Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 36




"Này này, tôi nói này Cảnh tổng, đừng có giết người luôn nha~"

Cô gái tóc trắng đến bên cạnh cô, thần sắc lạnh nhạt liếc nhìn tên đàn ông nằm trên đất.

"Tôi phải để cho hắn còn sống gặp Thanh Phượng."

Cảnh Lang không vui nhìn về phía cô gái tóc trắng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cô gái tóc trắng tự ý lôi cổ áo sau của gã đàn ông, một đường kéo về trước, da thịt va chạm vào mặt đất lồi lõm, cộng thêm vết thương bị súng bắn, sớm đã đau đến rên cũng không rên được, nửa híp hờ mắt, cả người không sai biệt lắm sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Cẩn thận theo sau Cảnh Lang các cô ấy, hắn là bị sai khiến bị gã đàn ông đứng sau dặn dò đi đến đây tiếp Cảnh Lang, hắn chỉ là làm theo mệnh lệnh, phải bắn bị thương Cảnh Lang, vết thương không được gây chết người, nhưng phải làm cho cô không ngừng chảy máu. Nào ngờ, cô gái tóc trắng đến làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của bọn chúng. Cảnh Lang lại càng không thể đoán ra mục đích của gã đàn ông kia, hắn chẳng qua chỉ muốn nhìn thấy mình thống khổ thôi?

"Chuyện này phải nói lại từ ngày Thanh Phượng nhận được cuộc điện thoại..."

Cô gái tóc trắng bình tĩnh thuật lại.

-----

Mắt thấy Thanh Phượng mặc lại từng món đồ lên người, vốn thân thể liêu nhân bị che lại, người ở trên giường không nhúc nhích nhìn chăm chú cô, ánh mắt si mê, nóng bỏng.

Tất nhiên Thanh Phượng cảm thấy được tầm mắt làm cho cả người nóng ran sau lưng, xoay người, một chân quỳ lên giường, nằm lên, hôn lên môi người kia một cái, một tay vỗ lên gương mặt cô.

"Sao hả, muốn tìm bất mãn? Hay là muốn vội vã được em cưng chiều."

Giọng Thanh Phượng nhanh chóng trở nên khàn khàn trầm thấp, đánh vào tai Mạc Tri Thu, giống một nhành lông vũ rơi vào tai, tê tê, dại dại, làm người ta tâm ý viên mãn.

"Ực..." một tiếng, Mạc Tri Thu không chịu thua kém cổ họng nuốt xuống một cái.

"Bảo bối~ chuyện này rất nghiêm trọng sao?"

Bàn tay sờ lên bắp đùi cô, không kềm được muốn chui vào dưới váy, bị bàn tay mềm mại của Thanh Phượng bắt được.

"Mỹ Nhân Cư do một tay em lập nên, nếu địa bàn của chị bị người ta chỉnh, còn có thể ôn hòa nhã nhặn quấn ra trải trường với người khác hay không!"

Giọng Thanh Phượng ẩn ẩn tức giận, từ trên giường lui ra.

"Bảo bối~ em thay đổi rồi."

Mạc Tri Thu nhàn nhạt vừa nói, cũng đi theo xuống giường, đi tới sau lưng Thanh Phượng, hai tay vòng qua chiếm hữu vòng eo cô. Hai luồng tròn trịa cứ vậy khỏa thể trần trụi chen lên tấm lưng, Mạc Tri Thu không tấc vải ôm Thanh Phượng rất chặt.

Cảm thấy khỏa mềm mại cùng nóng bỏng ở trên lưng, nét mặt Thanh Phượng bỗng chốc trở nên nhu hòa, tay phủ lên tay cô, nắm trở lại.

"Tri Thu, em đã trưởng thành, không còn là cô bé ngây thơ của lúc đó."

