Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 25: Cực kỳ hoang dã




Tạ Tư Nam chỉ cảm thấy đau đầu, cảm giác sặc nước thật không dễ chịu, đến bây giờ, cổ họng anh vẫn còn đau rát.

Anh thực sự suýt nữa bị chết đuối. Và người đàn ông đó vẫn luôn nhìn anh.

“Tạ Tư Nam, mẹ đang nói chuyện với con! Con không nghe thấy sao? Con rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con làm mẹ thất vọng quá.”

“Cha con là như thế, con cũng là như thế, Cố Lâm Thanh mẹ con nó rốt cuộc đã cho hai người uống loại thuốc mê gì vậy chứ?”

Mẹ củaTạ Tư Nam hét lên điên cuồng.

Cố Lâm Thanh đã hủy hoại cuộc sống của bà, giờ con gái của cô ta lại muốn hủy hoại con trai của bà sao?

“Mẹ, đây là chuyện giữa con và Quý Thanh Lê, mẹ đừng can thiệp, con sẽ tự giải quyết.”

Tạ Tư Nam cuối cùng cũng mở miệng, nhưng những lời nói ra lại không phải điều mẹ anh muốn nghe.

“Con muốn giải quyết thế nào? Cô ta lại đến quấy rầy con sao? Cô ta giống mẹ cô ta đều là những kẻ điên, những người như thế, mẹ không cho phép con có bất kỳ mối quan hệ gì với cô ta.”

“Mẹ, con đã là người lớn rồi, con biết mình muốn làm gì, mẹ có thể đừng quản con nữa được không? Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì mẹ cũng muốn quyết định thay con! Chỉ cần con không tuân theo, mẹ liền nổi giận lôi đình, con thực sự rất ngột ngạt mẹ có biết không?”

Mẹ của Tạ Tư Nam không thể tin nổi nhìn anh.

“Ý con là gì? Con ngột ngạt? Mẹ làm tất cả những điều này là vì ai?”

Hai mẹ con cãi nhau to.

Quý Thanh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Tạ Tư Nam luôn nghe lời mẹ, vậy mà bây giờ, anh lại vì Quý Thanh Lê mà cãi lại mẹ sao?

“Tư Nam, bác gái chỉ là quá lo lắng cho anh thôi, anh đừng như vậy.”

“Tất cả mọi người về đi! Con muốn một mình yên tĩnh một chút.”

Bây giờ anh thực sự rất rối, anh cần một mình để sắp xếp lại. Bất kể là Quý Thanh Lê hay người đàn ông đó, anh đều không bỏ qua.

Anh muốn để Quý Thanh Lê và người đàn ông đó quỳ xuống cầu xin anh.

Bà Tạ tức giận bỏ đi. Quý Thanh Nguyệt vẫn ở lại trong phòng bệnh.

Tạ Tư Nam ngẩng đầu nhìn cô.

“Thanh Nguyệt, đã muộn rồi, em về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện được không?”

Quý Thanh Nguyệt gật đầu.

“Tư Nam, anh nhớ nhé, dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Quý Thanh Nguyệt nói đầy sâu sắc.

“Ừ, anh biết, yên tâm đi! Chúng ta sẽ ổn thôi.”

Anh sẽ cưới cô, điều này không thể nghi ngờ. Khi Quý Thanh Nguyệt về đến nhà, Quý Minh Hàn và An Tâm đã ngủ.

Cô mở một chai whisky, uống rất nhiều, trong lòng rất khó chịu, nhưng bây giờ cô chỉ có thể chịu đựng.

Đêm đó, Quý Thanh Lê không về nhà, cô ngủ cùng Tang Ninh. Khi hai người tỉnh dậy đã là tám giờ rưỡi sáng.

Biết hôm nay Quý Thanh Lê phải đi đến Tập Đoàn Tứ Quý, Tang Ninh đã chuẩn bị cho cô một bộ vest nữ.

Bộ vest rất thời trang, là thiết kế mới nhất của cô, cô đặc biệt yêu thích nó.

Quý Thanh Lê mặc bộ đồ cô chuẩn bị.

“Lê Lê, dáng mày đẹp đến mức tao là con gái nhìn còn muốn chảy nước miếng!”

Tang Ninh nhìn không rời mắt.



Quý Thanh Lê cao 1m70, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, chiếc quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ không đầy một vòng ôm tay.

Tóc dài buông xõa phía sau, khuôn mặt biểu cảm nhẹ nhàng, nhưng chính biểu cảm ấy lại càng thêm cuốn hút.

“Mày cũng có dáng đẹp mà.”

Tang Ninh chỉ cao 1m60, cô luôn ghen tỵ với chiều cao lý tưởng của Quý Thanh Lê.

Tuy nhiên, dù chỉ cao 1m60, tỷ lệ cơ thể của cô cũng rất hoàn hảo, là một mỹ nhân không chê vào đâu được.

Tang Ninh đột nhiên ôm chầm lấy Quý Thanh Lê.

“Mày về rồi thật tốt.”

“Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.”

Năm năm trước, cô còn nhỏ, không thể giúp đỡ gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn thân cô bị đưa đến biên giới.

Nhưng bây giờ, cô đã có khả năng, cô nhất định sẽ giúp bạn thân mình, bất kể cô ấy muốn làm gì.

