Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 1: Tôi chỉ muốn em




Ngõ tối ở biên giới nước M.

"Đuổi theo, đừng để cô ta chạy thoát."

Ngõ tối đầy rẫy sự phồn hoa, dù đã 12 giờ đêm nhưng vẫn sáng đèn lung linh.

Lúc này, có mười mấy người mặc đồ đen đang đuổi theo một cô gái dáng vẻ yểu điệu.

"Ahhh shitsss, muốn chết à."

Cô gái thấy đối phương không ngừng đuổi theo, liền dừng lại, trên tay cầm một cây sắt dài hơn 1m.

"Đưa đồ ra đây."

Trong chớp mắt, mười mấy tên hung ác đã vây quanh cô gái.

"Muốn lấy à? Lại đây mà lấy!"

Cô gái đội mũ áo hoodie đen, không thấy rõ biểu cảm, nhưng giọng nói khiến người ta lạnh sống lưng.

Máu chảy ròng, cánh tay cô gái trúng một viên đạn, phải giải quyết nhanh chóng.

"Mày, qua đây khám người."

Tên đầu sẹo ra lệnh cho tên tóc vàng bên cạnh.

Tên tóc vàng rùng mình, người phụ nữ này thật sự quá hung hãn.

Đánh nhau như không cần mạng.

"Nhanh lên."

Tên tóc vàng đành phải tiến lại gần, nhưng chưa kịp tới gần cô gái.

Cây sắt trong tay cô gái đã vung thẳng vào sau gáy hắn.

"Cùng xông lên đi." Tên đầu sẹo lập tức hoảng loạn.

Đôi mắt cô gái tràn ngập sự điên cuồng, ra tay không chút khoan nhượng.

Tuy nhiên, bọn họ đã đuổi theo cô hơn ba tiếng đồng hồ, thể lực của cô gần như cạn kiệt.

Một cú đánh bằng cây sắt khiến một gã cao hơn m8 ngã gục, rồi cô lại tung một cú đá vào giữa hai chân của một gã cao gần m9.

Tên đó ôm chỗ hiểm lăn lộn trên đất, rên rỉ.

Cô gái thấy đã đủ, không muốn dây dưa thêm.

Cô quay người chạy vào một ngõ khác.

Mất quá nhiều máu, cô gần như không chịu nổi nữa nhưng đồ vật tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn chúng.

Trước khi đối phương đuổi tới, cô gái vứt bỏ cây sắt, cởi áo hoodie đen ra.

Chiếc áo dây đen ôm sát cơ thể tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.

Vừa nhanh chóng bước tới trước, cô vừa tháo dây buộc tóc, vung mạnh đầu, mái tóc dài xõa xuống đầy mê hoặc.

Giây tiếp theo, cô gái tiến thẳng vào quán bar nổi tiếng nhất trong ngõ tối – "Mê Hoặc".

Đám người áo đen đuổi tới, nhưng đứng trước cửa "Mê Hoặc" không dám bước vào.

Mặc dù "Mê Hoặc" chỉ là một quán bar, nhưng người đứng sau "Mê Hoặc" lại là một đại ca mà họ không dám đụng vào.



Có tin đồn rằng đại ca đứng sau "Mê Hoặc" có thủ đoạn vô cùng lợi hại, ngay cả lãnh đạo quốc gia M cũng phải nể mặt ông ta.

"Phải làm sao đây?"

"Vài người các cậu ở ngoài canh gác, mấy người còn lại theo tôi vào, dù là 'Mê Hoặc' cũng phải nể mặt anh Thương 3 phần."

Trong đêm khuya, "Mê Hoặc" vẫn náo nhiệt với những người đang say mê vui chơi, không ai chú ý đến cô gái bất ngờ xông vào.

Nhanh chóng, tên đầu sẹo dẫn theo vài người tiến vào trong.

Cô gái vội vàng đẩy cửa một phòng riêng và nhanh chóng bước vào.

Trong phòng riêng không bật đèn, Quý Thanh Lê dựa vào cửa, sau ba giờ chiến đấu ác liệt, giờ đây cô đã kiệt sức.

Tuy nhiên, ngay lập tức, cô vẫn nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Cô nhanh chóng né sang một bên, nhưng ngay sau đó, vẫn bị một người đàn ông cao lớn bắt giữ, đôi tay bị hắn dùng một tay áp lên đỉnh đầu.

"Thả tôi ra." Quý Thanh Lê rất tức giận.

"Ai cho phép cô vào đây?"

Dù đã kiệt sức, cô vẫn cảm nhận được đây là một người đàn ông rất nguy hiểm.

"Thưa anh, xin lỗi, tôi tưởng rằng phòng này không có ai, làm phiền anh rồi, tôi sẽ rời đi ngay."

Lúc này, không phải là thời điểm để đối đầu trực diện, giọng cô mềm mại hẳn.

Tuy nhiên, tay người đàn ông vẫn giữ chặt tay cô.

