Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 38: Đây mới là hôn, học được chưa?




Nụ hôn kéo dài rất lâu, khi hôn đủ rồi anh mới buông cô ra.

“Đây mới là hôn, em đã học được chưa?”

Giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn. Và cách anh nhìn cô như thể muốn xé xác cô ra từng mảnh và nuốt chửng cô. Không thể phủ nhận, khi anh hôn cô, cô đã rơi vào tuyệt vọng.

Người đàn ông này thực sự có năng lực như vậy. Đó chỉ là tình một đêm, nhưng anh phải làm mọi việc thật có trách nhiệm. Và cô không hề có phản ứng gì với cơ thể anh.

Trong xe, nhiệt độ tăng vọt. Có những tia lửa nổ lách tách trong không khí. Quý Thanh Lê chưa bao giờ là loại người tự đặt mình vào thế bất lợi, lại bị người đàn ông này trêu chọc như thế này. Nếu cô không tán tỉnh lại, anh sẽ cho rằng cô sợ anh!

Cô vòng tay qua cổ người đàn ông và thổi vào đôi tai nhạy cảm của người đàn ông. Quả nhiên, tai là bộ phận nhạy cảm nhất của người đàn ông này, cô đã thổi bay nó. Mọi cơ bắp trên cơ thể người đàn ông đều căng lên.

“Không muốn đi làm à?”

“Nào! Tại sao không! Tôi đi đây.”

Khơi dậy ham muốn của người đàn ông này xong, Quý Thanh Lê bình tĩnh xuống khỏi người đàn ông.

“Đồ tàn nhẫn. Tán tỉnh xong bỏ chạy. Không chịu nổi bất kỳ trách nhiệm nào.”

Quý Thanh Lê nghe xong quay đầu trừng mắt nhìn anh.

“Mấy giờ kết thúc? Tôi đến đón em.” - Bùi Tây Trì thay đổi giọng điệu, khiến người ta có cảm giác được chiều chuộng vô cùng. Người đàn ông này thật biết cách hành động.

Hành động theo sự bốc đồng của một người đàn ông như thể anh ta đã gặp được tình yêu đích thực.

Tình yêu đích thực?

Ah!

Cả buổi chiều, Quý Thanh Lê bận rộn. Đi được nửa đường, cô nhận được một cuộc gọi được mã hóa.

“Lê thần, tôi biết gần đây cô rất bận, nhưng tôi cần cô giúp một việc.”

“Nói tiếp đi! Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không thể giải thích qua điện thoại. Bây giờ tôi đang lên máy bay, khi nào gặp nhau hãy nói chuyện nhé.”

“Được rồi, khi đến nơi hãy đến Tập Đoàn Tứ Quý đón tôi.”

Nếu không phải gấp, Thầm Ngọc sẽ không tới tìm cô. Cả hai đều biết gần đây cô bận rộn với việc gì. Thẩm Ngọc xuống máy bay, bắt taxi trực tiếp đến Tập Đoàn Tứ Quý Khi đến nơi, anh gọi cho Quý Thanh Lê. Quý Thanh Lê thông báo ngắn gọn cho Lâm Lâm và tan làm sớm. Thẩm Ngọc nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy hy vọng.

“Lê thần, ổ đĩa flash mà cô lấy về trước đó đã bị bên kia làm hỏng, đội an ninh mạng của chúng tôi không ai có thể sửa chữa được.”

Điều này liên quan đến toàn bộ an ninh mạng của Trung Quốc và họ không thể xem nhẹ nó.

Vì vậy, tôi phải đích thân đến đón cô. Anh ấy không dám mang theo ổ đĩa flash nên chỉ có thể mời cô đến Đế Đô.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Đi thôi!”

Đây là việc nghiêm trọng, Quý Thanh Lê cũng không có cự tuyệt. Cô đi theo Thẩm Ngọc rời đi. Năm giờ chiều, Bùi Tây Trì lái xe đến Tập Đoàn Tứ Quý.

“Tôi đến rồi, vẫn chỗ cũ.”

Bùi Tây Trì cúp điện thoại và đợi trong xe. Nhưng mà thời gian cứ thế trôi qua, đã gần sáu giờ, Quý Thanh Lê vẫn chưa đi ra. Bùi Tây Trì nghĩ rằng cô ấy có thể đã gặp phải chuyện gì đó nên kiên nhẫn chờ đợi.

Tuy nhiên, anh đã đợi đến bảy giờ mà cô vẫn không xuất hiện. Anh gọi cho cô nhưng điện thoại của cô tắt máy. Anh đột nhiên có một dự cảm không lành.

Dường như có việc gì đó xảy ra vào buổi chiều. Cô ấy đâu rồi?

Bùi Tây Trì lấy điện thoại ra, gọi cho Bùi Dã.

“Anh, chuyện gì vậy?” - Bùi Dã vừa mới tập luyện xong một vòng, thấy số điện thoại của Bùi Tây Trì, dừng xe đua sang một bên để nghe điện thoại.

“Giúp anh tra cứu vị trí hiện tại của số điện thoại này.”

Bùi Tây Trì gửi số điện thoại của Quý Thanh Lê. Bùi Dã không nói nhiều, ngay lập tức đi tra cứu vị trí của số điện thoại.

