Tiểu Địa Chủ

Chương 17: Sinh ý hỏa bạo




Người nọ nhanh chóng tiếp nhận, gấp không chờ được mà đem lương bì cuốn nhét vào trong miệng, một ngụm cắn xuống, đầu tiên là hương vị đặc trưng của vỏ bánh, có chút đàn hồi, cũng có chút dai, bên trong là dưa leo sợi xanh ngắt, vị mềm mại của mì căn, còn có vị tỏi, cùng với rau thơm ngon, cùng với một ít tương ớt Yến Bạch Thu tự điều chế.

Người nọ một ngụm nuốt xuống, hương vị ngon lành của bánh nướng lan tỏa trong miệng, xúc cảm tuyệt vời của đọng lại trên đầu lưỡi, khiến cho người có cảm giác muốn chinh phục, người nọ lập tức bị mỹ thực trong tay bắt làm tù binh.

Quả thực giống như lời vị tiểu ca này nói, nhân đầy đủ phong phú, một ngụm cắn xuống, tràn đầy đều là nhân, tuy rằng đều là những nguyên liệu thường ăn hàng ngày, nhưng tư vị kia, chua cay mang đến cảm giác tê dại đến không nói nên lời, làm cho người ta muốn ăn thêm, căn bản là dừng không được.

Một đám hơn mười người vây quanh đôi mắt đều nhìn thẳng, mắt cũng không chớp lấy một cái, món ăn này bọn họ chưa từng ăn qua bao giờ, nhìn thấy vị nhân huynh này ngao ngao gào khóc, phá lệ hung tàn, tiền cũng chưa giao, liền hô hô mà ăn thêm mấy cái.

Rốt cuộc ăn có ngon không, ngươi nói một tiếng đi a?!

Đáng tiếc, người nọ chỉ lo vùi đầu ăn cái thứ hai, lúc này mới nhớ tới việc trả tiền.

Người nọ ăn xong một cái bánh tráng chiên giòn lớp da xong, nhân bên trong cũng không tệ, thế nhưng cứ cảm giác không đủ ăn.

Hơn nữa cái này không bôi loại tương ớt hồng nhuận kia...

Có cảm giác món đắt tiền kia ăn ngon hơn.

Trong miệng không rõ vị, người nọ liền lấy ra mười văn tiền.

"Tiểu ca, trả ngươi, cho ta thêm một cái lương bì cuốn vị cay." Chờ hắn nói xong, tựa hồ nghĩ tới gì đó, từ nãy giờ chỉ lo cho mình, trong nhà còn có nương tử với hài tử đang chờ hắn mua đồ ăn về đâu...

Lại lấy ra thêm mười văn tiền.

"Cho ta thêm lương bì cuốn cùng bánh tráng nướng, mỗi thứ lấy thêm hai phần nữa."

Hành động liên tiếp của vị khách này, đã thuyết minh một sự thật, vị tiểu ca mập mạp như Phật này làm ra đồ ăn vặt, hương vị khẳng định là phi thường ngon!

Bằng không bốn văn tiền một cái nhỏ như vậy, không phải bánh bao hay bánh màn thầu lớn, ai nguyện ý mua?

Khai trương sinh ý, không sợ nhất là những người chạy tới xem náo nhiệt, vừa thấy có người không tiếc tiền mua, mua một lần rất nhiều, những người khác cũng theo động tâm theo.

Dù sao cũng muốn mua đồ ăn sáng, sao không thử xem.

"Tiểu béo ca, cho ta hai cái lương bì cuốn, ngô, cho ta thêm nhiều cái tương ớt màu đỏ kia!" Tổng cảm giác đó là một thứ tốt, nếu bôi lên, khẳng định phi thường ăn ngon.

Thực khách vây xem nước miếng chảy đầm đìa, càng lúc càng muốn ăn.

"Ta, ta ba cái bánh tráng nướng!"

"Cho ta năm cái lương bì cuốn, vị siêu cay!"

Thực khách vây quanh nhất thời náo nhiệt, thấy những người khác bắt đầu gọi món, rất có cảm giác ngươi tranh ta đoạt, chỉ muốn nhanh tay một chút, bằng không thì mua không được.

"Được rồi, cứ từ từ."

Yến Bạch Thu cười ha hả, trên gương mặt phì đô đô tràn đầy tươi cười xán lạn. Đều nói tâm sinh tướng, Yến Bạch Thu tuy cực kỳ béo, cũng không thấy rõ ngũ quan, nhưng khuôn mặt tươi cười này lại làm cho người khác cảm thấy nhiệt tình.

Ít nhất cảm giác đầu tiên không xấu.

Bếp lò hoạt động hết công suất. Lương bì, vỏ bánh tráng với nguyên liệu đã chuẩn bị từ sớm, chỉ cần đặt trên bếp cho nóng lại chút là ăn được, quét thêm tương ớt là hoàn thành.

Cái tay khua khoắng múa máy, tốc độ phi thường nhanh.

"Vị khách quan này, đây là đồ của ngươi, đã được gói kỹ." Vội vàng đứng lên, Yến Bạch Thu dưới ánh mắt nồng cháy của mọi người mọi người vây xem, dần dần xấu hổ cùng sợ hãi đã tan biến.

Loại thích ứng này, chính Yến Bạch Thu cũng không có cảm giác được.

Buổi sáng sớm người ăn không, lúc đi ngang qua, thấy người vây quanh đông như vậy, không khỏi có chút tò mò, khi nhìn thấy những người đó, trong tay đang cầm món ăn có chút kỳ quái, thoạt nhìn rất ngon miệng, ăn đến thỏa mãn.

Lẽ nào trấn trên có món nào mới?

Đối với đồ ăn, đặc biệt là mỹ thực ngon miệng, mọi người đều sẽ có tình cảm đặc biệt cùng theo đuổi.

Vì thế, không ít người mang theo tâm tư tìm tòi, nhìn đám người cầm mỹ thực kỳ lạ, ăn vô cùng vui vẻ, cũng bị cảm nhiễm mà đến.

Ngô, thật muốn ăn một chút, nếm thử hương vị.

Thoạt nhìn thực sự rất ngon miệng a...

Tại sao có thể như vậy đâu?

Bình thường cũng không như vậy a, không ít người trong lòng nói thầm, thiên tính thèm ăn là bản năng chân thật nhất của nhân loại, ngươi muốn ngụy trang cũng không thể làm trái lại vị giác của ngươi.

Còn trong khoang miệng, không ngừng phân bố nước miếng.

Cho nên thèm ăn cũng có thể lây lan, đặc biệt là nếu ngươi ở giữa một đám người ăn đến sa đọa, ngươi rất nhanh sẽ bị truyền nhiễm trở thành một thành viên trong đó.

Sinh ý lương bì cuốn cùng bánh tráng cuốn bùng nổ, từ lúc bắt đầu, việc trong tay Yến Bạch Thu chưa từng ngừng qua, ngoại trừ lúc giữa có bỏ thêm một lần than, thiếu tương ớt, hắn thật sự là chưa được nghỉ ngơi chút nào.

Người tới mua rất nhiều.

Cũng không biết bao lâu, dù sao cậu cũng bận rộn, phải làm đồ ăn cho khách, còn phải lấy thu tiền, đếm rồi lại cất tiền.

Mấy ngày này cậu vẫn đều bán đậu hủ chiên giòn cay, tuy rằng sinh ý cũng được, nhưng không có như ngày hôm nay, chẳng bao giờ hết hàng, vỏ lạnh không ngừng giảm xuống, hôm qua vỏ bánh tráng cũng được khoảng năm sáu cân, là cỡ hai trăm cái, mà nay lại bán hết.

Cánh tay đau nhức, mỗi một lần huy động đều mỏi cực kì, ngón tay mập mạp vì phải cuốn gỏi cuốn với bánh tráng nướng mà không ngừng đụng vào chảo nóng, đều đỏ cả lên. Mệt chết đi được, mỏi tới tay cũng không muốn động, nhưng Yến Bạch Thu cũng rất hưng phấn, cả người đều tràn ngập nhiệt tình, trong thân thể hình như có một tiểu vũ trụ, đang bạo phát ra năng lượng thật lớn.

Tóm lại là có cảm giác sức sống tràn trề.

"Cho ta năm cái lương bì cuốn." Người nọ thanh âm vừa trầm thấp mà lại lạnh lùng.

Yến Bạch Thu không có ngẩng đầu, cậu liền mở vỏ lạnh ra, tốc độ làm rất nhanh, Yến Bạch Thu cũng không có phát hiện, cũng vừa tới giờ ngọ, tay cậu nhanh đến chính cậu đều không thể tin được.

"Được rồi, ngươi là ăn cay hay không cay?" Phàm là khách hàng nào, nếu không nói khẩu vị ra, Yến Bạch Thu luôn luôn hỏi người ta, dần cũng tạo thành thói quen.

"Cay." Người nọ nhàn nhạt nói.

Thanh âm này phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng a!

Yến Bạch Thu hiếu kỳ ngẩng đầu, vừa nhìn, ồ, đứng ở trước mặt không phải là tiểu ca nghiêm nghị bán thịt heo đã bán lòng heo cho cậu sao?

Yến Bạch Thu vừa thấy tiểu ca bán thịt heo, ngực có chút kích động.

Thứ nhất là thấy người quen, còn thứ hai, ngoại trừ người Yến gia ra, người nọ đối đãi với cậu cũng không tệ.

Đời trước, mặc kệ là người nào, đồng nghiệp trong công ty, bạn học trong trường học, thấy cậu giống như thấy ruồi, mặc dù là cậu đã nỗ lực lấy lòng, đối với cậu cũng là chán ghét đến không chịu được.

Người này, lần đầu tiên cho cậu không ít huyết heo, lần thứ hai là bán lòng heo, còn cho cậu thêm một cái ruột...

Hơn nữa, y còn chặt cho cậu không ít xương sườn.

Thực sự là người tốt a.

Yến Bạch Thu đối Tư Trấn Khấu ấn tượng không tồi, đối phương có thể tới quầy hàng nhỏ của mình, cái quầy hàng mà cả mặt tiền cũng không có, Yến Bạch Thu nhất thời có ảo giác vẻ vang cho kẻ hèn này.

Có loại lỗi giác đại nhân vật đến quán nhỏ.

Yến Bạch Thu nội tâm có chút kích động, gương mặt tươi cười vô cùng xán lạn, thấy Tư Trấn Khấu liền cả người hưng phấn, một hồi hỏi cái này có muốn hay không, một hồi hỏi cái kia có muốn hay không, làm xong lương bì cuốn, còn cho thêm mấy xiên đậu hũ chiên giòn cay.

"Cái này là ta tặng, không lấy tiền, ta mời ngươi ăn." Yến Bạch Thu nghĩ ngày hôm nay chính mình thực sự phóng khoáng.

Rốt cục cũng có thể đáp lễ người ta, vẫn luôn ăn đồ người ta cho, làm cho cậu vô cùng ngại ngùng.

Tư Trấn Khấu tiếp nhận lương bì cuốn còn mang theo chút hơi ấm, không hé răng đưa tiền qua.

"Cầm, số tiền này ngươi vẫn nên thu đi." Nói xong, đem tiền nhét vào trong tay Yến Bạch Thu.

Yến Bạch Thu nghĩ nghĩ, cảm thấy hành động của mình có chút đột ngột.

Thấy đối phương khăng khăng đưa, Yến Bạch Thu cuối cùng cũng lấy tiền, lúc đối phương xoay người rời đi, Yến Bạch Thu nhanh tay đưa thêm không ít đậu hũ chiên.

"Cái này ngươi lấy đi, không đến mấy đồng, tặng cho ngươi." Nói xong, còn tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

Tư Trấn Khấu ngẩn ra, nhìn mấy xiên đậu hũ được bọc giấy tốt, tựa hồ có chút không lý giải được cố chấp của Yến Bạch Thu.

