Tiểu Hồ Ly, Tôi Đổ Gục Rồi

Chương 42: Anh còn muốn làm gì nữa?




“Anh còn muốn làm gì nữa?”

“Tóc của em còn chưa khô, cứ để đi ngủ thế này ngày mai sẽ bị đau đầu.” Nói xong, anh kéo cô ngồi xuống giường.

Sau đó anh tự mình đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn khô khác. Anh đi đến sau lưng cô, kiên nhẫn lau tóc cho cô.

Quý Thanh Lê ngồi trên giường, còn anh đứng trước mặt cô, chỉ cần cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy dáng người hoàn hảo của anh.

Sau khi lau tóc gần khô, Bùi Tây Trì ném chiếc khăn lên ghế sofa bên cạnh.

“Em muốn ngủ ngay bây giờ à?”

“Nếu em muốn ngủ ngay bây giờ thì tôi sẽ dùng máy sấy tóc cho em.”

“Tôi chưa muốn ngủ.”

“Không ngủ được à? Hay là vì lúc nãy ngủ một chút trên xe rồi nên giờ chưa buồn ngủ?”

“Tôi chưa muốn ngủ, anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi đâu.” - Cô một mình ở đây cũng không cảm thấy buồn chán.

Bùi Tây Trì đưa tay về phía cô.

“Đi, tôi sẽ dẫn em đến một nơi.”

“Bây giờ sao?”

Bên ngoài trời vẫn đang mưa lớn.

“Ừ, bây giờ luôn.”

Thấy cô không động đậy, anh trực tiếp nắm lấy tay cô kéo cô đứng dậy. Tầng thượng của biệt thự có một nhà kính rất đẹp. Bên trong trồng đủ loại hoa.

Ngày mưa, những giọt mưa rơi trên mái kính của nhà kính, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng.

Trong nhà kính, các loài hoa nở rộ rực rỡ. Giữa biển hoa này có một chiếc xích đu trắng. Toàn cảnh thật sự thơ mộng như trong truyện cổ tích.

Anh nắm tay cô bước vào biển hoa.

“Em thích không?”

Quý Thanh Lê ngồi lên xích đu. Ai trong lòng lại không ước mình là một công chúa nhỏ?

“Bùi Tây Trì, nơi này thật sự rất đẹp.”

Như ngôi nhà pha lê trong truyện cổ tích, mọi thứ ở đây đều tuyệt đẹp.

“Đúng là rất đẹp.”

“Anh làm nơi này dành cho ai vậy?”

Nơi này không chỉ cần tiền là có thể xây dựng được. Nó tiêu tốn rất nhiều tâm huyết.

“Đây là do mẹ tôi chăm sóc.”

“Ồ.”

Cô ngồi trên xích đu, cơ thể nhẹ nhàng đu đưa theo nhịp xích đu. Cô không tiếp tục hỏi nữa, giữa cô và anh tối đa cũng chỉ là sự thu hút nhau về thể xác.

Tốt nhất là không nên có quá nhiều mối ràng buộc khác.

Bùi Tây Trì ngồi xuống đất, ngay bên cạnh xích đu. Vào một đêm như thế này, bên ngoài trời mưa như trút nước, nhưng bên trong nhà kính, không gian yên bình và đẹp đẽ.

Quý Thanh Lê không nói gì, cô ngồi trên xích đu thưởng thức vẻ đẹp nơi đây.

Mẹ của anh ấy chắc hẳn là một người phụ nữ rất hạnh phúc. Chỉ có những người thực sự hạnh phúc mới có thể dốc lòng tạo ra một nơi thơ mộng tuyệt vời như thế này.

Bùi Tây Trì thấy hoa hồng trắng bên cạnh nở rộ. Anh hái một bông đẹp nhất đưa cho cô. Quý Thanh Lê không do dự nhận lấy hoa hồng.

“Tặng em, đi nào! Đi ngủ thôi.”

Hôm nay cô đã mệt cả ngày, vừa rồi chỉ chợp mắt một lúc, giờ chắc hẳn đã rất mệt. Anh đứng dậy giơ tay đứng trước mặt cô.

“Ừm.”

Ở nơi đẹp đẽ như thế này, Quý Thanh Lê tưởng sẽ có chuyện gì đó đặc biệt lãng mạn xảy ra. Nhưng anh ấy thực sự không làm gì cả.

Bùi Tây Trì tự mình đưa cô về phòng ngủ chính, Quý Thanh Lê đứng bên trong cửa, còn Bùi Tây Trì đứng bên ngoài.

“Chúc em ngủ ngon.”

Ánh mắt của anh đăm chiêu nhìn cô.

“Chúc ngủ ngon.”

Quý Thanh Lê nói xong, cô không khỏi nhướng mày khi thấy anh vẫn không rời đi, người đàn ông này còn muốn gì nữa đây?

Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông tiến lại gần, dùng hai tay ôm eo cô và ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

“…”

Chẳng trách người đàn ông này cứ nhìn chằm chằm vào môi cô, quả nhiên chỉ muốn làm chuyện không thích hợp với trẻ con mà thôi.

