Tiểu Đậu Khấu

Chương 35: Tạ ơn




Được khen như vậy, Minh Đàn cười cong tít cả mắt. Nàng vô cùng phấn khởi lôi kéo Giang Tự đi khắp phòng, còn cẩn thận giới thiệu từng chỗ một.

Giang Tự lúc này mới phát hiện ra mới chỉ có nửa ngày, đồ trong Khải An Đường đã thay đổi gần hết theo sở thích vị tiểu vương phi này của hắn.

Đợi giới thiệu xong, Minh Đàn mới nhớ ra nơi này trước đây là nơi ở của một mình phu quân nàng. Nàng dè dặt hỏi: “A Đàn tự ý quyết định thay đổi đồ đạc trong phòng, phu quân có không thích, có khó chịu không?”

Rất là khó chịu, nhưng Minh Đàn kéo tay hắn lắc nhẹ làm nũng, bàn tay mềm mại, còn nghịch ngợm cào cào lòng bàn tay hắn. Hắn không giỏi, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử như vậy, đành phải nói ra lời trái lương tâm.

“Không sao.”

“Nàng thích là được.”

Minh Đàn nghe vậy lại tươi cười rạng rỡ hơn, rốt cuộc cũng an tâm.

Nhưng sự an tâm của nàng không phải cứ thế đến không, mà phải bồi thường bằng cái khác khi màn đêm buông xuống.

Buổi tối lăn lộn hai lần, Minh Đàn đổ mồ hôi đầm đìa, mệt đến nỗi như sắp tan thành từng mảnh, nàng mềm oặt gục trong lòng Giang Tự, trong đầu còn mơ mơ màng màng nghĩ: Thể lực người tập võ đúng là tốt thật, phu quân nàng tuy không nói nhiều lắm nhưng vào đêm lại rất nhiệt tình, chẳng lẽ quan hệ phu thê ngày ngày đều cần phải làm thế này? Thật là vất vả quá.

Trên thực tế Minh Đàn vẫn còn chưa biết vất vả thực sự là như thế nào. Vì việc vào cung tạ ơn đã trễ mất một ngày không thể lùi lại nữa, Giang Tự đã cố kiềm chế đi nhiều. Nếu muốn tận hứng, sợ là nàng không thể mặc lễ phục thân vương phi mà chống đỡ nổi hết một ngày.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại trong lòng Giang Tự, cả người Minh Đàn vẫn còn nhức mỏi, nàng dụi dụi mắt, muốn đổi tư thế nằm thẳng, lại phát hiện cánh tay ôm quanh eo nàng đang siết thật chặt.

Nàng không có cách nào thay đổi tư thế, cũng may có thể ngửa đầu nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ vô song của phu quân thật gần.

Không thể không thừa nhận, phu quân nàng đúng là đẹp trai hàng đầu! Trước đây nữ tử trong kinh đều nói Thư nhị công tử ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, nàng thấy Thư nhị công tử đúng là rất đẹp, nhưng so với phu quân nhà nàng thì hơi dịu dàng hơn, lại còn thiếu một chút khí khái nam nhi trên sa trường.

Nàng vươn một ngón tay chạm vào má Giang Tự, thấy hắn không phản ứng, lại trộm chọc thêm một ngón tay nữa, nhéo nhéo một nhúm thịt, còn vươn lên trên khảy khảy lông mi hắn.

Giang Tự ngủ rất nông nên đã tỉnh từ lâu. Đúng lúc hắn chuẩn bị kéo cái tay đang làm loạn của Minh Đàn xuống thì nàng chợt tiến lên cọ cọ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cằm hắn, đầu nhỏ lại dụi vào trong cổ hắn, còn vô cùng ỷ lại mà ôm vòng lấy eo hắn.

Môi nàng mềm mềm âm ấm ngọt như sữa đặc, tinh tế mềm mại. Giang Tự ngừng lại, thế mà nhất thời không biết có nên tỏ ra mình đã tỉnh rồi hay không.

Nằm ở trên giường đến tảng sáng, hai người cùng bị tỳ nữ đánh thức. Chuẩn bị rửa mặt chải đầu xong, vào giờ tỵ hai vợ chồng ngồi trên chiếc xe ngựa của Vương phủ hiếm lắm mới được dùng một lần trong năm cùng nhau vào cung.

Vào cửa cung, hai người phân đi hai đường, Giang Tự đi Ngự Thư Phòng gặp Thành Khang đế, còn Minh Đàn được nội thị dẫn đi Thọ Khang Cung bái kiến Thái hậu.

