Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian

Chương 39: Một ngày thật vất vả




Cô gái đó bay tới phía chỗ cậu, thở ra một dòng khí lạnh vào cổ cậu nhưng cậu vẫn có thể bình thản làm người kia ngạc nhiên, lên tiếng:

- Anh không phải là người thường?

Cậu quay qua nhìn cô gái đó mà mỉm cười, đi tới chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống, dáng ngồi của một thái tử quyền lực trên Thiên Đình nhưng không được bố mẹ cho lên.

- Cô nói đúng rồi.

Cậu tiếp tục nói:

- Tôi chính là thái tử của Thiên Đình.

Cô gái đó nghe vậy liền quỳ xuống, ánh mắt bắt đầu ươm ướt, giọng nức nở vang lên nói:

- Tôi bị giết oan, xin giúp tôi với.

Thiên Bình nhíu mày lại hỏi:

- Vậy kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện được không?

Cô gái đó trả lời:

- Tôi bị người yêu hãm hại, hắn ta đã dùng bùa chú sẽ làm cho cơ thể tôi yếu dần đi và khi ngày đó tới, hắn ta đã chém tôi và kéo tôi vào khu vườn đầy quỷ dị đó, hắn ta còn nhờ người phong ấn tôi để tôi không thể siêu thoát. Nhưng được gặp các vị, tôi hy vọng sẽ giúp tôi bắt được hắn ta.

Thiên Bình lại tiếp tục hỏi:

- Vậy cô có thể miêu tả hình dáng hắn và chỉ chỗ cho tôi được không?

Cô gái ấy gật đầu đáp:

- Được.

. . .

Đến ngày hôm sau, tức ngày 8 tháng 1 năm 20XZ, Hoàng Sơn và Tiêu Kha đã đi tới một nơi gọi là ngôi miếu, họ không phải người thường nên nhìn thấy những gì không nên thấy. Họ vẫn bình nhiên tiến tới, vào trong. Nhìn trước cả hai là một bà cô trung niên U50 đang ngồi chéo chân, nhắm mắt lại rồi chợt dưng mở mắt ra nhìn cả hai. Bà cô này khi thấy hai người thì liền đứng dậy mà cúi đầu xuống hành lễ như biết họ là ai.

- Hai vị hiển linh có gì cần báo ạ?

Hoàng Sơn mới đáp lại:

- Cứ bình thường đi. Giúp tôi một việc thôi.

Hoàng Sơn đi tới đưa đồ vật cần biết cho người đối diện kia, bà cô ấy nhìn vào mà giật nảy mình mà nói:



- Đây là một loại bùa lấy tính mạng người khác.

Tiêu Kha nhíu mày hỏi:

- Có cách nào tìm được nơi ở của người làm ra không?

Bà cô ấy nói:

- Không. Tuy vậy, tôi sẽ giúp hai vị phá giải cái này cho cô gái trẻ ấy siêu thoát chứ không thể để lâu. Có thể giúp hai vị tìm ra chỗ của người làm ra nó.

Hoàng Sơn lạnh giọng bảo:

- Vậy thì làm đi.

. . .

Mất phải một tiếng đồng hồ, bùa chú đã được giải. Hai người kiên nhẫn ngồi chờ, bà cô khi làm xong đã đưa cho hai người một đồ vật và nói:

- Đây là thứ mà giúp hai vị có thể tìm ra.

Tiêu Kha lập tức bảo:

- Cảm ơn.

- Vâng ạ. Hai vị đi thong thả.

. . .

Bước ra ngôi miếu đó cách đã xa, anh nhớ câu nói ngày hôm qua của Thiên Bình: "Có người cấp cho tôi, chắc anh cần nó" và rút ra một tờ giấy note và nhìn Tiêu Kha với ánh mắt đầy nghiêm túc mà bảo:

- Chúng ta đi tìm nhà người yêu của nạn nhân trước.

Tiêu Kha nghe vậy liền có một ý kiến:

- Như thế này đi, tôi sẽ gọi đội để đến nhà người yêu nạn nhân, còn anh thì tìm nhà người làm ra tấm bùa đó.

Hoàng Sơn gật đầu nói:

- Ừ.

Cứ như thế, hai người chia nhau hai ngả đường đi khác nhau. Cùng phải ít nhất tới buổi chiều, Tiêu Kha và những vị cảnh sát khác đã tìm và tập trung được đến nhà người yêu của cô gái đó, được xem là đối tượng tình nghi. Chia nhau ra một nửa sẽ đi quan sát nhà ở, một nửa sẽ hỏi những vấn đề với đối phương.

Tiêu Kha đi vào phòng nghỉ đã cảm nhận được thứ oái oăm gì đó trong phòng. Cậu ta đi tới tủ đựng, tay đặt lên nó và hạ cánh tay xuống, dừng ngay ở một hộc tủ phía dưới cùng. Cậu ta mở ra và phát hiện những tấm ảnh cặp, cùng với đó còn lật phía dưới là con dao dính máu. Mới đụng vào cậu ta đã nhìn thấy cảnh tượng một cô gái bị búa chú làm suy yếu cơ thể từng ngày và quan trọng hơn là cảnh tượng cô gái đó bị một con dao đâm ở phía sau lưng và bị kéo đi vào ngay khu rừng họ đã từng tới, còn hung thủ đã rời khỏi nhưng lát sau, hắn đã mời một người rất nhiều đạo cụ. Tiêu Kha mới nhếch mép thì bỗng nhiên có tiếng động ở ngoài rất lớn.



- Các người... Nếu tới gần tôi sẽ giết người này.

Hắn ta đã bị lộ mà làm liều. Tiêu Kha bước ra nhìn thấy cảnh tượng đó mà bước chân lạnh lẽo của cậu tiến tới hắn mà không sợ hãi chút nào. Bình thản cầm con dao tự tay hắn mà vứt đi một cách nhẹ nhàng không dư một hành động nào. Nhiệt độ ngươi khác rất bình thường nhưng đối với hắn là nóng, rất nóng và cực kì nóng. Hắn ta cứ cảm nhận trong người mình bị đốt cháy. Tiêu Kha lạnh giọng nói:

- Anh đã bị bắt vì tội giết người và lợi dụng chuyện tâm linh để hại người. Mong anh phải khai báo thành thật, nếu không hậu quả khó lường.

Hắn ta gật đầu lia lịa, Tiêu Kha ra hiệu những người còn lại đưa hắn dẫn về đồn để lấy lời khai một cách rõ ràng hơn.

Còn phía Hoàng Sơn thì cũng như vậy, phải mất đến chiều mới có thể tìm ra, khi anh đi vào trong chỗ của một vị pháp sư khác. Người ấy đang loay hoay tìm cách sửa lại tấm bùa mới bị phá hồi nãy mà không để ý tới anh. Anh đặt tay sau lưng với chiếc còng số 8 quen mắt, ngồi xuống mà nhìn người đó chỉnh sửa. Khi làm xong thì thấy huy hiệu của cảnh sát, đồng thời nhìn ra thân phận thật của anh, người đó run cầm cập. Anh cười lạnh hỏi:

- Xong rồi sao?

Người đó nói:

- Dạ, ngài hiển linh có việc gì? Tôi...tôi...

Anh lại hỏi:

- Sao nói lắp bắp thế kia?

Người đó đáp:

- Đâu có ạ. Tại... tôi không ngờ ngài lại lên đây.

Hoàng Sơn mới chẹp miệng bảo:

- Tôi tới đây để bắt người về đồn để quy án vì tội lợi dụng chuyên tâm linh để hại tính mạng của người khác.

Anh nhanh chóng cầm tay vị pháp sư kia rồi đặt còng số 8 vào tay người đó và đưa về đồn. Khi tất cả về lại đồn và trong phòng lấy lời khai, lúc này người khác đã đảm nhiệm việc này nên các anh chỉ quan sát quá trình. Chung quy lại cả hai người đó đã bị kết án tù chung thân. Hoàng Sơn thở dài nói:

- Về nghỉ ngơi thôi. Một ngày đầy vất vả rồi.

Tiêu Kha mới bảo:

- À, hiện tại tôi vẫn thuê khách sạn, giờ cho tôi ở ké được không đội trưởng?

Hoàng Sơn nhìn Tiêu Kha rồi đáp:

- Nếu muốn thì anh cứ tới.

Tiêu Kha cười nhếch mép mà bảo:

- Xem như anh đồng ý rồi nhé!