Thời điểm nói những lời này, con ngươi Thanh Phượng ảm đạm, thời điểm quen biết Mạc Tri Thu, cô bất quá cũng chỉ là học sinh cấp ba. Cô là nửa yêu, có huyết thống của loài người cùng tộc rắn. Thế nhưng cô vẫn luôn sống ở nhân giới, trải qua cuộc sống bình thường với loài người, yêu giới có hình hài thế nào, cho đến giờ cô chưa từng thấy qua, trên phương diện này, phần nhiều hơn cô xem mình là con người, đi thể nghiệm hết thảy những gì loài người nên trải qua. Hai người mẹ của cô bảo vệ cho cô rất tốt, trước khi quen biết Mạc Tri Thu, bầu trời của cô là một mảnh xanh thẳm, thuần khiết, đơn giản.

Vòng tay Mạc Tri Thu trên vòng eo cô bất giác thu chặt lại, cảm nhận được trong giọng nói Thanh Phượng có nhàn nhạt đau buồn. Cô ấy đang tự trách sao? Quả nhiên, cô ấy vẫn rất để ý đến sự việc kia?

"Tiểu Xà, em đang trách tôi sao? Nếu có thể, tôi thật không mong mình sẽ gặp em, cho nên khi đó, cuối cùng tôi lựa chọn rời đi. Vốn tưởng rằng bấy giờ chúng ta có thể trở lại quỹ đạo cuộc sống vốn dĩ của mỗi người, nhưng nơi này..."

Mạc Tri Thu dừng một chút, nắm lấy tay cô đặt lên ngực, Thanh Phượng quay đầu thâm tình cùng cô đối mặt, trái tim đập rất mạnh, truyền thẳng đến bàn tay Thanh Phượng, xuyên thấu qua đầu ngón tay, tựa như có thể cảm nhận được nhịp tim của cô ấy cùng mình hoà chung một nhịp.

"Tôi không thể quên được em..."

Âm thanh Mạc Tri Thu nhẹ nhàng, mang theo một tia nghẹn ngào, cằm dán chặt trên cổ Thanh Phượng.

"Đồ khốn kiếp... Mạc Tri Thu, chị đúng là một tên đại khốn kiếp mà!"

Trong tiếng cười của Thanh Phượng mang theo khổ sở, một tay sờ lên gò má cô, làm cô càng đến gần mình.

"Chuyện này để tôi giúp em được không?"

Mạc Tri Thu hôn cổ cô, ôn nhu nói.

"Thật ra không cần đâu... tự em..."

Lời còn chưa nói xong, chiếc lưỡi Mạc Tri Thu đã linh hoạt trượt vào trong miệng cùng dây dưa với cô.

Thời điểm Thanh Phượng cùng Mạc Tri Thu rời khỏi khách sạn, đã là xế chiều. Mạc Tri Thu nắm tay Thanh Phượng, nắm thật chặt, mười ngón tay đan xen quấn quít nhau rất chặt. Thanh Phượng ngược lại có chút ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt nhìn về nơi khác.

"Đồ khốn kiếp, lần này chị chuẩn bị lúc nào thì đi?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt Thanh Phượng vẫn không trở lại trên người cô. Nhận ra được đối phương nắm tay cô càng dùng sức, Thanh Phượng không giãy giụa quay đầu lại nhìn cô.

Nhìn bộ dạng tiểu nha đầu tính khí chẳng nhỏ chút nào, Mạc Tri Thu điềm nhiên cười một tiếng, tầm mắt thật chặt ngưng tụ trên mặt cô.

"Nếu tôi nói không đi nữa?"

Mạc Tri Thu khẽ cười một tiếng, Thanh Phượng kinh ngạc mở to hai mắt, khóe miệng hơi giương lên. Chốc lát, lại khôi phục bình tĩnh, dùng sức hất tay Mạc Tri Thu, một mình đạp giày cao gót đi về trước.

