Tiểu Hồ Yêu Không Muốn Mang Thai

Chương 5




Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sắc

Chương 05: Song tu... Là ý gì?

Thứ mà Sơn Tước tìm được là bạc phù – tín vật tùy thân trên người thân vệ của Giang Thận.

Thân vệ của đương kim Thái tử luôn luôn mang theo bạc phù trên người để chứng minh thân phận của mình, người còn thì bạc phù còn.

Tất cả thân vệ đi theo Giang Thận từng người một đều do Giang Thận đích thân bồi dưỡng từ nhỏ, ít nhất cũng theo hắn hơn mười năm.

Giang Thận nắm chặt bạc phù trong tay, nhất thời không nói gì.

Lê Nguyễn cũng không lên tiếng, ôm đuôi ngồi bên chân Giang Thận, dùng móng vuốt chải chuốt cái đuôi từng chút một, lẳng lặng xoa dịu đám lông tơ vừa xổ tung.

Sở dĩ y giả vờ làm một con hồ ly bình thường là bởi vì không muốn dọa phàm nhân này, chứ không phải vì sợ bị hắn phát hiện thân phận thật. Nhưng sau vài ngày ở chung, y sắm vai tới mức nhập thần, hoàn toàn quên mất lý do ban đầu.

Vì thế vừa rồi lúc bị tóm tại trận mới chột dạ như vậy.

Hoảng tới mức lông toàn thân xổ tung.

Đúng là không có tiền đồ!

Lê Nguyễn vừa sửa sang lông đuôi, vừa âm thầm tự mắng bản thân.

Có điều...

Tại sao phàm nhân này phát hiện y có thể nói chuyện mà chẳng sợ hãi chút nào vậy?

Không phải lần trước bị dọa ngất luôn sao?

Lê Nguyễn tò mò ngẩng đầu đánh giá nam nhân trước mặt, đúng vào lúc này nam nhân lại lên tiếng: "Hồ ly nhỏ, ngươi có thể giúp ta một việc không?"

Mấy hôm nay khi ở trước mặt Giang Thận, Lê Nguyễn vẫn luôn vờ như mình không biết nói, giờ nghe hắn nói thì định vẫy đuôi đáp lại theo bản năng thì chợt nhớ bản thân đã bại lộ, đành ấp a ấp úng nói tiếng người: "À... Có thể."

Giọng nói của y trong trẻo hơn nam tử bình thường, âm cuối mang theo mấy phần mềm mại.

Đích thị là giọng nói mà hôm đó Giang Thận đã nghe thấy trước khi ngất xỉu.

Giang Thận ngữ khí lãnh đạm: "Bạc phù này hẳn là vẫn còn mười sáu cái nữa, đều đang ở trên người các thi thể trong núi. Mười bảy người này vì ta mà chết, tạm thời ta không thể mai táng cho họ, vậy nên ta muốn lập mộ phần chôn di vật của họ."

"Nhưng hiện giờ ta hành động bất tiện, ngươi có thể giúp ta đi một chuyến, đem tất cả bạc phù về đây không?"

Chẳng những không hề sợ hãi mà còn muốn sai hồ ly làm việc cho mình.

Lê Nguyễn hất đuôi ra đằng sau, đang định bàn điều kiện với nam nhân, vừa giương mắt lại trông thấy sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt âm trầm ẩn khuất dưới hàng mi rũ xuống của hắn.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy biểu cảm này của nam nhân.

Suốt mấy ngày ở chung, tâm trạng của nam nhân luôn rất tốt. Khi nói chuyện với y lúc nào cũng mang theo ý cười, bị y cướp đồ ăn cũng không nổi nóng.

Nhưng lúc này y cảm thấy dường như nam nhân đang tức giận.

Không chỉ tức giận, còn có vẻ hơi... khổ sở?

Tầm mắt Lê Nguyễn rơi xuống mảnh sắt nhỏ trong tay nam nhân.

Thứ này chắc hẳn rất quan trọng với hắn nhỉ?

Lời định nói đến bên môi bỗng chốc nghẹn lại, Lê Nguyễn rũ đuôi, gật đầu: "Được, ta giúp ngươi."

Lê Nguyễn bảo Sơn Tước dẫn mình tới chỗ nó tìm thấy thi thể.

Khi tới nơi y mới phát hiện hóa ra nơi này là rừng cây ở phía Tây núi Trường Minh, mảnh rừng này dẫn thẳng tới hẻm núi nơi y đang cư trú.

Hơn phân nửa là Giang Thận đã ngã từ vách núi kia xuống nên mới nằm ở trước cửa động của y.

Sau một trận tuyết lớn, dấu vết đánh nhau trong rừng đã biến mất gần hết, chỉ còn lại hơn chục thi thể nằm kia, chứng tỏ nơi này đã từng diễn ra một trận chiến kịch liệt và tàn khốc tới mức nào.

"Lê Nguyễn, ta lại tìm thấy một cái này." Sơn Tước đã tới đây một lần nên tìm rất nhanh. Khi nó ngậm bạc phù quay đầu lại thì thấy hồ ly nhỏ đang vươn móng vuốt vỗ vỗ một thi thể đã đông cứng.

Sơn Tước bay qua, hỏi: "Ngươi đang làm thì thế?"

"Làm như vậy thì trên người bọn họ sẽ có mùi của ta." Lê Nguyễn đáp, "Lũ động vật ngửi thấy mùi của ta sẽ không dám ăn bọn họ."

Mùa đông ở núi Trường Minh có rất ít thức ăn, số thi thể này chẳng bao lâu nữa sẽ bị động vật trong núi ăn hết.

Tuy rằng y bị đánh về nguyên hình nhưng uy thế hồi trước vẫn còn đó, dư sức hù dọa đám động vật nhỏ.

Lê Nguyễn đã sống rất nhiều năm, không có cảm giác gì nhiều với các sinh mệnh mất đi, nhưng phàm nhân kia hẳn đang khổ sở, bằng không đã chẳng để lộ biểu cảm đó.

Giúp người thì giúp đến cùng vậy.

Trên đời này làm gì còn ân nhân cứu mạng nào có tâm hơn y chứ, phàm nhân kia mà không lấy thân báo đáp thì thật không tài nào hiểu được.

Nghĩ vậy, Lê Nguyễn bảo Sơn Tước: "Mau tìm đi, xong xuôi sẽ mời ngươi ăn trái cây."

Sơn Tước: "Được được!"

Trong rừng cây, ngoại trừ thi thể thân vệ của Giang Thận thì còn có thi thể đám người mai phục hắn hôm đó. Nếu không có Sơn Tước hỗ trợ, muốn tìm thấy toàn bộ bạc phù giữa nhiều thi thể như vậy cũng không hề dễ dàng.

Lần này thời gian hồ ly nhỏ ra ngoài lâu hơn lúc trước, khi trở về còn mang theo một đống bạc phù.

Giang Thận nhìn hồ ly nhỏ đặt mười sáu cái bạc phù xuống gần tầm tay hắn, sau đó lại dùng chân trước cố gắng gỡ tay nải đeo trên lưng xuống.

Tay nải kia to gần bằng hồ ly nhỏ, không rõ nó phải cố gắng bao nhiêu mới đeo được lên lưng, thoạt nhìn có vẻ rất mất sức.

Giang Thận đưa tay giúp nó tháo tay nải xuống.

"Đây là..."

"Ta nhặt trong rừng." Lê Nguyễn rũ rũ mớ lông tơ bị rối, đắc ý nói, "Chỗ ta không có quần áo đồ dùng của phàm nhân nên tiện tay nhặt về, cảm thấy ngươi có thể dùng được."

Giang Thận lại hỏi y: "Tại sao lại chọn cái này?"

Bọn họ đi từ Giang Nam tới, ai cũng mang theo đồ đạc tùy nhân, nếu hồ ly nhỏ chỉ định lấy chút quần áo đồ dùng thì có thể tùy tiện lựa chọn.

Lê Nguyễn đáp: "Vì thứ này được làm từ nguyên liệu đẹp nhất."

Những tay nải khác đa phần đều làm từ vải thô xám ngắt, chỉ có cái này làm từ chất liệu bền chắc, trên lớp vải màu đen còn thêu hoa văn chìm, dưới ánh mặt trời nhìn cực kỳ xinh đẹp, Lê Nguyễn vừa liếc mắt đã chọn trúng nó.

"Đây là loại vải gấm hoa mới nhất năm nay do phường dệt Giang Nam làm ra, ánh mắt của ngươi quả thật không tệ." Giang Thận nói, "Thứ này vốn dĩ là của ta."

Lê Nguyễn ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Đúng là rất trùng hợp nha.

Nhưng nói trùng hợp thì cũng không hẳn, Giang Thận thân là Thái tử, chi phí ăn mặc người thường không thể với tới. Hồ ly nhỏ thích thứ tốt nhất nên chọn trúng cái này là chuyện bình thường.

Giang Thận mở tay nải ra, bên trong có mấy bộ quần áo được xếp chỉnh tề, ngoài ra còn có một bộ bút mực và mấy quyển sách.

Lần này hồi kinh hắn chỉ đem theo vài bộ quần áo đơn giản, hiện giờ rơi vào tình cảnh này, những thứ đó thật ra lại rất hữu dụng.

Giang Thận tìm kiếm một lát, lấy ra một thanh dao găm tinh xảo dưới lớp quần áo.

Thanh dao găm này hắn được một vị Hoàng thúc đối tốt với hắn nhất tặng cho từ hồi còn nhỏ. Nghe nói vật này từng được cao tăng ban phép, có thể chém sắt như chém bùn, trừ yêu trừ tà.

Theo như dân gian lưu truyền thì yêu tộc tu luyện được tấm thân bất tử, vũ khí sắc bén tầm thường không thể làm chúng bị thương, chỉ có vũ khí đặc biệt mới có thể tiêu diệt bọn chúng.

Hoàng thúc tặng vật này cho hắn để phòng thân hẳn cũng là vì nguyên nhân đó.

Trước đây Giang Thận chưa bao giờ tin vào quỷ thần nên mới không để ý đến nó, giữ nó lại chẳng qua là để tưởng niệm cố nhân mà thôi.

Nhưng mà bây giờ...

Hắn ngước mắt nhìn hồ ly nhỏ trước mặt.

Hồ ly nhỏ căn bản không hề để ý xem hắn đang làm gì.

Đại khái là vì cả buổi sáng đều giúp Giang Thận làm việc nên chưa kịp ăn gì, sau khi đưa bạc phù và tay nải cho hắn thì lập tức chạy tới chỗ bọc trái cây, dùng móng vuốt đảo loạn chọn quả chín mà ăn.

Giang Thận lắc đầu cười cười, cất dao găm vào chỗ cũ.

Bây giờ hơn phân nửa là dùng không được.

Giang Thận ngã xuống vực bị thương, quần áo trên người đã bị rách nhiều chỗ, hồ ly nhỏ mang tay nải về cũng coi như giúp hắn một đại ân. Hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, sửa sang một chút sau đó đi ra cửa động đào mộ chôn di vật.

Có điều hiện giờ hắn đi đường còn chẳng xong, việc đào hố dĩ nhiên lại phải nhờ hồ ly nhỏ giúp đỡ.

Hồ ly nhỏ đã sinh sống nhiều năm ở nơi sơn dã, việc đào hố không làm khó được y. Đào xong y bèn giúp Giang Thận đặt mớ bạc phù vào trong hố.

Khi lấp đất, Giang Thận không nhờ hồ ly nhỏ giúp nữa.

Hắn ngồi cạnh hố, vốc từng nắm đất lên thả xuống hố.

"An tâm yên nghỉ đi." Giang Thận nói, "Hôm nay các ngươi vì ta mà chết, ân tình này ta khắc cốt ghi tâm."

Giọng hắn trầm thấp, vẻ mặt thản nhiên, nhìn không rõ cảm xúc: "Chuyện lần này đều là do ta sơ sót. Chỉ cần ta còn sống trên đời một ngày, ta sẽ hết lòng chăm sóc người nhà và thân hữu của các ngươi, bảo đảm cho họ một đời vô ưu."

"Còn hung thủ đứng sau..."

Nói tới đây, Giang Thận bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn vô thức liếc nhìn hồ ly nhỏ đang ngồi bên cạnh, y vẫn luôn nhìn hắn, thấy hắn ngừng lại thì nghi hoặc chớp mắt.

... Đợi khi tìm ra hung thủ, ta nhất định sẽ tự tay lấy đầu hắn, dùng máu thịt của hắn để tế bái các ngươi...

Giang Thận âm thầm nói nốt câu cuối cùng này, rũ mắt, đắp nắm đất cuối cùng lên mộ chôn di vật.

Xong việc, hắn định đứng dậy nhưng lại không đứng lên nổi.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn rời giường kể từ khi bị thương, còn hao tâm tổn trí như vậy nên thể lực gần như đã tiêu hao hết.

Giang Thận không dám quá gắng gượng, đành cứ thế mà ngồi trên mặt đất, dựa vào cửa động nghỉ ngơi.

Từ sau khi ngã xuống vách núi, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy quang cảnh bên ngoài động. Bên ngoài động là một mảnh rừng xanh tươi, cỏ non mềm mại trải dài trên mặt đất, xa xa mơ hồ vọng tới tiếng nước chảy. Giữa lúc ngày đông cây cối khô cằn mà nơi đây vẫn um tùm xanh tốt, dường như sự thay đổi của tiết trời chẳng hề ảnh hưởng tới nơi thanh tịnh này.

Hôm nay trời nắng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống đỉnh đầu, chỗ sâu trong hẻm núi còn có hơi nước bốc lên, chẳng khác nào tiên cảnh.

Ở một nơi như vậy, dù là thân thể hay tâm trạng cũng đều bình tĩnh lại.

Nếu có thể ở mãi nơi này...

Giang Thận nhắm mắt, lập tức ngăn chặn suy nghĩ này của bản thân.

Hắn là Thái tử đương triều, đè nặng trên vai là giang sơn xã tắc cùng lê dân bá tánh. Hiện nay triều đình đang rơi vào cục diện bất ổn, biến hóa khôn lường, lại thêm chuyện hắn bị ám sát rồi mất tích, không biết bên ngoài đã loạn thành cái dạng gì rồi.

Sao hắn có thể nghĩ tới việc hưởng thụ an nhàn?

Giang Thận âm thầm thở dài, đưa mắt nhìn sang nhóc con bên cạnh.

Lúc Giang Thận ngồi đây nghỉ, hồ ly nhỏ không chạy ra chỗ khác mà lẳng lặng ngồi cạnh hắn. Từng sợi lông tơ đỏ tươi rực sáng dưới ánh mặt trời, gặp cơn gió lạnh nhè nhẹ lướt qua liền đong đưa khe khẽ.

Giang Thận nói: "Bây giờ ta không tiện hành động, chỉ có thể tạm thời lập mộ chôn di vật ở nơi này. Đợi thân thể ta khá hơn thì sẽ vào rừng nhặt xác cho bọn họ rồi dời mộ chôn di vật này đi."

Lê Nguyễn "ừ" một tiếng, vẫn chăm chú nhìn hắn.

"Có phải ngươi định nói với ta chuyện gì không?" Giang Thận hỏi.

Hai chân trước của Lê Nguyễn vô thức giẫm giẫm mặt đất, có vẻ hơi hơi do dự, sau đó như đã hạ quyết tâm, y nghiêm túc gật đầu.

Giang Thận bảo: "Muốn nói gì thì cứ nói."

"Ngươi..." Lê Nguyễn hỏi hắn, "Ngươi không sợ ta sao?"

Trước đó Giang Thận đã khẳng định hồ ly nhỏ cứu mình là một yêu quái, bởi vậy lúc nghe thấy y mở miệng nói tiếng người mới không quá kinh ngạc. Tuy hồ ly nói tiếng người đích thực khiến người ta sợ hãi, nhưng hồ ly trước mắt này không chỉ bộ dạng ngây thơ đáng yêu mà chất giọng cũng thật mềm mại.

Ngay cả lúc hỏi câu này, từ dáng điệu tới lời nói đều đáng yêu đến ngây ngốc.

Đáy mắt Giang Thật toát ra ý cười, tỉ mỉ đánh giá y vài lần, từ đầu tới đuôi đều tìm không ra nửa điểm có thể dọa hắn sợ.

Hắn suy nghĩ, nói một cách đầy ẩn ý: "Ngươi không hại ta, ta không sợ."

"Dĩ nhiên ta sẽ không hại ngươi, chính ta đã cứu ngươi mà!" Lê Nguyễn vui sướng vung vẩy đuôi, "Ta tuyệt đối không hại ngươi đâu."

Từ nhỏ tới lớn Giang Thận đã nghe câu này rất nhiều lần, vô số kẻ hao tổn tâm tư để lấy lòng hắn, thề thốt trung thành với hắn, nhưng đến cuối cùng rất ít người có thể giữ lời. Loại hứa hẹn này nếu như là người khác nói ra thì một chữ hắn cũng sẽ không tin, mà cũng không dám tin.

Nhưng bây giờ lời này lại được thốt ra từ miệng nhóc con này.

Giang Thận mỉm cười, gật đầu. "Được."

"Ban nãy ngươi nói họ vì ngươi mà chết, cho nên ngươi sẽ báo đáp họ, sẽ đối xử tốt với người nhà của họ, vậy..." Ánh mắt hồ ly nhỏ sáng lên, "Ta đây cứu ngươi, có phải ngươi càng nên đối xử với ta thật tốt không?"

Hồ ly nhỏ nói một cách rất thản nhiên, như thể không hề cảm thấy việc ban ơn mong báo đáp là chuyện kỳ quái.

Đây có thể coi là chuyện tốt.

Không mong báo đáp mới khiến Giang Thận cảm thấy bất an.

Nhưng Giang Thận chợt nhớ tới một việc khác, chân mày hơi cau lại.

"Tất nhiên ta sẽ báo đáp ngươi, có điều..." Hắn gảy gảy lá cây không rõ rơi từ nơi nào tới trên tay, hiếm thấy mà tỏ ra chần chừ, "Trước đó ngươi nói với con sơn tước nhỏ kia rằng ngươi giữ ta lại vì muốn song tu cùng ta?"

Giang Thận nhìn con hồ ly nho nhỏ gầy gò mà hắn chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể nâng lên, nghi hoặc hỏi: "Song tu trong lời ngươi nói... là ý gì?"

Chắc không phải... như hắn nghĩ đâu nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ ly nhỏ: Không thể sao, QAQ...

Giang Thận: Không thể, ít nhất không thể cùng hồ ly...