mới hoàn hồn.

Bạch Mẫn Mẫn là đích nữ của đại phòng phủ Xương quốc công, là biểu tỷ ruột thịt của Minh Đàn. Vì tuổi tác gần nhau, thân cận từ nhỏ, hai người cũng là bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Lúc trước ở Trường Minh Điện, chỗ của phủ Xương quốc công và phủ Tĩnh An hầu cùng ở bên trái, hai người không thể đối mặt nói chuyện. Giờ vừa ra khỏi cung, Bạch Mẫn Mẫn đã vội vàng đi qua đây.

Nàng tiến lên thân mật giữ chặt Minh Đàn, lại lanh lợi hành lễ với Bùi thị: “Mẫn Mẫn thỉnh an cô mẫu.”

Tính nàng nghĩ sao nói vậy, không thích lòng vòng, thỉnh an xong liền thẳng thắn phát biểu ý đồ đến: “Cô mẫu, hôm nay Nguyên Tiêu, con nhờ huynh trưởng đặt riêng cho một gian phòng ngắm sông ở Thính Vũ Lâu, muốn mời A Đàn đi ngắm hoa đăng cùng con, cô cho con mượn A Đàn mấy canh giờ được không?”

Người cô ruột của Bạch Mẫn Mẫn là mẹ đẻ quá cố của Minh Đàn, Bạch thị, với thân phận tính tình nàng như vậy mà chịu chủ động gọi Bùi thị một tiếng “Cô”, không thể nghi ngờ đây chính là sự khẳng định tốt nhất đối với thanh danh “hiền từ” của Bùi thị.

Trong lòng Bùi thị cực kỳ thoải mái, nào còn gì mà không đồng ý, cười nói thân mật, lại sai tùy tùng cùng đi, còn cẩn thận dặn dò Lục Ngạc phải chăm sóc tốt cho tiểu thư nhà mình.

Không thể không thừa nhận, Bùi thị là người thông minh. Câu chữ Bạch Mẫn Mẫn nói ra không nhắc đến Thẩm Họa, bà cũng đúng lúc quên mất mình thân là chủ mẫu Hầu phủ thì phải quan tâm săn sóc tất cả mọi người, chưa nói câu nào kiểu như bảo Thẩm Họa đi theo cùng cho vui.

Đợi Bạch Mẫn Mẫn dắt Minh Đàn rời đi, Bùi thị cũng thấy hơi xấu hổ, chỉ coi như không có việc gì phát sinh, cười khanh khách nói với Thẩm Họa hôm nay trong phủ chuẩn bị bánh trôi màu nào màu nào.

Trên đường đi tới Thính Vũ Lâu, Bạch Mẫn Mẫn khen ngợi cách đối nhân xử thế của Bùi thị, lại tiện thể kể chuyện oán giận sau khi chị dâu mới nhà mình tham gia quản lý việc nhà thì định ra bao nhiêu là quy củ rườm rà ra sao, ngày tháng nàng trôi qua gian nan thế nào.

Minh Đàn một lòng muốn hỏi thăm chuyện quan trọng với Bạch Mẫn Mẫn, nhưng ngày hội Nguyên Tiêu, trên đường ngựa xe ồn ào náo động vô cùng, không quá tiện để nói chuyện. Nàng đành phải kiên nhẫn chờ đến Thính Vũ Lâu rồi hỏi han kỹ càng sau.



Thính Vũ Lâu là quán trà nổi danh nhất kinh thành, trà bánh ngon, phong cảnh bên sông càng đẹp. Mỗi năm đến đầu xuân và cuối thu, mưa phùn tầm tã, sương khói sóng nước mênh mang trên mặt sông, hoạt động được văn nhân nhã sĩ ở Thượng Kinh yêu thích là dựa vào lan can lầu, ngắm cảnh, nghe mưa rơi.

Ngoài ra mỗi năm vào tết Nguyên Tiêu, thuyền của quan phủ đều sẽ bắn pháo hoa trên mặt sông Hiện Giang, hai bên bờ sông cũng có cảnh đẹp rực rỡ gọi là “nhất dạ ngư long vũ”.

Thính Vũ Lâu có vị trí tuyệt hảo, là nơi xem hoa đăng đẹp nhất, quan to hiển quý đến đâu cũng đều cần đặt trước mấy tháng mới có phòng riêng ngắm cảnh sông trong đêm Nguyên Tiêu.

Gian phòng của Bạch Mẫn Mẫn ở lầu ba, phòng không lớn lại trang trí vô cùng tinh xảo, vị trí ngắm cảnh cũng coi như thượng hạng. Nhưng muốn nói tốt nhất thì phải là gian noãn các ở giữa, cạnh gian của các nàng.

Khi gã sai vặt dẫn Bạch Mẫn Mẫn và Minh Đàn lên lầu, bên trong gian noãn các ở giữa kia đã có bốn người ngồi vây quanh bàn, đang uống rượu nói chuyện phiếm.

Nam tử ngồi gần cửa quần áo đẹp đẽ quý giá, toàn thân trên dưới toàn vật phi phàm. Đương nhiên, đồ vật phô trương nhất của hắn vẫn là mảnh dương chi bạch ngọc thắt bên hông có khắc chữ “Chương”.

“Chương” là họ của Hoàng hậu, chỉ cần hơi có hiểu biết về thế gia kinh thành đều biết người có ngọc này chỉ có thể là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng hậu, Chương Hoài Ngọc.

Lúc này Chương Hoài Ngọc cà lơ phất phơ ngồi ở bên cạnh bàn, thưởng thức chén rượu trong tay, vừa nghiêng nghiêng cười nhạo nam tử mặc đồ đen bên cạnh, vừa trêu chọc nói: “Điện hạ, giờ sự việc trong cung yến ở Trường Minh Điện ồn ào lắm nha, thiên kim tiểu thư nhà người ta đầy một bụng tình ý lại đặt nhầm chỗ, nghe nói khóc sướt mướt trên đường ra khỏi cung đó.”

Mí mắt nam tử mặc đồ đen cũng chưa nâng, nhưng Lục Đình ngồi đối diện hắn lại bình tĩnh hỏi: “Là con gái của Cố Tiến Trung?”

Cố Tiến Trung là tên húy của Thừa Ân hầu.

Chương Hoài Ngọc nhướng mày, gật đầu.

Trong mắt Lục Đình ánh lên vẻ tàn khốc: “Còn chưa đến lúc nàng ta khóc sướt mướt đâu.” Ngay sau đó bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

So với Chương Hoài Ngọc hoa hòe lộng lẫy cùng Lục Đình tàn nhẫn hùng hổ, Thư Cảnh Nhiên mặc áo gấm trắng ngà thêu mây hiển nhiên có khí chất nhẹ nhàng ôn nhuận của công tử thế gia hơn.

Thư Cảnh Nhiên xoay xoay nhẫn ngọc ban chỉ, lại cười lắc đầu nói: “Thực ra làm mất mặt mũi người ta là chuyện nhỏ, chẳng qua việc này xảy ra, chưa hết ngày mai, lời đồn Định Bắc vương điện hạ kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì có thể sẽ truyền đến hết đầu đường cuối ngõ ai ai cũng biết. Đến lúc đó muốn tìm một mối nhân duyên tốt, sợ là khuê tú trong kinh…”

Lời này chưa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ, sau đó là giọng nói không rõ ràng của gã sai vặt: “Hai vị tiểu thư, mời vào trong.”

Có lẽ là người tới nhã gian bên cạnh.

Thư Cảnh Nhiên dừng câu chuyện, mấy người khác cũng ăn ý mà không hề lên tiếng.

“A Đàn, mau ngồi đi. Tỷ đã bảo bọn họ chuẩn bị trà bánh hết rồi, đều là đồ muội thích ăn. À đúng rồi, vừa mới nói đến chỗ nào nhỉ?”

Bạch Mẫn Mẫn là người có thể nói rất nhiều, suốt dọc đường đi cũng chưa hề ngừng, từ chuyện phiền lòng nhà mình nói một hơi đến chuyện cung yến ở Ung Viên.

“Cung yến, chính là cung yến đó. Nha hoàn nhà bọn muội cũng thật là lắm mồm, Thẩm Họa sao có thể với được tới phủ Định Bắc vương, huynh trưởng Thẩm Ngọc của nàng ta được Định Bắc vương coi trọng, nhưng cũng không có chuyện coi trọng cấp dưới thì sẽ cưới muội muội cấp dưới làm vương phi, tới Cố Cửu Nhu còn bị mất mặt kia kìa. Nói đến chuyện này, Cố Cửu Nhu cũng thật can đảm, bệ hạ nương nương đều ở đó, nói thẳng nàng ta khuynh mộ người kia thì thôi, lại còn phải làm trò đánh đàn dâng nhạc, nghĩ gì vậy.”

“Cố Cửu Nhu đúng là to gan, nhưng vị Định Bắc vương điện hạ kia cũng quá mức vô lễ kiêu ngạo.” Ở cùng Bạch Mẫn Mẫn, từ trước đến nay Minh Đàn đều thả lỏng, hơn nữa có Lục Ngạc ở bên ngoài canh giữ, nàng chống cằm, không kiêng dè gì mà ghét bỏ nói, “Một kẻ vũ phu ngông cuồng thô tục, muội thấy cũng không phải người lương thiện gì.”

Chương Hoài Ngọc: “……”

Lục Đình: “……”

Thư Cảnh Nhiên: “……”

Cái người “vũ phu thô tục” cũng theo bản năng mà đờ cả người.

Minh Đàn không hề phát giác, ưu nhã mà thưởng thức ngụm trà, rốt cuộc nhớ tới chuyện chính: “Đúng rồi, mấy ngày nay tỷ có hỏi được cữu cữu có tính toán gì không?”