Mạc Tri Thu thở dài, trong con ngươi tràn đầy cưng chiều, liền muốn đuổi kịp. Thanh Phượng quen thuộc dừng bước, quay đầu tức giận rống một câu.

"Dám lừa gạt lão nương, chị cái đồ khốn kiếp chán sống rồi phải không?"

"Bảo bối~ Tôi không có gạt em, là thật."

Mạc Tri Thu tiến lên ôm cô vào lòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.

"Không đi đâu hết, lần này đến tìm em, liền quyết định sẽ không rời khỏi em."

"Ái da! Đau, buông tay ra!!!"

Thanh Phượng nắm lấy lỗ tai cô, dùng sức lôi kéo ra ngoài, Mạc Tri Thu đau đến toàn bộ khuôn mặt cũng sắp tái mét.

"Đồ khốn kiếp chết tiệt! Đáng đời chị, ai bảo chị lừa gạt lão nương! Làm người đứng đầu một bang, nhiều chuyện cần phải xử lý như vậy..."

"Tôi tự do rồi!"

Mạc Tri Thu hô to một tiếng, Thanh Phượng sững sờ nhìn về phía cô, tay cũng thả lỏng.

"Từ nay về sau, em ở đâu, tôi ở đó."

Mạc Tri Thu xoa xoa lỗ tai bị nắm đau, trong con ngươi lộ ra một mảnh chân thành không che đậy.

"Đồ khốn kiếp..."

Thanh Phượng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, mặt đầy ngượng ngùng chạy nhanh về trước.

Nha đầu này thật là... rõ ràng là một người mắc cỡ hơn bất kỳ ai, nhưng cứ cố làm bộ dạng thành thục phong tao, cũng bởi vì mình sao? Haha.

Nghĩ đến đây, Mạc Tri Thu cất bước, đuổi theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Thanh Phượng, bế ngang cô lên.

"Nha! Chị làm gì vậy? Thả em xuống!"

Thanh Phượng không ngừng nện nắm đấm lên người cô, giãy giụa muốn xuống. Khóe miệng Mạc Tri Thu hơi giơ lên, ngược lại ôm cô càng chặt hơn.

"Đánh đi đánh đi~ xem như em đánh tôi tàn phế, tôi cũng không buông tay em~"

"Đồ vô lại, khốn kiếp! Lão nương cắn chết chị!"

Gương mặt tròn của Thanh Phượng quẫn bách đỏ bừng, há miệng liền hướng lỗ tai Mạc Tri Thu đánh tới, nhưng chỉ là nhẹ nàng gặm cắn dành tai, càng về sau, đầu lưỡi càng đánh vòng bên thùy tai, ngậm lấy hạt châu sưng huyết trong miệng.

"Ưm... mm... lại muốn rồi sao?"

Bờ môi nhẹ nhàng cọ lên gò má cô, nhỏ giọng nói. Rõ ràng cảm giác được tiết tấu hô hấp của Mạc Tri Thu ngày càng nhanh, biết cô đã động tình, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

"Thân ái~ chúng ta mau lên chút về Mỹ Nhân Cư đi."

Lời nói tràn đầy tiếu ý, như một chậu nước lạnh tưới lên đầu Mạc Tri Thu, này rõ ràng là tiểu xà không đứng đắng cố ý, trêu chọc mình, liền chuẩn bị phủi mông rời đi. Hừ hừ, tương lai phía trước còn dài~ đáy lòng Mạc Tri Thu tính toán, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

-----

Mẫn Yên Nhiên không sai biệt lắm cắn hết hạt dưa, đứng dậy duỗi người, ánh mắt lười nhác nhìn về bên trong Mỹ Nhân Cư. Đám côn đồ lâu la này đập phá đồ từ sáng đến tối, chiều cũng tiếp tục đập, không thấy mệt sao? Theo lý tốc độ này sớm đã tháo dỡ Mỹ Nhân Cư cả mảnh vụn cũng không còn rồi, hiển nhiên đã đánh giá cao bọn chúng.