Vì chuyện lúc trước Thái hậu cũng muốn tứ hôn cho nàng, trong lòng Minh Đàn có chút thấp thỏm sợ bị gây khó dễ. Nhưng sự thấp thỏm ấy cũng không bị lộ ra ngoài, sau khi tách khỏi Giang Tự, nàng liền tỏ ra đoan trang đúng như một thân vương phi, mắt nhìn thẳng, thong dong điềm tĩnh.

Đương kim Thái hậu không phải mẹ đẻ của đương kim Thánh thượng.

Thánh thượng là con của Hoàng hậu đầu tiên của tiên đế, mà Túc thái hậu ở Thọ Khang Cung là kế hậu, bản thân bà còn có hai người con trai ruột.

Chuyện cũ tuy không thể truy xét nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút là biết khi có ba người con vợ cả do Hoàng hậu sinh, ngôi vị hoàng đế dĩ nhiên không thể được thừa kế yên bình như vẻ bề ngoài.

Hơn nữa nguyên Hoàng hậu của tiên đế mất sớm, nhà mẹ đẻ của nguyên hậu cũng không địch lại được đại tộc lâu năm như nhà mẹ đẻ kế hậu. Nghĩ mà xem, nếu không phải Thánh thượng từ khi sinh ra đã được phong là chính vị Đông Cung, từ lâu đã bồi dưỡng được thế lực vững mạnh cho đích trưởng tử, năm đó với sự chống đối của phe Túc thái hậu, sợ là rất khó chiếm được ưu thế.

Mà sau khi Túc thái hậu bị thua trong cuộc chiến đoạt vị còn có thể an cư ở Thọ Khang Cung, không ai dám đối xử vô lễ khinh thường, bà ta rõ ràng cũng không phải người thiện lương chỉ nguyện làm bạn dài lâu với thanh đăng cổ phật.

Vừa nghĩ đến đây, Minh Đàn đã bị đưa đến cửa Thọ Khang Cung.

Có lão ma ma ra nói chuyện với nội thị, dẫn Minh Đàn đi vào: “Định Bắc vương phi, mời vào.”

Minh Đàn gật đầu, âm thầm hít thở sâu.

Nàng nghe qua thấy bảo Thái hậu mấy năm gần đây một lòng hướng Phật, trong Thọ Khang Cung đúng là cũng có phong cách mộc mạc cổ xưa giống như nơi ở của người hướng Phật, một đường đi vào bên trong không thấy rường cột chạm trổ gì, cũng không thấy vàng bạc ngọc khí, chỉ có hương khói lượn lờ kéo dài không tan mang mùi thơm thoang thoảng làm người ta thấy bình tâm.

“Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương, nguyện phượng thể của Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương khoẻ mạnh, vạn phúc kim an.”

Trên đường đi vào ma ma cũng không nhắc nhở Hoàng hậu nương nương cũng đang ở đây.

Cũng may Minh Đàn tinh mắt, thoáng nhìn thấy trên mấy ghế trên có vài vị nữ tử đang ngồi ngay ngắn, trừ người phụ nữ tay lần tràng hạt nhìn là biết là Thái hậu ra, còn có một vị nữ tử trẻ tuổi mặc váy đỏ thẫm thêu hoa văn phượng hoàng mẫu đơn mạ vàng, đầu cắm trâm cửu phượng triều dương.

Nhìn cách ăn mặc này, ngoại trừ Hoàng hậu thì còn ai vào đây nữa.

“Đứng dậy đi, ban ghế.”

Giọng nói của Túc thái hậu vô cùng ôn hòa, nghe là có cảm giác thân thiết, nhưng giờ Minh Đàn cũng không dám cảm thấy vị Thái hậu nương nương này dễ gần.

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, nếu không phải ý của Thái hậu, làm sao ma ma dẫn đường lại không nhắc nhở nàng trong điện trừ Thái hậu nương nương còn có người khác. Đặc biệt là Hoàng hậu, mới vừa rồi nếu nàng không tinh mắt mà thiếu hành lễ với Hoàng hậu, khó tránh được việc làm Hoàng hậu không vui trong lòng.

“Thái hậu nương nương ngài xem, thần thiếp nói có sai đâu?” Chương hoàng hậu cười tủm tỉm, “Định Bắc vương phi đoan chính hiểu lễ nghĩa, rất là hiền thục điềm tĩnh.”

Thái hậu hiền từ gật đầu, mặt đầy yêu thương nói: “Thế là tốt, ai gia thấy cũng cực kỳ xứng đôi với Tự nhi.”

Bà vừa nói xong liền có một ma ma đứng ở bên cạnh tiến lên tặng một hộp gỗ tử đàn làm quà gặp mặt cho Minh Đàn.

Minh Đàn đứng dậy, cúi đầu tiếp nhận, lại kính cẩn phúc lễ, tạ ơn Thái hậu.

Trong điện có năm người phụ nữ đang ngồi, trừ Thái hậu và Hoàng hậu ra, từ trong cuộc nói chuyện, Minh Đàn còn đoán được người mặc váy thêu bướm vờn hoa sáu mảnh là con gái út của Thái hậu, Ôn Huệ trưởng công chúa; người mặc váy xanh nhạt thêu hoa lan hình vòng cung là Lan phi nương nương được sủng ái nhất trong cung hiện giờ, sau khi Ngọc quý phi bị nhốt vào lãnh cung; có một vị cô nương tuổi trẻ tươi đẹp khác ——

“Hừ, vô vị.”

Minh Đàn còn chưa đoán ra thân phận vị cô nương này đã thấy nàng ta nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nhạt.

“Niệm Từ, không được vô lễ!”

Ôn Huệ trưởng công chúa mở miệng trách cứ.

Thái hậu quét mắt, chỉ nhẹ giọng nói đỡ: “Tính tình Niệm Từ muốn gì nói nấy, con cũng không cần trách móc quá mức nặng nề. Vương phi của Tự nhi là người tốt, làm sao phải so đo với một tiểu cô nương như nàng.”

Minh Đàn: “……”

Nàng cũng là tiểu cô nương mà.

Lan phi có lẽ biết lúc này không phải trường hợp nàng nên mở miệng, rũ mắt quết quết nắp trà, an an tĩnh tĩnh không lên tiếng. Nhưng Hoàng hậu nghe xong thì bèn giới thiệu Địch Niệm Từ cho Minh Đàn.

Địch Niệm Từ là con gái của Ôn Huệ trưởng công chúa, cũng chính là cháu gái ngoại của Túc thái hậu, được Túc thái hậu rất yêu thích, phong nàng thành “Vĩnh Nhạc huyện chúa”. Nếu vậy, nàng cũng không phải không có tự tin gặp người khác là ra vẻ ta đây.

Minh Đàn không muốn so đo với cái người mấy năm không gặp được một lần này, nhưng nàng không so đo, không hiểu Vĩnh Nhạc huyện chúa có tật xấu gì mà cứ nhìn chằm chằm nàng không ngừng gây sự.

Lúc thì nói “Mấy năm nay quý nữ trong kinh chẳng lẽ đều như Vương phi sao? Thật là nhàm chán”, chốc lại nói “Nhìn là biết Vương phi không hiểu tí gì về chém giết sa trường, làm sao có đề tài nói chuyện chung với Định Bắc vương điện hạ”.

Minh Đàn mỉm cười nghe xong một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi lại: “Mấy năm nay thần thiếp ở kinh thành, rất ít khi nghe thấy tên của Vĩnh Nhạc huyện chúa, nên đoán chắc là huyện chúa cũng không ở trong kinh thành trước đây?”

Địch Niệm Từ lười không thèm đáp lời nàng.

Vẫn là Hoàng hậu tiếp lời: “Niệm Từ theo cha ra chiến trường phương bắc, đúng là rất ít khi hồi kinh.”

Ồ, đã hiểu.

Minh Sở phiên bản gia thế hiển hách.

Còn theo cha bắc chinh. Phu quân nàng không phải là Định Bắc vương sao, vị Vĩnh Nhạc huyện chúa này có lẽ theo cha bắc chinh mấy năm nay, nói không chừng lại có quan hệ sâu xa với phu quân nàng.

Ý tứ trong ngoài lời nói của vị Vĩnh Nhạc huyện chúa này đều là loại tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé như nàng không xứng với Định Bắc vương điện hạ, cho nên chẳng khác nào nói nàng ta rất xứng đôi đúng không?

Sau khi hiểu rõ căn nguyên của địch ý, Minh Đàn không sợ không bốc thuốc đúng bệnh.

Nàng lịch sự từ tốn nhấp một ngụm trà, dịu dàng cười nói: “Huyện chúa không kém đấng mày râu, hào sảng khí phách, thật khiến thần thiếp bội phục, nhưng mà khuê tú trong kinh xưa nay đều lấy Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương làm tấm gương để học hỏi làm sao cho đoan trang hiền thục, làm sao nghiêm khắc quy củ lễ nghĩa, làm sao để quản lý kẻ dưới, sắp xếp công việc trong nhà, ổn định hậu phương nhà chồng, cũng không phải là không thú vị.”

“Bình thường điện hạ trong quân doanh đã có rất nhiều tướng lĩnh bàn chuyện dẫn binh với chàng rồi, trở về trong phủ, có lẽ điều chàng cần hơn nữa chính là một nơi thanh tịnh, làm thê tử, có thể hỏi han ân cần, làm cho chàng chén canh, nói một ít chuyện nhà vụn vặt là đã có thể làm chàng hài lòng rồi.”

“……”

Địch Niệm Từ cứng họng, hồi lâu cũng không nói được lời nào phản bác.

Định Bắc vương phi này chẳng phải đang chỉ thẳng vào mũi nàng nói nàng không có giáo dưỡng không tuân thủ lễ nghi sao? Hơn nữa nàng còn không biết phản bác thế nào, người ta đã lấy Thái hậu và Hoàng hậu ra che ở đằng trước rồi.

Càng khiến nàng nghẹn lời là, lời trong lời ngoài của Định Bắc vương phi đều đang nói Định Bắc vương điện hạ cũng không thích nói chuyện điều binh khiển tướng với thê tử của mình, về nhà có rất nhiều thú vui khuê phòng, đừng có tự cho mình là đúng mà xen vào việc của người khác.

Chỉ qua mấy câu nói qua lại, mấy người trong điện đã biết, tuy gần bằng tuổi nhau nhưng so khả năng miệng lưỡi thì Địch Niệm Từ hoàn toàn không có cửa tranh với vị Định Bắc vương phi này.

Để không khí trong điện không quá mức xấu hổ, Hoàng hậu chủ động gánh trách nhiệm giảng hòa, kéo theo người mà nàng có thể áp được là Lan phi ra để đổi đề tài, không cho Địch Niệm Từ cơ hội hùng hổ gây sự với Minh Đàn nữa.

Mà bên phía Ngự Thư Phòng, Thành Khanh đế cầm quyển sổ con đã được phê chuẩn gõ gõ bàn, rất hứng thú hỏi: “Tân hôn thế nào? Cưới Vương phi rồi, đệ cuối cùng cũng thành gia.”

Giang Tự khoanh tay không để bụng mà đáp: “Chẳng thế nào cả, chẳng qua hơi phiền.”

“…”

“Ai hỏi đệ có phiền hay không?”

Giang Tự lại dùng ánh mắt kiểu “Thế bệ hạ đang hỏi cái gì” lẳng lặng nhìn hắn.

Thành Khang đế hơi không biết nói gì.

Thôi, dù sao cũng là tự Giang Tự muốn giữ lại Minh Đình Viễn nên đồng ý thành hôn, với tính tình của hắn, trông cậy gì hắn sẽ thông suốt sau khi cưới vợ, cũng không biết ai đang gây khó dễ với ai.

Thành Khang đế nghĩ nghĩ, lại nói: “Nghe nói Vương phi của đệ có thanh danh không tồi trong đám khuê tú kinh thành, dù sao cũng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, không thể bạc đãi.”

Giang Tự nói: “Vâng”.

Hôm qua nàng lăn qua lộn lại cũng tiêu hết năm ngàn lượng, hắn còn chưa nói gì, chắc không tính là bạc đãi. Nhưng mà theo như ý tưởng sửa chữa Vương phủ của nàng, chắc lại phải tiêu tốn gần mười vạn lượng, quá mức xa hoa, sau khi trở về, vẫn nên nói nàng mấy câu.

Thành Khang đế không biết Giang Tự suy nghĩ cái gì, thấy dường như hắn không để tâm, cho rằng hắn không thích nói chuyện về cô dâu mới liền đổi đề tài nói về mấy chuyện triều chính gần đây.

…..

Gần tới trưa Thành Khang đế và Giang Tự mới cùng nhau ra khỏi Ngự Thư Phòng, Giang Tự không muốn dùng cơm trong cung, Thành Khang đế cũng không bắt ép, vì thế Giang Tự lập tức đi Thọ Khang Cung đón tiểu vương phi của hắn.

Khi Giang Tự đi gần đến Thọ Khang Cung thì thấy Minh Đàn đi theo sau đám người Hoàng hậu ra khỏi điện.

Minh Đàn đi cùng với Địch Niệm Từ, không biết đang nói cái gì, đột nhiên thân hình nghiêng ngả, dường như bị trượt chân trên cầu thang, ngay sau đó nhíu mày than nhẹ.

Giang Tự nhìn thấy từ xa, không hề nghĩ ngợi, bước tới bế bổng nàng lên.

Địch Niệm Từ: “……?”

Sau đó Thành Khang đế đang ở trong điện nghe tin xong cũng mê man sững sờ.