Tiêu Hồn

Chương 5




"Sao thế tử lại như vậy! Công tử đưa thuốc tới mà người còn..."

Thính Thư bất bình, nhỏ giọng oán trách.

Ninh Thời Đình vỗ vai cậu bé như ban nãy.

Thính Thư cúi đầu nhìn túi thuốc nặng trịch trong tay, lại nhìn Ninh Thời Đình, mặt lộ vẻ nghi vấn.

Mắt của Ninh Thời Đình vẫn ẩn bên dưới mạng châu che mặt, không thể nhìn rõ chỉ có thể thấy phần lông mày lặng lẽ rũ xuống.

Y nhìn cái hồ ở bên kia.

Phủ thế tử không phải là nhỏ nhưng vì thế tử chưa lập gia đình và trước đến nay không có ai hầu hạ, không có chỗ nào bỏ hoang thật sự. Có thì cũng chỉ có một khoảng sân chính này sau cánh cửa. Cái hồ này vốn là hồ hoa sen, phía xa còn có một đình nghỉ mát thông thoáng. Mùa hè có thể ngồi đây ngắm trăng, uống rượu, nhưng vì đã lâu không có ai quét dọn nên bị bỏ hoang rồi.

Nước hồ đục ngầu, cỏ mọc um tùm, đi ở bên mé hồ cũng sợ côn trùng, kiến.

Hiện tại, một túi giấy dầu đang nổi trên mặt hồ, sau khi tan ra mới nổi lên. Rõ ràng là thuốc tiên mà Thính Thư đưa qua ban sáng. Trừ túi thuốc còn có một túi thơm trôi gần đó.

Thính Thư nhìn theo tầm mắt của y, đau lòng chảy nước mắt: "Thuốc tốt như vậy, công tử còn không nỡ dùng, giờ bị ném xuống nước hết rồi."

Miếng sắt đỏ cũ kỹ kẹt bên tường đột nhiên phát ra tiếng "ken két", một chú sói bạc nhỏ với bộ lông màu xám đột nhiên từ trong góc nhảy ra. Nó cố gắng phá vỡ chướng ngại trên người, thoát khỏi tấm lướt sắt nặng nề.

Ra được nửa người, chân sau bên trái vẫn còn bị đè.

Đôi mắt chú sói đỏ tươi, hiển nhiên là đang tức giận. Nó quay người cắn cùm xích trên người, hai chân trước ra sức đào đất nhưng vẫn không thể di chuyển được chút nào.

Ninh Thời Đình ngồi xổm xuống, nhấc một tay khó khăn kéo lưới sắt đỏ đang đè lên chân sau của chú sói con sang một bên.

Sau khi có được tự do, chú sói nhảy lên nhanh nhạy rúc vào góc tường, lông trên người dựng lên biểu thị cực kỳ sợ hãi và tức giận.

Đuôi của nó dựng lên, nhe răng về phía Ninh Thời Đình, gầm gừ.

Sói bạc của Tiên Châu vốn rất lớn, sau khi linh trí mở ra hoàn toàn còn có thể biến to biến nhỏ tùy thích. Ngay cả tứ đại hung thú như Cùng Kỳ, Thao Thiết các loại khi gặp một con sói đơn độc cũng cân nhắc chừng mực.



Thính Thư đứng bên cạnh hoảng không thôi, đi qua kéo y: "Công tử, công tử cẩn thận. Bị sói cắn không phải chuyện đùa, da thịt có thể bị cắn đứt."

Ninh Thời Đình vẫn nhìn chú sói, nói một cách nhỏ nhẹ: "Không sao đâu Thính Thư. Em lấy bao tay của ta tới đây."

Thính Thư cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn đưa đồ cho y.

Lúc trước họ ở Đông Châu đối phó với kẻ địch, nơi đó tuyết rơi quanh năm, thời tiết rét lạnh nên trong quân đội đều mang bao tay.