Bạch Mẫn Mẫn vẫn luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì quan trọng, lúc này Minh Đàn chủ động hỏi nàng mới nhớ ra.

“Ôi, không đâu. Ngày ấy muội cũng nhìn thấy dáng vẻ đó của cha ta, hận không thể cầm dao phay đi ngay phủ Lệnh quốc công chém người, nhưng ông được Chu tiên sinh kia khuyên bảo thông suốt, mất nhiều ngày mới có thể bình tĩnh lại. Tỷ nghĩ chắc là muốn chờ phụ thân muội hồi kinh rồi bàn bạc thêm.”

Minh Đàn nghe vậy, mày đẹp nhíu lại.

Sở dĩ nàng biết được chuyện dơ bẩn kia của vị hôn phu, là vì đợt trước nàng đi phủ Xương quốc công thăm bà ngoại, bị Bạch Mẫn Mẫn túm đi thư phòng tìm trộm tiểu thuyết.

Vốn dĩ đã tìm được tiểu thuyết, không ngờ trước khi chuồn êm, cữu cữu nàng Bạch Kính Nguyên cùng quân sư Chu tiên sinh cùng vào thư phòng, vừa vào cửa liền nổi trận lôi đình, ném bay nghiên mực Đoan Khê tốt nhất, còn chửi rủa xỉ vả mười tám đời tổ tông phủ Lệnh quốc công, không để các nàng có cơ hội tránh đi không nghe lén.

“Chính thất chưa nghênh vào cửa đã tư thông cùng biểu muội, còn có con riêng, loại chuyện chó má bại hoại này mà bọn Lương gia cũng làm được! Thằng khốn đó thực sự nghĩ mình là hoàng thân quốc thích sao, nếu không phải việc hôn nhân này định ra sớm, bọn Lương gia thối tha vô dụng kia chờ tám đời cũng không đủ trình độ cưới A Đàn! Muốn bị phủ Tĩnh An hầu giết hay là phủ Xương quốc công giết? Nực cười!”

Lúc ấy Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn đều sợ ngây người, đứng yên trong chỗ trốn một lúc lâu cũng không dám nhúc nhích.

Chờ tỉnh táo lại, Bạch Kính Nguyên và Chu tiên sinh kia đã ra khỏi thư phòng như một cơn gió.

Thực ra ngay lúc ấy, Bạch Mẫn Mẫn tức giận đến nỗi muốn đi tìm Bạch Kính Nguyên cha nàng để bảo ông lập tức tới phủ Lệnh quốc công đòi công bằng cho Minh Đàn.

Nhưng đúng như lời Chu tiên sinh khuyên, việc này không nên công khai, làm loạn lớn chuyện hơn đều không tốt cho cả hai bên. Phụ thân Minh Đàn cũng đang trên đường hồi kinh báo cáo công tác, nhà ngoại tùy tiện thay mặt cãi vã cũng không ổn.

Lúc trước nhất thời quên mất việc này còn không cảm thấy gì, giờ nhớ tới, Bạch Mẫn Mẫn vẫn cực kỳ tức giận.

Nàng ăn một lúc ba cái bánh, thoá mạ phủ Lệnh quốc công y như cha nàng, lại vỗ vỗ bàn cam đoan với Minh Đàn: “Chuyện này hoàn toàn là Lương gia sai, nhân phẩm bại hoại như thế làm sao có thể xứng với muội! A Đàn muội không cần lo lắng, có cha tỷ ở đây, nhất định có thể bỏ việc hôn nhân này!”

“Muội đương nhiên biết người này không xứng, chẳng qua giải trừ hôn ước…”

Minh Đàn không nói tiếp, nhưng Bạch Mẫn Mẫn và người bên phòng sát vách đều hiểu rõ, thời thế này thực sự hà khắc đối với nữ tử, bất kể nguyên do ra sao, giải trừ hôn ước tất nhiên tổn hại danh dự nhà gái.

Minh Đàn dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ghé sát vào, thử thăm dò hỏi: “Mẫn Mẫn, tỷ nói nếu giải trừ hôn ước… Muội nên biểu hiện như thế nào mới có thể có vẻ trong sạch kiên cường bất khuất?”

“……?”

“Trong sạch kiên cường bất khuất?”

Bạch Mẫn Mẫn buông điểm tâm trong tay, cẩn thận nghĩ lại: “Tỷ nhớ khi ngũ cô nương Lý gia bị từ hôn, nàng đến thẳng nhà chồng rồi cắt tóc đoạn tuyệt. Còn có tam cô nương Phương gia ở thành đông, trước ngày thành hôn hôn phu nàng chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu, hơn nữa vì người này có thai nên còn làm lễ rước vào cửa như thiếp nhà lành, tam cô nương Phương gia biết được việc này, vắt một dải lụa trắng qua xà nhà, thắt cổ tự sát.”

“……?”

“Cũng không cần kiên cường bất khuất đến thế.”