Tiểu Diêm Vương Lạc Vào Cuộc Sống Trần Gian

Chương 48: Cô gái tên Chiêu Vân




Tại Hoả Linh Cung, người nhà kêu Tiêu Kha về có việc cần nhờ, đúng là có thật... nhưng mà... việc này có hơi hệ trọng. Đó là chuyện học hành của người anh họ - Lễ Thông. Thật ra, có hai vị không có mặt là Hỏa Lân và Như Quỳnh tại vì cả hai đều đã đi du lịch rồi, Tiêu Kha khi nghe tin cũng biết cười cho qua. Đang ngó nghiên người thì cậu ta giật mình.

- Con với chả cái, học hành có đàng hoàng cho ta nhờ tí được không? Là một thái tử mà sao lạ vậy con, hả?

Lễ Thông dù bị mắng đến đâu vẫn trơ cái mặt ra, Hoả Linh Vương - Hỏa Minh thấy vậy càng tức giận hơn rồi chọi cái sớ vào mặt của con trai.

Hoả Tiêu Kha cũng định ra nói giúp anh họ một câu thì bị Hoả Linh Vương mắng luôn.

- Con mà nói giúp là chết với ta.

Vậy thôi, im lặng là vàng. Cậu ta nhìn qua Lễ Thông một cái rồi lắc đầu bất lực, chống cằm chưa được một phút thì bỗng có nùi sách trước mặt. Thái phó nhìn cậu ta rồi điềm đạm nói:

- Tiểu vương tử, người có thể dạy thái tử học giúp được không?

Tiêu Kha phũ phàng nói:

- Không, ta còn việc làm ở nhân gian.

Dứt câu, Tiêu Kha lập tức đứng lên định rời đi thì Lễ Thông vội vàng ôm chân cậu ta lại, khuôn mặt hiện lên với vẻ đáng thương cùng ánh mắt long lanh, cái vẻ mặt ấy đương nhiên sẽ làm người khác xiêu lòng, Tiêu Kha cũng không ngoại lệ. Cậu ta cũng đồng ý những với điều kiệu phải chấp nhận thời gian cho phép của cậu, Lễ Thông vui vẻ gật đầu ngay, còn Hỏa Linh Vương cũng tỏ vẻ hài lòng, cậu ta thở dài rồi bảo:

- Thế nhá, em về đây.

Hỏa Linh Vương nghe thế mà khó hiểu hỏi:

- Sao lại về vậy?

Tiêu Kha bảo:

- Tại vì con phải nói với bạn, với cả sắp xếp công việc cho phù hợp để việc dạy học.

Hỏa Minh gật đầu nói:

- Vậy con cứ về sắp xếp.

- Vâng.

Thế là cậu ta về lại nhân gian. Sau khi về lại không thấy ai ở nhà nên cậu ta có gọi điện cho Hoàng Sơn. Chờ một lúc thì có giọng nói vang vãng bên tai.

- Đến quận B nhanh.

Tiêu Kha ngạc nhiên hỏi:

- Có gì mới rồi sao?

Anh đáp:

- Ừ.

Tiêu Kha bảo:

- Tao tới đó liền.



. . .

Tại quận B, Hoàng Sơn và Tường Long đã có mặt tại hiện trường. Khi cả hai vừa tới nơi đã nhận được tin, người mà bọn họ điều tra đã về nhà. Thế là Tường Long được Hoàng Sơn nhờ giả danh để đi qua đó, trước khi làm thì Hoàng Sơn đã đưa một dụng cụ đặc biệt có thể nghe được. Đúng lúc này, Tiêu Kha đến nơi, cả hai người kia hoang mang vì mới gọi lúc nãy mà đã đến rồi. Tiêu Kha mới bảo:

- Tao bay á.

Tường Long nhíu mày nói:

- Trời ơi trời!

Không nói nhiều nữa, Tường Long ra hiệu cho mọi người tản ra mai phục, còn mình thì tới căn nhà đó bấm chuông, và cậu ấy bắt đầu trổ tài diễn xuất, cậu xuất ra một bột phấn để bôi lên mặt làm cho khuôn mặt có phần mệt mỏi, xịt bịch nước để tạo mồ hôi, lấy đất chà lấy quần áo. Xong rồi cậu gỡ bỏ ống tay áo sơ mi xuống, sau đó thì bấm chuông.

"Ting...tong"

Khi cánh cửa vừa hé ra, Tường Long liền làm hành động mệt mỏi, mặt tái mét làm người đó có vẻ hoang mang nên cứ đứng trơ mặt đó mà hỏi:

- Có sao không?