Ở nhà có người bận lòng, những cô vợ thường tỉ mỉ, biết bao tay giữ ấm bình thường chỉ làm bằng vải bông dày, không thể duỗi ngón tay. Còn có người cố tình làm theo hình dạng ngón tay, chừa lại năm ngón tay để tiện làm việc.

Bao tay của Ninh Thời Đình được mời chuyện gia đến làm, nguyên liệu làm từ sương mù Lạc Thủy Nguyên, cực mỏng, gần như không có màu, đeo vào năm ngón tay có thể biến thành một lớp màng nước cố định. Bao tay của người khác dùng để giữ ấm, của y thì dùng để không làm người khác bị thương.

Y ngồi xổm xuống, trong giọng nói ẩn chút ý cười: "Ngoan nào, ta không có hại nhóc."

Sói bạc cách y hai ba thước.

Y không động đậy, sói bạc cũng không động đậy, cái đuôi của nó vẫn đang dựng lên. Sau khi sói bạc không còn tức giận và sợ hãi nữa, nó từ từ bình tĩnh lại cũng nhận ra người trước mặt là người đã gặp vào tối hôm qua, không có nguy hiểm.

Chú sói chậm rãi đi qua, đi một vòng quanh Ninh Thời Đình sau đó ngửi ngửi y.

Trong lúc nó dừng trước mặt y, Ninh Thời Đình duỗi tay vuốt ve lông trên đầu nó.

Rất cẩn thận, chỉ sờ một cái rồi nhanh chóng thu tay về.

Sói bạc không có phản ứng gì với động tác thế này, chỉ ngẩng đầu dùng đôi mắt xanh biếc nhìn y.

Châu ngọc trên trán Ninh Thời Đình lay động, có lẽ nhóc con này cảm thấy chơi vui, vì thế giơ vuốt muốn ấn vào mặt y.

Ninh Thời Đình vươn tay áo chặn lại, nghiêng đầu cười, nghiêm túc nói với nó: "Đừng chạm vào ta. Người ta có độc. Nếu nhóc thích thì ta đưa nhóc chơi."

Dường như sói bạc nghe hiểu, không tiếp tục dùng vuốt vỗ vào y nữa mà thu cái chân đầy lông của mình lại, ngoan ngoãn ngồi xổm nhìn y đầy mong đợi.

Ninh Thời Đình thật sự nghiêng đầu, lấy mạng che mặt hạt châu giữa tóc xuống, ném cho chú sói bạc.

Chú ta tìm được món đồ chơi sáng long lanh, còn có thể lắc lư. Cái đuôi đung đưa, nhanh chóng ngậm đồ chơi lên rồi chạy đi.

Ninh Thời Đình vẫn còn ngồi xổm ở đó.

Lần này Thính Thư nhìn thấy rõ, Ninh Thời Đình đang cười. Là kiểu cười rất dịu dàng.

Có lẽ ngài ấy rất thích loài động vật nhỏ có lông nhỉ?

Thính Thư nhìn sói bạc chạy nhanh vào phủ, hỏi y: "Công tử, bây giờ phải làm gì ạ? Thế tử không nhận... Dược liệu quý giá thế này để ở đây e là sẽ bị yêu ma quỷ quái bên đường nhặt đi mất. Như vậy không tốt đâu ạ."

"Về trước đi. Buổi chiều ta tới lần nữa."

Ninh Thời Đình đứng lên, phủi bụi dính trên vạt áo.

Hai gã thị vệ kia đã về vị trí của mình.

Có Ninh Thời Đình ở đây, hai người đều đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, không phát hiện lỗi sai nào.

Lần này Cố Phỉ Âm gửi thư đến để dặn dò y phải nhanh chóng tạo dựng chỗ đứng tại Tây Châu.

Tình Vương quanh năm chinh chiến bên ngoài, không để ý sự vụ. Trên thực tế, người bình thường quản lý sự vụ nơi này không phải người của phủ Tình Vương, mà là một vị thân tín được Tiên Đế phái xuống năm năm trước.

Vị thân tín này là thân thích của Thiên Phi đương thời, đảm nhiệm chức vụ Tiên Trưởng Lí Chính (*), không có công lao cũng chẳng có sai lầm. Hiện tại, gió đã nổi lên, ngoài sáng trong tối đều biết Tình Vương muốn đảo chính, vị tiên trưởng này lại quyết tâm không đứng về phía Tình Vương. Cũng vì lý do này, Cố Phỉ Âm mới dặn dò Ninh Thời Đình: "Có thể lôi kéo người này. Nếu không được, giết, không thể lưu lại tránh mối họa sau này."

(*) Lí Chính: chức quan thời Xuân Thu, chủ yếu phụ trách quản lý hộ khẩu và nộp thuế. (Nguồn: Baidu)



Cuối thư còn có một dòng viết bằng mực đỏ: "Mấy ngày qua luôn nghĩ đến em. Em không bên cạnh, lòng ta không yên. A Ninh yêu quý của ta, phải tự chăm sóc mình."

Thính Thư tựa vào vai Ninh Thời Đình nhìn y trả lời thư, chỉ có hai chữ ngắn gọn: "Đã biết."

Cậu bé cho rằng Ninh Thời Đình xấu hổ — Phần cuối thư mà Tình Vương viết, bé xem còn đỏ mặt, nhưng hình như Ninh Thời Đình lại rất thản nhiên.

"Công tử lạnh lùng quá, Tình Vương điện hạ nói nhớ người, rất nhớ người đó." Thính Thư nói.

Nhưng Ninh Thời Đình không đáp lại lời của nhóc. Y cúi đầu nhìn lướt qua lá thư mỏng, không có dừng lại chỗ cuối thư bao lâu.

"Trong bức thư này, không có chữ nào nhắc tới thế tử." Y nhẹ giọng.

Thính Thư nghe vậy cũng giật mình.

Thế tử không được người khác thích, không được yêu thương. Đây là chuyện mọi người đều biết.

Nhân gian hay nói hoàng gia là những người vô tình. Mà ở Tiên Châu, việc tranh giành quyền lực, cướp đoạt tài nguyên, chọn người thừa kế nghiêm ngặt, tất cả đều hơn nhân gian rất nhiều lần.

Thế tử trở thành người tàn tật lúc mười tuổi, đây là sự thật không thể chối cãi.

Người như Cố Phỉ Âm, có lẽ cũng sẽ không phí tâm dốc sức trên người đứa con này. Nhờ vào Tình Vương quả quyết sát phạt, lạnh lùng cố chấp mà vô số yêu ma quỷ quái ngoại tộc không dám bước vào Tiên Giới trong nhiều năm qua.

Ai có thể nói rõ về loại chuyện này đây?

Mặt trời dần ngã về tây, Ninh Thời Đình đặt giấy bút xuống, nói với Thính Thư: "Ta qua chỗ thế tử, em không cần theo. Em ra ngoài tìm vài cửa hàng hương liệu ở Tây Châu giúp ta, rồi hỏi thăm gia đình vị tiên trưởng mà Tình Vương điện hạ nhắc trong thư. Đi nhanh về nhanh, đi cẩn thận."

Thính Thư nói "Vâng", đưa túi thuốc cho y, nhanh chóng ra ngoài.

Sau đó Ninh Thời Đình cũng ra khỏi phòng, kêu tiên hạc đi đến phủ thế tử.

Buổi tối có gió mát, thổi qua gò má một cách nhẹ nhàng. Ninh Thời Đình đưa tay sờ sờ, mới phát hiện phần trán của mình trống trơn.

Lúc này mới nhớ ra, món đồ tinh xảo quý giá đã ném cho sói con chơi rồi.

Vừa tới ngoài viện, Ninh Thời Đình sửng sốt một hồi sau đó bước vào trong.

Y cũng không rõ, mỗi lần đến đây, lần nào cũng gặp phải cảnh người hầu bắt nạt Cố Thính Sương. Là trùng hợp hay Cố Thính Sương luôn phải sống trong những tháng ngày như vậy?

Thính lực của y tốt, buổi sáng nghe hai gã thị vệ ức hiếp Cố Thính Sương, mà bây giờ y nghe thấy...

Rõ ràng là tiếng thứ gì đó đang cắt thịt!

*

Một nén nhang trước.

Bên ngoài sân nhỏ, thị vệ cao gầy cầm gậy trúc khều túi thơm ướt đẫm, xoay người để trước mặt thiếu niên trong phòng.

Bộ dáng trông như đang trêu đùa với con chó: "Hôm nay thế tử cũng nể mặt lắm, không vạch trần chúng tôi. Xem ra là người biết tốt xấu. Vậy chúng tôi cũng phải khen thưởng cho thế tử ngài thôi, vớt túi thơm này lên rồi, ngài tự qua lấy đi."

Cố Thính Sương duỗi tay, tên thị vệ cao gầy lùi ra sau. Túi thơm treo trên đầu gậy trúc cũng lắc lư rút lại.

Ba lần bốn lượt như vậy, mặc cho tên thị vệ cao gầy nói gì nữa, Cố Thính Sương mím môi không động đậy, con ngươi đen nhánh như biển.

Thị vệ cao gầy cầm gậy trúc khiêu khích, tên thị vệ mập cầm cái bánh ngọt béo ngậy liên tục nhét vào miệng, nở nụ cười xấu xa.

Trong góc, một tia sáng bạc đột nhiên xuất hiện rồi lao tới. Nó lướt qua chân tên cao gầy, trực tiếp hất ngã hắn ta.



Tên cao gầy lùi về sau mấy bước. Đầu tiên là vấp phải bậc cửa, sau đó lại bị sói bạc kéo đi và cắn mấy cái một cách tàn bạo.

Trong khoảnh khắc đó, máu tươi bắn tung tóe, tên thị vệ cao gầy phát ra tiếng kêu gào.

Thị vệ mập thấy tình huống không ổn, ném thức ăn trong tay, cầm đại đao đeo bên hông, chém thẳng vào chú sói không chút lưu tình.

Sói bạc thoát được, nhưng một phần đuôi bị cắt đi.

Nó gầm nhẹ, nhanh nhẹn xông vào trong phòng, có gì đó giấu giữa nanh sói, đặt vào tay Cố Thính Sương, sau đó nhanh chóng nhảy qua cửa sổ chạy đi.

Tên thị vệ cao gầy vừa đau vừa tức mà chửi mắng: "Đồ súc sinh! Ông đây phải giết mày!" Lại cầm gậy trúc đuổi theo.

Tên thị vệ mập tinh mắt, bước chân khựng lại, rồi đi về phía Cố Thính Sương.

"Thế tử điện hạ, sói con ngài nuôi lại mang cho ngài thứ gì vậy?"

Sói bạc Tiên Châu nhận chủ.

Tuy rằng đây chỉ là sói con bị chúng đánh bỏ chạy mấy lần, nhưng vẫn thường tha vài món bảo bối về cho Cố Thính Sương.

Nào là cỏ tiên linh chi, huyết thần sâm, đôi khi còn có linh thạch và bảo bối vô giá, cũng không biết con súc sinh này tha từ đâu về.

Những thứ này tự nhiên mà bị chúng "giữ giùm" rồi.

Chỉ có vài món lặt vặt không đáng tiền thì chúng chả thèm cướp của một đứa trẻ mười bốn tuổi như Cố Thính Sương.

Hiện tại, hai tay Cố Thính Sương để trên đầu gối, dưới lòng bàn tay thoáng thấy được gì đó sáng bóng, lấp lánh. Chính là mạng che trước trán của Ninh Thời Đình khi hắn gặp y tối qua.

Thị vệ không biết, lòng tham nổi lên, muốn cướp đồ.

Đầu ngón tay Cố Thính Sương xoa nhẹ nó.

Chất liệu ấm áp, có mùi thơm nhẹ. Khi ngón tay chạm nhẹ vào dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên đó.

Trong mắt Cố Thính Sương lóe lên chút lạnh lẽo khó nhận thấy, hơi mỉm cười nói với gã: "Ngươi lại đây, ta cho ngươi xem."