"Thưa anh, tôi thật sự không biết anh ở trong này, anh làm tôi đau."

Cô gái thở nhẹ, hơi thở gợi cảm khiến ngọn lửa trong lòng người đàn ông lại bùng lên.

"Cút."

Trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm của người đàn ông, nhưng từ giọng nói, Quý Thanh Lê vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.

Người đàn ông này đã bị trúng kế?

Cũng phải thôi, đây là "Mê Hoặc", nơi mà bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Quý Thanh Lê chỉ muốn rời khỏi người đàn ông nguy hiểm này, định kéo cửa ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa, cô đã thấy tên đầu sẹo bên ngoài, buộc lòng phải đóng cửa lại.

"Còn không cút đi à?"

Hắn đã cho cô cơ hội, nếu không đi, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách hắn.

"Đại ca, bên trong có tiếng động."

Nghe tiếng bên ngoài, biết đối phương sắp đẩy cửa xông vào.

Quý Thanh Lê lập tức đẩy người đàn ông áp vào tường, rồi hôn lên môi hắn.

“Ưm…”

Người đàn ông hoàn toàn không ngờ cô gái này lại dám mạnh dạn như vậy, dám cưỡng hôn hắn.

Quý Thanh Lê dựa vào ngực hắn, thì thầm bên tai, "Giúp tôi với, bọn họ muốn bắt tôi."

"Tại sao tôi phải giúp cô?" Giọng người đàn ông lạnh lùng không chút cảm xúc.

Một con dao găm chĩa vào ngực hắn.



Người đàn ông nhếch môi cười, cô gái này thật to gan, dám uy hiếp hắn sao?

Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp mạnh mở ra, cô gái dựa vào lòng người đàn ông, con dao ngắn trên tay không dám lơi lỏng chút nào.

Tên đầu sẹo dẫn theo vài người xông vào, chứng kiến cảnh tượng đầy kích thích.

Dù chỉ thấy lưng cô gái, nhưng chỉ riêng đôi xương cánh bướm trên lưng cũng khiến người ta không khỏi rạo rực.

Mái tóc đen dài xõa trên làn da trắng mịn, càng khiến người ta chảy máu mũi.

"Cút!"

Người đàn ông ôm chặt eo thon của cô gái. Cô nhóc này ra tay tàn nhẫn, nhưng cơ thể lại mềm mại như vậy, khiến người ta chỉ muốn làm tổn thương cô.

Nghe thấy tiếng động, quản lý của "Mê Hoặc" lập tức chạy đến.

"Ngài Trì, xin lỗi, tôi sẽ lập tức cho người đuổi bọn họ đi."

Lúc này, trán quản lý đẫm mồ hôi lạnh. Ngài Trì vốn không thích phụ nữ lại gần, vậy mà lúc này, người phụ nữ này lại dám ôm lấy anh ta.

Quản lý ra hiệu cho bảo vệ của "Mê Hoặc" tiến tới kéo cô gái ra. Nhưng chưa kịp chạm vào cô, họ đã bị ánh mắt của ngài Trì dọa lùi.

"Đuổi mấy tên này ra ngoài cho tôi," người đàn ông lạnh lùng nói.

"Vâng, ngài Trì."

Bảo vệ của "Mê Hoặc" lập tức tiến tới.

"Ngài Trì, chúng tôi là người của anh Thương," tên đầu sẹo lập tức nói đến chỗ dựa phía sau.

"Anh Thương?"

"Hắn là cái thá gì? Đuổi hết mấy người này ra ngoài cho tôi."

Tên đầu sẹo còn định chống cự, nhưng bảo vệ của "Mê Hoặc" không phải người thường, họ liền rút vũ khí chĩa thẳng vào hắn.

Cả đám bị tống ra ngoài.

Quản lý thấy vậy, lặng lẽ đóng cửa phòng lại cho người đàn ông.

Thấy tên đầu sẹo bị tống ra ngoài, Quý Thanh Lê thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô thực sự đã kiệt sức.

"Cảm ơn."

Dù sao đi nữa, người đàn ông này cũng đã giúp cô.

Tuy nhiên, ngay sau đó, con dao ngắn trong tay cô đã bị người đàn ông giật lấy một cách dễ dàng.

"Tôi đã giúp cô, cô cũng nên giúp lại tôi chứ?" Người đàn ông nói, cắn nhẹ vào tai cô.

"Anh muốn tôi giúp thế nào?"

"Cô vừa cưỡng hôn tôi, công bằng mà nói, tôi nên hôn lại."

"......"

"Ngài Trì, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có? Tôi sẽ ra ngoài gọi ngay."

Quý Thanh Lê cố gắng đẩy người đàn ông ra để rời khỏi căn phòng nguy hiểm này, nhưng cô không thể lay chuyển được hắn.

"Ngài Trì, anh..."

"Tôi chỉ muốn cô." Người đàn ông bắt đầu nhớ lại nụ hôn của cô gái vừa rồi, đôi môi mềm mại, cơ thể cũng mềm mại.