Tuy nhiên, số điện thoại của Quý Thanh Lê đã được mã hóa, không thể tra cứu được vị trí.

Bùi Dã nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra? Tình hình của Quý Thanh Lê này là sao thế?

Hiếm có vị trí nào mà anh ta không thể theo dõi. Không thể theo dõi vị trí, Bùi Dã chỉ có thể bắt đầu từ các camera giám sát bên ngoài của Tập Đoàn Tứ Quý.

Anh đột nhập vào nhiều camera giám sát để tìm ra vị trí của Quý Thanh Lê. Thấy cô được một người đàn ông đẹp trai đón đi, Bùi Dã có chút do dự không dám gửi đoạn video này cho Bùi Tây Trì.

Chưa kịp suy nghĩ, điện thoại của Bùi Tây Trì lại gọi đến.

“Bùi Dã, chuyện gì vậy? Đã mất quá nhiều thời gian, sao vẫn chưa tìm ra?”

“Anh, Quý Thanh Lê đã đi cùng một người đàn ông đẹp trai.” - Tiếng của Bùi Dã trở nên lúng túng hơn.

Nhìn vào cách hành xử của Bùi Tây Trì trong vài ngày qua, dường như anh thật sự quan tâm đến cô gái Quý Thanh Lê đó.

Hơn nữa, anh đã ở bên cạnh Bùi Tây Trì lâu như vậy, chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm đến người phụ nữ nào như vậy.

Sáng sau khi về, anh ấy đang học nấu ăn ở đó, suýt nữa thì nổ tung bếp. Chiều về lại học bài lâu như vậy, anh vui vẻ đến đón cô nhưng lại bị một người đàn ông khác bắt đi. Tâm lý của bất kỳ ai cũng sẽ bùng nổ trong tình huống này chứ đừng nói đến Bùi Tây Trì bốc lửa của mình.

“Gửi video qua đây.” Nhiệt độ của Bùi Tây Trì giảm mạnh.

Sau khi xem xong video, Bùi Tây Trì cảm thấy ngực mình có cảm giác ngột ngạt. Thẩm Ngọc!

Chỉ cần liếc nhìn một cái, anh đã nhận ra người đàn ông đưa cô đi là ai!

Bùi Tây Trì lái xe thẳng đến sân bay.

Anh gọi cho Bùo Dã.

“Lập tức thu xếp máy bay riêng bay về Đế Đô.” Bùi Tây Trì lạnh lùng nói.

“Anh Trì, đừng hành động bốc đồng. Đó là người của Cục An ninh.” Cho dù là Bùi gia cũng phải cho Cục An ninh chút mặt mũi, huống chi là Thẩm Ngọc.

“Đừng nói nhảm, trực tiếp sắp xếp đi.”

Bùi Dã thực sự sợ Bùi Tây Trì sẽ trực tiếp đi gây rắc rối cho Cục An ninh. Nếu Bùi Tây Trì không vui thì cái gì cũng có thể làm.

Bùi Dã chỉ có thể lập tức thu xếp máy bay riêng và nhờ người đăng ký lộ trình bay.

Trong khi đó, sau khi Thẩm Ngọc và Quý Thanh Lê xuống máy bay, người của Cục An ninh đã đợi họ ở bên ngoài.

Thẩm Ngọc đích thân mở cửa xe cho Quý Thanh Lê. Thấy mọi người đều tôn trọng Thẩm Ngọc, tự nhiên họ không dám làm ầm ĩ.

Xe chạy thẳng tới Cục An ninh. Sau khi vượt qua nhiều lớp kiểm tra an ninh, cuối cùng họ cũng bước vào bên trong.

Trên đường đi, Thẩm Ngọc đã thông báo tình hình cụ thể cho Quý Thanh Lê.

Thẩm Ngọc ấn dấu vân tay của mình để mở cửa. Bên trong, hàng chục thiên tài máy tính đang cau mày bận rộn.

“Chết rồi, chương trình tự hủy trong phần mềm đã được kích hoạt.”

“Làm sao đây! Tôi không thể cứu được, tốc độ tự hủy quá nhanh.”

Khi bước vào, anh nghe thấy tiếng vài thiên tài gục xuống. Những người này đều là những tài năng hàng đầu về khoa học máy tính nên họ không có cách nào đối phó với chương trình này.

“Lê thần, mời giúp ta thử xem.”

Thẩm Ngọc cung kính nói. Quý Thanh Lê đi tới, kéo người hét lớn nhất lên.

“Aizzz? Aizzz chết tiệt…”

Người đàn ông chửi rủa và vùng vẫy khi quay lại, anh ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.

“Thẩm lão đại, cô ta là ai! Chương trình đang tự hủy, không thể trì hoãn thêm được nữa.”

“Câm miệng.”

Giọng nói của người đàn ông gay gắt đến mức Quý Thanh Lê có chút khó chịu.

“Tôi…”

Người đàn ông còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị Thẩm Ngọc đẩy sang một bên.

“Đừng nói nhảm nữa, tôi bay tới Giang Thành mời cô ấy, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”