Giọng nói này là tông nữ trầm nên cậu ấy đoán được đối phương là con gái. Tường Long nhăn mặt mà ngẩng lên, thở gấp gáp mà nói:

- Cho tôi vào, có người đuổi theo tôi.

Người đó nhíu mày rồi ngó ra ngoài một xíu, sau đó thì kéo cậu ấy vào. Trong nhà, Tường Long đã ngửi thấy một mùi rất nặng, cô gái này đã mời cậu ấy ngồi xuống ghế, còn mình thì pha nước uống. Có vẻ người con gái này hơi phần cảnh giác.

- Mời anh uống nước.

Tường Long ngồi thẳng dậy, lấy ly nước uống một ngụm lớn. Cô gái đó ngồi xuống, vắt chéo chân, liếc nhìn cậu mà lạnh lùng hỏi:

- Sao bị đuổi?

Cậu ấy đáp:

- Do tôi nợ nần nên bị đuổi. Mà cô tên gì?

Cô gái đó không thèm nhìn mặt cậu ấy mà trả lời:

- Tên Chiêu Vân.

Tường Long định tiếp tục hỏi thì người con gái này lập tức nói một câu làm cậu ấy im bặt.

- Đừng nhiều chuyện. Giờ anh cứ ở đây vài ngày.

Nói rồi cô gái tên Chiêu Vân này đứng dậy mà bỏ đi, để lại cậu một mình nơi phòng khách, nhưng cũng giúp cậu bấm điện thoại để liên lạc bí mật của Hoàng Sơn.

- Sao rồi? _Hoàng Sơn thắc mắc hỏi.

Tường Long đáp:

- Tao cứ cảm giác nó có mùi lạ. Cô gái này lạnh lùng lắm.



Hoàng Sơn nghe vậy mà thở dài bảo:

- Tao đang nghi ngờ một thứ.

Tường Long khó hiểu hỏi:

- Sao?

Anh trả lời:

- Ngày trước có gặp Kim Ấn, anh ấy bảo là có con quỷ ở quận B đang hại người.

Cậu ấy nhếch mép bảo:

- Mày nghi ngờ cô gái này là con quỷ đó.

Anh đáp:

- Ừ. Vậy nên mày cứ ở lại đó quan sát đi, có gì báo lại cho tụi tao.

- Được thôi.

. . .

Trong phòng cô gái đó, có hình dạng đang lột tấm da ngồi trước gương, lát sau hiện hữu ra một dáng vẻ gớm ghiếc. Con quỷ nữ đó cứ ngắm nghía bản thân rồi giơ bàn tay với móng tay nhọn lại. Miệng nhếch mép một cái nhưng rồi khuôn mặt lại căng lại mà nói:

- Người đó thực sự rất đẹp. Chắc phải kiếm người khác thế vào tạm rồi ăn sau vậy.

Bên ngoài, Hoàng Sơn và Tiêu Kha cho mọi người tạm dừng mai phục và yêu cầu nghỉ ngơi. Sau khi chỉ còn có hai người thì Tiêu Kha thắc mắc nói:

- Tường Long nó có thật là làm nghề bốc vác không vậy?

Anh đáp:

- Thú thật nó làm nghề không liên quan gì đến mà ngành nó chọn.

Tiêu Kha hỏi:

- Ngành gì?

Anh bảo:

- Nó sẽ tự nói cho mày biết thôi.

. . .

Từ chiều ngày 4 tháng 2 năm 20XZ đến ngày 15 tháng 2 năm 20XZ, trong thời gian này, Tường Long cứ cảm thấy người con gái tên Chiêu Vân này cứ giấu gì đó và thường có mùi hôi thối cực kì buồn nôn, lâu lâu buổi đêm đi xuống uống nước thì một chất nhầy màu đen. Trưa ngày ngày 16 tháng 2 năm 20XZ, Tường Long đang nấu ăn thì cảm nhận được Chiêu Vân về, liền ngó người phía trước mà phát hiện cô gái này kéo một người đang có vẻ sợ hãi và la hét. Tường Long giả vờ không biết gì hết, cứ thái đồ ăn rồi bấm điện thoại nhắn cho Hoàng Sơn gấp. Anh nhận được tin nhắn, liền gọi Tiêu Kha và cả Thiên Bình mới về để đi tới quận B.

Quay lại, Tường Long không nhịn nổi tiếng hét đó nữa nên đã đi ra dùng phép nước tấn công Chiêu Vân làm cô ta khiếp đảm, Chiêu Vân ngẩng lên mà giọng gầm gừ bảo:

- Anh... sao anh... anh là ai?