"Tiểu ca! Đừng ngẩn người nữa, nào nhanh lên một chút cho ta hai cái lương bì cuốn, còn thêm hai bánh tráng nướng!" Một người thực khách thấy tiểu chủ quán đang đứng ngốc, cười đến đần độn, chậm chạp không làm đồ ăn, trong lòng liền tụ khí!

"Còn cả ta nữa! Ta thế nhưng chờ hơn nửa ngày, cũng không thấy tiểu ca ngươi đối với ta nhiệt tình như vậy a, mau lên mau lên, ta không đợi được, ăn xong còn phải đi làm việc nữa." Có người bất mãn than thở.

Lúc này mới nghỉ một chút, nhiều lắm cũng mới có hai phút a. Yến Bạch Thu ở trong lòng lầm bầm, trên mặt lại cười hì hì như trước, cùng khách hàng cười ha ha, cười xòa liên tục.

"Được rồi, được rồi, lập tức có ngay, lập tức có ngay, không nên gấp gáp." Vừa dứt lời, cũng không để ý tới tiểu ca bán thịt heo nữa, vùi đầu làm gỏi cuốn lạnh, hai bàn tay đỏ rực hoạt động không ngừng.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay, huyện Thái Hòa có rất nhiều người tới chỗ này ăn, dẫn đến bánh bao bánh màn thầu nơi khác giảm tiêu thụ.

Mà qua sáng sớm, khoảng chừng lúc chín giờ, sinh ý giảm dần dần, lương bì cuốn, còn có bánh tráng cuốn chỗ Yến Bạch Thu, hết thảy đều hết, mà ngay cả đậu hũ trước kia phải bán cả một buổi sáng mới hết, dĩ nhiên cũng đắt hàng theo, bất tri bất giác đã bán xong.

Mười cân vỏ bánh, cùng đậu hũ nhiều giống thường ngày, toàn bộ đều hết!

Quả thực là hắn đã bán được rất nhiều a.

Lúc hắn tới khoảng chừng là giờ Mão hiện tại đã là giờ Thìn, Yến Bạch Thu nhìn trên đường lục tục có thêm người, người đến phỏng chừng cũng nhiều hơn.

"Đã hết rồi sao?" Có người rất là tiếc nuối hỏi.

Yến Bạch Thu cười ha hả trả lời, thu thập công cụ, dập lửa trên bếp lò, chuẩn bị về nhà.

"Đúng vậy, đã hết rồi, ngày hôm nay đã bán xong, ngày mai ngươi đi sớm chút."

"Ai, ta thế nhưng đi thật xa đến đây, nghe người khác nói, ngươi ở đây làm cuốn gì đó đặc biệt ăn ngon, ai ngờ bán hết nhanh như vậy." Tốp năm tốp ba người, đang nhìn mấy cái bình rỗng tuếch của Yến Bạch Thu, lại nhìn một rổ không còn gì, trong lòng rất là thất vọng.

"Ngày mai ta sẽ chuẩn bị nhiều thêm một ít, lúc ngươi đến, khẳng định sẽ còn." Yến Bạch Thu không thể làm gì khác hơn là hứa như vậy.

Vừa nói như thế, thực khách nọ nhất thời tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

"Vậy đi, ngày mai ta sẽ đi sớm."

"Được rồi."

Đồ ăn bán xong sớm, Yến Bạch Thu tâm tốt, thu thập tốt mọi thứ, kéo bếp lò có chút nặng, còn có thùng gỗ với rổ, Yến Bạch Thu tâm tình vui vẻ không tả được, lúc đi về, còn mua hoa quế cao cho muội muội mà nàng thích nhất.

Hôm nay họp chợ, người trên đường rất nhiều, dọc đường, đều là nông gia phụ cận đến bày hàng, cảnh tượng đông đúc hơn cả trong trí nhớ của cậu.

Nhìn một hồi, Yến Bạch Thu không dừng lại, vội vàng trở về.

Đồ ăn bán xong sớm, Yến Bạch Thu phát hiện, hôm nay hình như không ai theo dõi mình, mặc kệ là nguyên nhân gì, không ai theo khẳng định là chuyện tốt.

Một đường thở hổn hển trở lại, muội muội cùng mẫu thân sớm thấy cậu, chạy tới đón cậu, đem đồ vật đỡ lấy.

Thấy rổ và mộc dũng đều trống không, Yến Bạch Tuyết kinh ngạc, vui mừng nói: "Ca ca, ngươi thật là lợi hại a, nguyên liệu nhiều như vậy, cư nhiên toàn bộ đều bán hết sao?"

Phải biết rằng, đậu hũ lúc trước, đều là tới buổi trưa mới xong.

Yến Bạch Sinh sáng sớm đưa ca ca tới trấn trên, Yến Bạch Tuyết cùng Liễu Thanh Mai đều rất lo lắng, đồ nhiều như vậy, nếu như không bán hết, theo tính cách của Yến Bạch Thu, phỏng chừng sẽ muốn ở trấn trên cả ngày.

Liễu Thanh Mai cũng giật mình không ngờ, lương bì cuốn vỏ bánh tráng, ngày hôm qua, nàng xem nhi tử làm, lúc cậu nhóm lửa, không khí rất nóng, làm cả ngày, hai tay mập mạp đỏ, còn cậu lại cười bảo không có việc gì không có việc gì.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại không cho nàng hỗ trợ.

Liễu Thannh Mai cũng rõ ràng, nàng đi hỗ trợ, cũng chỉ trở ngại chứ không giúp gì.

"Mau vào nghỉ ngơi một chút, uống nước, cha ngươi ngày hôm nay làm lưới đánh cá, buổi trưa có thể sẽ trở về." Liễu Thanh Mai tiếp nhận đồ vật Yến Bạch Thu, lại lấy xuống mấy cái ống trúc.

"Di? Cầu Cầu trên người ngươi..."

Liễu Thannh Mai có chút nghi hoặc, Cầu Cầu nhà nàng, thế nào lại có thêm một cái bụng nhỏ?

"Hì hì, nương, ngươi xem." Yến Bạch Thu kỳ thực rất mệt mỏi, từ sáng sớm đến giờ không nghỉ ngơi được bao nhiêu, lúc này uống nước giếng ngọt, mệt mỏi rã rời cũng tan đi không ít.

Yến Bạch Thu như đang hiến vật quý, cực kì vui vẻ, phá lệ cẩn cẩn dực dực lấy túi trong ngực ra, túi là dùng y phục cũ làm thành, ở miệng có dây kéo, rất là đơn giản, trước kia mỗi lần lấy ra đều xẹp lép, duy chỉ có lần này lại căng phồng.

Yến Bạch Tuyết con mắt đều sáng, khó có thể tưởng tượng, bên trong túi, đều là tiền đồng!

Tuy rằng trước đây nàng cũng thấy qua rất nhiều, nhưng hiện tại mỗi một văn tiền đều trở nên cực kỳ đáng quý.

Đặc biệt tiền này là tự tay kiếm được, mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực, mỗi một văn tiền đều dính mồ hôi, đều là ca ca kiếm trở về!

Yến Bạch Thu mở khóa ra, đưa cho Liễu Thanh Mai nhìn, thanh âm mang theo đắc ý cùng kiêu ngạo của tiểu hài tử.

"Nương, ngươi xem, bên trong đều là tiền." Yến Bạch Thu hít sâu một hơi, mang theo mẫu thân cùng muội muội đi tới buồng trong, đem tiền trong túi đổ ra.

"Đây là tiền ngày hôm nay kiếm được, nương ngươi xem, không được bao lâu, chúng ta có thể xây thêm phòng ở rồi."

"Đến lúc đó, cha, nương, còn có muội muội, các ngươi không bao giờ khổ cực như vậy nữa." Những đồng tiền vàng óng, dính không ít mồ hôi nước mắt, đổ hết ra ngoài, nhìn rất nhiều.

Yến Bạch Tuyết hấp hấp mũi, con mắt có chút ê ẩm, trong ngực lại ấm áp.

"Ca, chúng ta tính xem ngươi ngày hôm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền."