Tiểu Địa Chủ

Chương 13: Thu phí




Yến Bạch Thu nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu gật gật đầu, khiêm tốn hỏi: “Đại thúc ngài nói lời này, ý chính là có người thu phí sạp phải không?”

“Đúng vậy.” Đại thẩm bên cạnh ý bảo Yến Bạch Thu nhỏ giọng lại.

Đại thúc nhìn xung quanh, lúc này mới cẩn thận nói: “Huyện Thái Hòa này, mặc kệ là chỗ nào, ngay cả cửa hàng danh tiếng trên đường, cũng đều như nhau. Mỗi tháng đều sẽ có hai nhóm người đến thu tiền.”

Yến Bạch Thu thấy không có ai mua đậu hũ, liền vểnh tai lên nghe.

“Đại thúc ngài nói một chút, tại sao lại có đến hai nhóm người, không phải là chỉ có quan sai thu tiền sao?” Yến Bạch Thu vô cùng kinh ngạc.

May mắn đại thúc này tâm địa không tồi, nói cho cậu tình huống nơi này.

Đại thúc kia thở dài nói: “Một nhóm là của quan phủ, mỗi tháng đều thu tiền cố định, mà nhóm thứ hai, là bọn côn đồ nổi tiếng ở huyện Thái Hòa, mỗi tháng sẽ mang theo lũ tay chân đi dạo một vòng, cướp đoạt tiền của một vài quán nhỏ, nói là phí bảo hộ.”

Phi!

Đại thẩm bên cạnh khinh thường hừ lạnh.

“Tiểu oa nhi, đừng nghe hắn nói bậy, ngày sau này nhìn thấy những người này, đừng để ý tới họ, sớm chạy trốn là được, đặc biệt những tên côn đồ này, bọn họ không phải là quan phủ, đừng sợ.” Đại thẩm kia nói lời son sắt.

Đại thúc cũng gật gật đầu, nói: “Ngược lại, nếu bị nhìn thấy, vậy đừng chạy, tiểu oa nhi có bao nhiêu tiền, cứ đưa cho bọn gã là được, biết không?”

Yến Bạch Thu cũng minh bạch đạo lý này, gật gật đầu, không ngừng nói lời cảm tạ.

“Không có việc gì, không có việc gì, gặp phải quan sai, ngươi cũng đừng chạy, bọn họ còn tốt, mỗi tháng sẽ thu một lần, không giống nhóm người kia, thu cũng không phải quá nhiều.” Tuy rằng nói như vậy, trong mắt đại thúc kia vẫn toát ra một tia đau lòng.

Yến Bạch Thu tỏ vẻ đều nghe được, trong lòng cũng thầm tự nhủ, xem ra ngày sau bày sạp phải để ý xung quanh, tai nghe tám phương, giống như mấy quán lề đường thời hiện đại gặp phải cảnh sát vậy, thời thời khắc khắc phải bảo trì cảnh giác.

Lúc sau Yến Bạch Thu đã thành thạo hơn nhiều, nhanh tay lật đậu hũ, thêm chút than củi, cho bột ớt vào. Đậu hũ chiên giòn cay cũng thành hình thành dạng, cũng sắp tới giờ Tỵ (9~11h sáng), người cũng dần dần nhiều hơn, ở trên đường, người đi chợ mua đồ cũng bắt đầu nhiều lên, đứng trước quầy hàng của Yến Bạch Thu vây quanh không ít người, phần lớn là bị mùi hương hấp dẫn tới.

Một văn tiền bốn khối, không tính là quý, người bình thường cũng có thể mua được, cho nên lúc mua đa phần mọi người không do dự nhiều, liền mua ăn thử. Mà sau khi họ ăn xong cũng cảm thấy hương vị xác thực không tồi, thậm chí còn có thể mua thêm một hai xiên nữa.

Lục tục có người đến đây, tuy rằng thỉnh thoảng bị gọi là mập mạp, Yến Bạch Thu phát hiện trong hoàn cảnh này, năng lực thích ứng của cậu rất mau, không có chán ghét cùng mâu thuẫn như lúc ban đầu.

Một bên tiếp nhận tiền, một bên đưa qua một xiên đậu hũ, bất tri bất giác, hai mươi khối đậu hũ cậu làm ra lúc sáng cũng chỉ còn ba khối.

Thừa dịp lúc này không có người, Yến Bạch Thu đứng lên hoạt động thân thể, vẫn luôn ngồi dưới đất, nửa người dưới đều đã tê rần.

Đứng lên, vẫy vẫy cánh tay cùng chân, Yến Bạch Thu nhìn đông nhìn tây, lúc này trên đường đều là người, đi dạo chợ hoặc đi mua đồ dùng, phía trước cậu có một cây cầu hình vòm, một dòng sông chảy ngang qua, có thể thấy đoàn người đang chen chúc nhau, đồng thời cậu phát hiện bên kia tựa hồ có chút ầm ĩ.

Mà đại thúc đại thẩm bên cạnh cậu, tay chân nhanh nhẹn, gom đồ trên mặt đất, cuốn lại, dưới chân như có gió, một đám khom lưng, quay đầu bỏ chạy.

Không tới chốc lát, xung quanh cậu không còn ai, mọi người đều đã đi hết.

Yến Bạch Thu tỉnh ngộ, thầm mắng một tiếng, nhanh chóng thu thập đồ đạc, nhìn trong nồi còn có không ít đậu hũ, cảm thấy đáng tiếc, suy nghĩ một chút vẫn là lưu lại. Đeo hết bình lên cổ, sau đó tay chân lanh lẹ cất đồ vào thùng gỗ, củi gỗ nóng đến lợi hại, Yến Bạch Thu cũng không có muốn bỏ, trong bao bố còn không ít than củi, đây chính là cậu vất vả khổ cực thu nhặt, xách theo hẳn là cũng không nặng. Vì vậy, khiêng bao tải, xách theo nồi nhỏ, còn có một thùng gỗ, trong thùng gỗ đựng vài miếng đậu hũ.

Chờ Yến Bạch Thu ngẩng đầu, xung quanh trống không, một quán nhỏ cũng không có, chỉ còn vài chiếc lá cải.

Yến Bạch Thu trong lòng sợ hãi, những đại thúc đại thẩm này chạy lúc nào, cậu đều không hề hay biết.

Bước chân nhanh dần, Yến Bạch Thu cũng bỏ chạy, nhưng không chạy được vài bước, chợt nghe phía sau có một âm thanh tức giận quát:“Tên mập chết tiệt kia! Ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay không giao phí bảo hộ, sau này đừng nghĩ tới bày quán ở huyện Thái Hòa này!”

"Tên mập chết tiệt kia, ta đang nói ngươi đó!"

“Đứng lại! Đứng lại!”

Người phía sau hung ác đuổi theo, Yến Bạch Thu cũng không dám quay đầu lại, dưới chân sinh gió, nhưng thân thể cậu quá béo, trên người lại treo mấy cái chai lọ vại bình, một tay cầm nồi, một tay xách thùng gỗ, hành động cực kỳ bất tiện.

Cảm giác những người đó càng đuổi càng gần, Yến Bạch Thu trong lòng gấp gáp, hôm nay vẫn là ngày đầu tiên bày quán, xuất sư bất lợi a, bận rộn cả nửa ngày, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, kêu cậu đem tiền kiếm được đưa ra, cậu làm sao có thể cam tâm?!

Vứt bỏ bao tải trên lưng, có thể giúp cậu chạy nhanh hơn, trong lòng tàn nhẫn nghĩ, tuyệt đối không thể bị bắt được. Con người khi bị bức tới nóng nảy, tiềm lực cũng bộc phát ra, mập mạp lúc chạy qua cầu, thì chạy nhanh giống như lăn, đặc biệt lợi hại.

Lần này dùng hết sức, khoảng cách cũng chênh lệch rất lớn, nhóm người phía sau tới thu thuế thấy đuổi không kịp cũng không có đuổi theo nữa.

Tên đi đầu, là người ăn mặc được nhất trong đám người, vóc dáng cao gầy, da có chút vàng như nến, hốc mắt thâm lõm, vành mắt phát ánh tím, ánh mắt hung ác, thở hổn hển, oán hận nhìn chằm chằm tên mập mạp đã chạy xa.

Người nọ xoa eo, chỉ vào bóng lưng to lớn, oán hận nói: “Tên mập mạp chết tiệt kia là ai?! Quả thực không biết tốt xấu a, lá gan thế nhưng rất lớn, cư nhiên ở dưới mi mắt mà bỏ trốn?”

Tiểu lâu la bên cạnh hắn thở không ra hơi, không giống như hắn, chạy vài bước liền muốn mất nửa cái mạng.

Tiểu lâu la nịnh nọt cười ha hả.

“Tên mập mạp kia quả thật không biết tốt xấu, nhưng tiểu nhân đã nhớ kỹ bộ dáng của hắn, lần sau trở lại chúng ta sẽ nhìn chằm chằm hắn, đánh gãy một chân hắn coi như cho hắn một bài học!”

“Thập Tam gia, chúng ta khẳng định sẽ để ý hắn, trừ phi tên mập không đến nơi này bán nữa.”

“Tên mập mạp khẳng định chạy không thoát được, toàn bộ huyện Thái Hòa cũng tìm không ra người thứ hai béo như vậy. Thập Tam gia ngươi đừng nóng giận, chúng ta tiếp tục thu phí, khẳng định sẽ không có ai không có mắt như vậy!”

Cái người được gọi là Thập Tam gia người gầy còm da vàng như nến kia đích xác chưa hết giận hừ hừ, tiếp tục mang theo năm sáu tên, còn muốn tiếp tục đi thu phí.

Mà Yến Bạch Thu mập mạp vội vàng tránh né, chạy thoát lần này, triệt để bị bọn côn đồ huyện Thái Hòa để ý, đáng tiếc bản thân cậu vẫn còn không biết. Vẫn luôn hoang mang rối loạn chạy trốn, tìm một chỗ hẻo lánh nhiều ngõ ngoặt, Yến Bạch Thu rốt cục dừng lại.

Cậu cũng không biết chính mình đã chạy bao lâu, có lẽ là được mười phút, hoặc là nữa giờ, tóm lại chờ cậu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, phổi cũng đã muốn hỏng, lúc này mới kinh hồn táng đảm dừng lại, đỡ vách tường chậm rãi ngồi xuống đất, thở hổn hển.

Quả thực thật là đáng sợ!

Lần đầu tiên ra môn làm buôn bán nhỏ, liền gặp phải loại sự tình này, tới bây giờ trái tim vẫn còn đập đến lợi hại.

Còn tốt, không có bị đuổi theo.

Vuốt mấy đồng tiền giấu trong ngực, Yến Bạch Thu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Chờ hơi thở bình thường trở lại, Yến Bạch Thu lúc này mới vươn đầu, thân thể dán vào góc tường nhìn bên ngoài, không thấy nhóm người nào, hẳn là không có đuổi theo.

Rồi cậu kiểm tra lại đồ vật trên người, mấy ống trúc không có bị rơi, chỉ là dây treo thì quấn lại một chỗ, nhìn rất rối mắt. Nồi nhỏ vẫn còn, xẻng cùng bàn chải vẫn còn đó, còn có thùng gỗ, thùng gỗ cũng không có việc gì, đậu hũ bên trong thì đã không còn hình dạng, một đường lắc lư va chạm đã nát bấy. Yến Bạch Thu nghĩ thầm, còn có thể mang về làm thành canh đậu hũ.

Đồ vật không bị thiếu, điều này làm cho Yến Bạch Thu vui vẻ không ít, ngồi trên mặt đất trong chốc lát, tuy rằng vẫn còn thở dốc, nhưng sức lực đã hồi phục một chút, Yến Bạch Thu lúc này mới rảnh rỗi quan sát xung quanh cái sân này.

Sân rất lớn, thực rộng rãi, chỉ là không có hoa hoa cỏ cỏ, cho nên tầm nhìn rất rộng. Phía sau là một tòa nhà, trên mặt đất có một phiến đá xanh, có vết nước ở trên, bên trong còn có không ít thứ gì màu đỏ trôi nổi, Yến Bạch Thu nhíu mày lại, lúc này mới cảm giác nơi này có chút không đúng, đập vào mắt là cả phiến đá nhuộm màu đỏ tươi, như là tưới máu lên, dù đã dùng nước rửa sạch sẽ nhưng vẫn lưu lại dấu vết.

Ngửi ngửi, trong không khí có mùi máu tươi cực kỳ khó ngửi, mới vừa rồi vẫn mệt mỏi chạy trốn, cả người đều căng chặt, khẩn trương vô cùng, chỉ nghĩ tìm một chỗ trốn tránh, không nghĩ tới việc gì khác, bây giờ nhìn nơi này, lông tóc trên người đều dựng ngược, Yến Bạch Thu trong lòng sợ hãi.

“Xoẹt xoẹt!”

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”

Cái loại tiếng dao ma sát vào đá này, phá lệ chói tai, đặc biệt là trong nhà có vẻ trống trải mà máu chảy đầm đìa này, cảm giác cực kỳ khủng bố.

Yến Bạch Thu sợ đến toàn thân đều run.

Bây giờ vẫn đang là ban ngày ban mặt, có thể hay không kinh khủng như vậy, rốt cuộc đây là nơi nào a, Yến Bạch Thu thực nóng nảy, cậu rốt cuộc là vận khí gì mới chạy đến nơi đây?

Đang miên man suy nghĩ, Yến Bạch Thu bỗng nhiên phát hiện, thanh âm 'xoèn xoẹt' lại vang lên, ở ngay phía sau cậu, cầm chặt nồi trong tay, Yến Bạch Thu chậm rì rì quay người lại.

Di?

Không có ai?

Xoèn xoẹt!

Thanh âm lại vang lên, lần này Yến Bạch Thu nghe được rõ, là từ cái lều phía sau truyền tới, cậu nhấc chân thật cẩn thận đi qua, nhìn sang túp lều.

Hô!

Đầy đất đều là ruột trắng bóng, nội tạng, còn có mấy chậu máu đỏ tươi đặt ở bên trong.

Còn có hai cái đầu heo được đặt trên mặt đất.

Một nam nhân mặc hắc y đang cúi đầu, hai tay dùng sức đưa đẩy mài giũa một thanh đao giết heo sáng bóng.

Bên cạnh y, là một loạt các loại dao giết heo bóng loáng đủ kích cỡ.

Ùng ục!

Yến Bạch Thu hoàn toàn bị dọa đến ngây người.

Lúc này, nam nhân đang mài dao ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với Yến Bạch Thu đang ngây ngốc.