Quý Thanh Lê ôm lấy cô.

“Ninh Ninh, tao đã về rồi, yên tâm đi! Không ai có thể bắt nạt mày được đâu.”

Biết cô ấy đang lo lắng, cô kiên nhẫn an ủi.

Hôm nay, Tang Ninh phải đến trường, không thể đi cùng Quý Thanh Lê đến Tập Đoàn Tứ Quý được.

Hai người vào thang máy, Quý Thanh Lê ấn nút tầng hầm đỗ xe.

“Lê Lê, xe của tao chưa sửa xong, không cần xuống tầng hầm đâu.”

“Đã sửa xong rồi.”

Quý Thanh Lê dẫn Tang Ninh xuống tầng hầm đỗ xe, đến chỗ đỗ xe của Tang Ninh.

Ở chỗ đỗ xe của cô có một chiếc xe, nhưng bị phủ kín bởi tấm bạt chống bụi.

“Sao lại dùng tấm bạt chống bụi chứ! Xe của tao chỉ là xe cũ thôi mà, không cần cẩn thận thế đâu.”

“Mày đứng đó đi.”

Tang Ninh đứng yên, Quý Thanh Lê tiến tới kéo tấm bạt ra, một chiếc siêu xe màu đỏ mới toanh hiện ra trước mắt.

Tang Ninh há hốc mồm.

““ôi là ai?Tôi đang ở đâu đây?Đây là xe của tôi sao?Đây không phải là xe của tôi!”

“Xe của cô đó cô nương.”

Quý Thanh Lê ném chìa khóa xe cho cô.

“Lên thử xem, nếu có chỗ nào không phù hợp, tao sẽ cho người điều chỉnh lại.”

Đây là chiếc xe nguyên bản, cô đã nhờ Lục Viễn lái về, chưa qua chỉnh sửa.

Nhìn chìa khóa xe trong tay, Tang Ninh vẫn chưa hoàn hồn.

“Lê Lê, xe này đắt lắm, tao không dám lái đâu.”

Chiếc xe cũ của cô mà trầy xước tí thôi đã làm cô khó chịu mấy ngày rồi! Nên với chiếc siêu xe đắt đỏ này, cô thật sự không dám lái!

Quý Thanh Lê mở cửa lái và đẩy cô vào trong.

“Sợ gì chứ, người ta không mới dám đụng vào mày ý.”

Quý Thanh Lê đùa, “Người ta thấy mày là sẽ tự động tránh xa mày ra luôn.”



Đã nói đền cho cô hạn thân một chiếc xe mới, cô nói được là làm được. Tang Ninh lái chiếc siêu xe đưa Quý Thanh Lê đến Tập Đoàn Tứ Quý.

“Lê Lê, khi nào mày xong việc thì gọi tao, tao sẽ đến đón mày.”

Ban đầu Tang Ninh còn rất căng thẳng, nhưng lái một lúc thì thả lỏng ra.

Siêu xe đúng là siêu xe, hiệu suất rất tuyệt vời, lại còn rất đẹp.

“Ừ, mày đi học đi!”

Quý Thanh Lê mở cửa siêu xe và bước xuống.

“Bye bye, cưng yêu.”

Cô có cảm giác như mình đang được bao nuôi vậy!

Nhưng cảm giác này thực ra cũng không tệ lắm. Quý Thanh Lê bước vào Tập Đoàn Tứ Quý, điện thoại reo lên, là một số lạ.

Quý Thanh Lê vừa đi vừa nghe máy.

“Alo, xin chào, ai đấy?”

“Là tôi.”

Điện thoại vang lên, giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia lười biếng và gợi cảm, khiến người nghe không khỏi mơ màng.

Quý Thanh Lê nhíu mày.

“Ai đấy?”

Bùi Tây Trì không vui.

Cô ấy thật sự không nhận ra giọng anh sao? Giọng anh phổ thông thế à?

“Bùi Tây Trì đây.”

Bùi Tây Trì vừa tập gym xong, chiếc áo ba lỗ màu đen trên người đã ướt đẫm, trên đầu đội một chiếc băng đô đen, trông rất hoang dã.

“Có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.”

“Cúp máy đây.”

Quý Thanh Lê lạnh lùng cúp máy.

Bùi Tây Trì nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng thấy không thoải mái. Cô gái nhỏ này thật vô tình.

“Trì ca, con đường theo đuổi vợ của anh chắc còn dài lắm!”

Bên cạnh, Bùi Dã vừa tập tạ vừa nói.

Bùi Tây Trì liếc nhìn anh ta một cách thản nhiên.

“Cậu từng yêu đương chưa? Một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ như cậu có tư cách gì để nói tôi?”

Được thôi! Cùng nhau làm tổn thương nhau nào!

“……”

Bùi Dã lập tức câm nín.

Yêu đương làm gì? Phụ nữ đều là những sinh vật phiền phức, nói một lời không hợp là giận, tập trung vào sự nghiệp không phải tốt hơn sao?

Bùi Tây Trì ném chiếc khăn trong tay, bước thẳng vào phòng tắm, cởi bỏ áo ba lỗ và quần để tắm rửa.

Làm sao để khiến cô bé tiểu hồ ly yêu anh đây?