Hơi ấm của bàn tay to lớn của anh áp vào làn da cô qua lớp áo mỏng. Quản gia đi tới hỏi bọn họ có muốn ăn khuya không, nhìn thấy thiếu gia ôm cô bé vào lòng, hôn cô say đắm. Mặt người quản gia bỗng chốc đỏ bừng.

Cậu chủ trẻ của họ chưa bao giờ là một người lăng nhăng. Đây là lần đầu tiên người quản gia thấy anh ấy mất kiểm soát như vậy!

Chắc ông ấy già rồi! Hóa ra khi người trẻ hôn nhau, tia lửa có thể bay ra như thế này. Nếu phu nhân biết thiếu gia có bạn gái, chắc chắn sẽ yên lòng lắm!

Lão quản gia im lặng lui về, không làm phiền thanh niên trẻ. Bùi Tây Trì thực sự muốn đẩy cô bé xuống nhưng anh vẫn kìm lại. Anh không muốn cô bé nghĩ rằng anh chỉ muốn ngủ với cô.

Nếu bạn chỉ muốn ngủ thì ở ngoài đường có đủ loại con gái.

Điều anh muốn là sự sẵn lòng của cô bé. Anh buông cô ra, bế cô lên và đưa thẳng lên giường.

“Chúc ngủ ngon.”

Anh thì thầm vào tai cô. Sau đó anh quay người rời khỏi phòng ngủ chính.

Đêm nay, phòng ngủ chính này chỉ thuộc về một mình cô.

“…”

Bùi Tây Trì tàn nhẫn với người khác, anh cũng thật sự tàn nhẫn với chính mình! Rõ ràng là anh ấy rất muốn nó. Nhưng anh đã kiềm chế được bản thân và quay người bỏ đi.

Quý Thanh Lê ngồi ở trên giường nhìn anh đóng cửa rời đi, vô thức mắm môi suy nghĩ. Người đàn ông này thật biết cách quyến rũ người khác.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ chính, Bùi Tây Trì liền đi tập tạ. Anh tràn đầy sức lực nhưng không có nói nào để giải toả. Anh chỉ có thể đến phòng tập để nâng tạ.

Sau một giờ chạy bộ và một giờ nâng tạ, cơn ham muốn chiếm hữu cô bé đó đã bị đè nén xuống. Bộ quần áo thường ngày trên người anh đã ướt sũng.

Quý Thanh Lê thật sự không phải cố ý dụ dỗ anh, cô ngủ được một lúc liền khát nước. Cô dậy để đi tìm nước uống, cô thực sự không quen thuộc với biệt thự của Bùi Tây Trì, tìm mãi không ra.

Lúc này, quản gia đã ngủ, cô cũng ngại gọi ông ấy dậy. Kết quả là lại gặp Bùi Tây Trì vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra, còn không cẩn thận đâm vào lòng anh.

“Chuyện gì vậy? Muốn gì sao?”

Cô gái nhỏ chủ động đâm vào lòng anh, anh liền không muốn buông tay. Bị anh ôm chặt, Quý Thanh Lê muốn đẩy anh ra một chút, người đàn ông này thật là…

Bùi Tây Trì vừa tắm xong, thật khó để từ chối tình huống này. Một người đàn ông cực phẩm như vậy, thật sự không ai có thể từ chối.

“Khát quá, tôi ra ngoài uống chút nước, Bùi Tây Trì, anh buông tôi ra đi, người anh nóng quá.”

“Đi nào, tôi dẫn em đi uống nước.”

Hôm nay đến hơi muộn nên anh còn chưa kịp dẫn cô đi tham quan xung quanh. Bùi Tây Trì dìu cô xuống cầu thang, sau đó để cô ngồi trên sofa chờ, anh đích thân đi đun nước cho cô.

“Uống nước lạnh là được rồi.”

“Không được, dạ dày em không tốt, chỉ có thể uống nước ấm thôi.”

Bùi Tây Trì đun nước sôi, nhưng nước vừa mới đun sôi thì không thể uống ngay được.

Anh mang hai cốc nước đặt trên bàn trà, còn mình thì ngồi bên cạnh cô. Anh chỉ mặc áo choàng tắm, áo choàng hơi hé mở, để lộ ra cơ ngực săn chắc mà cô gái nào cũng mê.

“Anh sao giờ này còn chưa ngủ?”

Anh ấy không phải đã tắm rồi sao? Sao giờ này lại tắm nữa? Người đàn ông này có tính sạch sẽ đến mức khiến người ta khoa hiểu như vậy sao?

“Bị một con tiểu hồ ly nào đó làm cho không ngủ được, nên đi tập gym.” - Bùi Tây Trì thấy môi cô có chút khô, liền cầm một cốc nước lên thổi nhẹ.

“……”

Thật ra, anh cũng không cần phải tỉ mỉ như vậy. Bùi Tây Trì cảm thấy vừa rồi tắm nước lạnh cũng uổng công, lúc này cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tóc dài xõa sau lưng, mang lại một sự siêu quyến rũ khiến cho người ta không thể kìm lòng.