"Đại ca, không bằng chúng ta đốt trụi nơi này đi!"

Tên dẫn đầu bọn lâu la ngồi trên ghế chỉ huy thủ hạ, bỗng nhiên một tên bộ dạng tiểu đệ chạy tới.

"Đồ ngu! Bây giờ là ban ngày, nào có thằng ngu nào lại quanh minh chính đại đi phóng hỏa chứ!"

Một cái tát hướng xuống đầu hắn.

"Ai ui! Lão đại, nhưng mà chỗ lão bản bên kia không phải nói tất cả đều có hắn rồi sao? Các anh em cũng mệt rồi, dứt khoát một đuốc đốt sạch sẽ, chúng ta cũng có thể về sớm chút a!"

Sờ chỗ bị đánh đau, tiểu đệ thật sự nói.

Tên dẫn đầu gật đầu, suy nghĩ một chút.

"Hắc hắc, nhìn dáng dấp ông chủ kia lai lịch cũng không nhỏ, cứ làm vậy đi."

Phất tay một cái, phân phó tiểu đệ lui xuống.

Mẫn Yên Nhiên đứng ngoài cửa, nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, gương mặt trầm trọng, nhíu mày một cái. Lại muốn nổi lửa đốt nơi này? Từ cuộc trò chuyện của bọn chúng, người đứng sau tấm màn điều khiển lai lịch dường như không nhỏ, ngay cả loại chuyện ngang nhiên công khai phóng hỏa cũng có thể làm được, đây là quyết tâm muốn phá hủy toàn bộ Mỹ Nhân Cư.

Chỉ chốc lát sau, ba bốn tên lâu la không biết từ nơi nào lấy được mấy thùng xăng, bắt đầu vây xung quanh bên ngoài Mỹ Nhân Cư vẩy lên, mấy tên còn lại cũng lục rục lui ra.

"Tay chân nhanh nhẹn chút!"

Tên côn đồ dẫn đầu lại hướng bên trong kêu một câu, quay đầu nhìn thấy Mẫn Yên Nhiên bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn hết thảy những chuyện này.

Mặt đầy dâm đãng, xoa xoa tay đi tới.

"Ối chà~ người đẹp vẫn đứng đây chưa đi à, đợi một hồi cùng mấy người bọn anh đi uống một ly hỉ, thuận tiện tìm chút lạc thú luôn~"

Nói xong cũng cười to một trận, tay thì muốn sờ lên mặt Mẫn Yên Nhiên, bị cô nhanh nhẹn né tránh.

"Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra."

Mẫn Yên Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương, đi tới nơi khác. Tên lâu la tức giận.

"Đợi một hồi đại gia sẽ tới thu thập cô, cô cứ chờ đó~"

Lúc này, mấy tên côn đồ bên trong chuẩn bị xong, đợi lão đại ra lệnh đốt lửa.

Toàn bộ Mỹ Nhân Cư tràn tràn đầy nồng nặc mùi xăng, tên lâu la chơi bật lửa trong tay, cùng lui đến cửa.

Giờ phút này, đôi mắt Mẫn Yên Nhiên chăm chú nhìn bật lửa, Mỹ Nhân Cư phải biến mất thật sao?

Tên côn đồ dẫn đầu ánh mắt tỏ ý, mắt thấy bật lửa ném vào trong Mỹ Nhân Cư, trái tim Mẫn Yên Nhiên bay lên đến tận cổ họng.

Tiếng bánh xe ma sát mặt đường, tiếng động cơ đinh tai nhức óc, theo tiếng kinh hô của mọi người, tia chớp màu đen bay vòng qua rất nhanh, lướt qua cạnh những người ở đây, vọt vào trong Mỹ Nhân Cư.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kịp thời tiếp nhận cái bật lửa sắp rơi xuống mặt đất. Bởi vì tốc độ quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn.