Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 40




"Khụ, khụ..."

Sức nặng cả người Lục Hồng đè trên thân, ngực Cảnh Lang tắc nghẽn, ho sặc sụa. Nhưng cho dù vậy, môi của cô vẫn bức ra nụ cười, mỉm cười với Lục Hồng nói.

"Em không sao là tốt rồi."

Lúc này Lục Hồng mới ý thức được mình vẫn còn trên thân Cảnh Lang, vội vàng đứng dậy, lúc đang liếc mắt nhìn, Cảnh Lang cậy mạnh nở nụ cười, ngay sau đó đưa tay đặt lên tay cô, lòng bàn tay Lục Hồng lạnh như băng, không cảm giác được một tia nhiệt độ, Cảnh Lang dùng sức lấy tay chà xát, trong đầu nghĩ cô gái này quả nhiên là sợ hãi. Dù sao một giây vừa rồi, xem như các cô nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng vẫn sẽ bị dư âm âm thanh nổ ảnh hưởng, nếu vận khí không tốt, đương nhiên hai người các cô sẽ không hoàn hảo không chút tổn thương nào mà nói chuyện như bây giờ, mặc dù cô đã bị thương.

"Đừng nói chuyện, chị bị thương rồi..."

Lục Hồng mặc cho Cảnh Lang siết chặt tay cô, vẻ lo âu hiện ra hết trên gương mặt.

"Khụ, khụ. Chút thương nhỏ này không có gì đáng ngại đâu."

Cảnh Lang vừa nói vừa muốn đứng dậy.

"Tê!"

Hớp một hơi khí lạnh, nơi ngực đau như bị xé rách xém chút nữa khiến cô nghẹt thở.

"Khụ, khụ..."

Lại một trận ho khan kịch liệt không khống chế được.

"Mau nằm xuống!"

Lục Hồng một tay vịn bả vai cô, để cho cô lần nữa nằm xuống.

"Không sao, một hồi nữa sẽ tốt."

Cảnh Lang vốn muốn ngồi dậy, nhưng khi ánh mắt chạm đến ánh mắt Lục Hồng, vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống. Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy cô gái này có vẻ mặt hốt hoảng như vậy, đáy lòng xông ra một tia ngọt ý. Cô ấy đang khẩn trương, lo lắng cho mình sao?

Giờ phút này, Lục Hồng hoảng hồn, Cảnh Lang vì cứu cô mới bị thương, nhìn bộ dáng này, sợ là đã té gãy xương, khẳng định rất đau đi. Đưa ra cánh tay ngừng giãy giụa trong không trung, muốn kiểm tra vết thương cho cô ấy, nhưng lại sợ làm cô ấy đau, điều quan trọng hơn, chính là cô không ngờ lại chính mắt nhìn thấy. Cảnh Lang, vì cô, vừa rồi nguyện ý hy sinh tính mạng của mình. Khi đó, ánh mắt Cảnh Lang rất kiên định, lời nói, xuất hiện lần nữa trong đầu. Cảnh Lang, tại sao cô phải đối xử tốt với tôi như vậy?

Bỗng nhiên một đống khói có mùi khét khó ngủi dần lan truyền trong không khí, Lục Hồng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về cửa sổ, từng trận khói trắng bay ra.

"Quả bom kia là giả."

Men theo ánh mắt Lục Hồng, Cảnh Lang từ từ nói.

"Giả?" Lục Hồng lặp lại.

"Ừ, mặc dù có chút không cam tâm bị tên khốn kia đùa giỡn. Nhưng tôi vẫn phải cảm tạ hắn."

Ánh mắt Cảnh Lang dừng trên khuôn mặt Lục Hồng, cảm nhận được một cổ nóng bỏng, Lục Hồng lại ngượng ngùng cúi đầu.

"Cảm tạ hắn? Tại sao."

Chuyển đề tài, Lục Hồng hỏi ngược lại.

"Chí ít tôi với em đều không sao..."

Phun một hớp chất lỏng màu đỏ ra ngoài, Cảnh Lang lập tức lấy sống tay lau đi. Màu đỏ tươi bắt mắt, đâm vào mắt làm Lục Hồng đau, cô bắt lấy cánh tay Cảnh Lang, chủ động thay cô ấy lau vết máu trên khóe miệng.

"Xin chị, đừng nói chuyện! Nói cho tôi nên làm thế nào, chị cần phải đi bệnh viện!" Lục Hồng nặng nề nói.

"Trong túi có di động."

Cảnh Lang thoáng hất cằm lên, khóe mắt liếc về hướng áo khoác một bên.

"Để tôi."

Lục Hồng lục lọi trong túi cô một trận, rất nhanh móc ra điện thoại di động. Sau đó lại hướng về phía cô, quỳ ngồi, để cho đầu cô tựa lên bắp đùi của cô, hy vọng như vậy có thể làm cho cô ấy thoải mái một chút, hóa giải chỗ đau.

Khóe miệng Cảnh Lang hơi giương lên, cảm giác được sau đầu mềm mại, trong lúc nhất thời lại an tâm nhắm hai mắt.

Nhưng mà, theo tiếng , điện thoại rơi trên đất, Cảnh Lang mở mắt lần nữa.

"Sao vậy?"

Lục Hồng duy trì tư thế một tay cầm di động, ánh mắt trống rỗng mờ mịt.

"Di động hỏng rồi..."

"Chắc là vừa rồi rớt hỏng."

Cảnh Lang cũng không quá kinh ngạc, ngược lại giờ phút này hết sức bình tĩnh.

"Hỏng rồi... vậy chúng ta làm sao cầu cứu, vết thương của chị?"

Thấy Cảnh Lang nửa híp mắt, dường như sắp thiếp đi, Lục Hồng cho rằng thương thế cô lại tăng nặng.

"Nè! Cảnh Lang, chị đừng ngủ nha! Tỉnh lại cho tôi."

Lay bả vai cô ấy, một tay vỗ gò má, cô sợ Cảnh Lang cứ như vậy ngủ đi, liền cũng không tỉnh lại.

"Đừng lay..."

Thanh âm Cảnh Lang ngày càng nhẹ, ánh mắt híp lại thành một đường thẳng, không có ý thanh tỉnh.

"Cảnh Lang!" Lục Hồng tức giận, gia tăng lực đạo trên tay, bàn tay cô cũng bất tri bất giác toát mồ hôi lạnh.

"Ái da, đau..."

Có lẽ Lục Hồng dùng sức không thích đáng, ngược lại động tới chỗ đau của cô, đau đến chân mày Cảnh Lang nhíu lại rất chặt, trong thoáng chốc, cô mở mắt.

Đập vào mắt, chính là khuôn mặt Lục Hồng phóng đại, trên mặt tràn đầy tức giận, lại đầy dáng vẻ sắp khóc.

"Xin lỗi nha... tôi không phải cố ý."

Nghe tiếng nói chuyện của Cảnh Lang, Lục Hồng hơi thả lỏng, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của Cảnh Lang, cô lại tăng cảm giác áy náy thêm một phần.

"Cái cô này... cuối cùng cũng khóc. Trong ấn tượng của tôi, đại đa số thời điểm em đều làm mặt căng với tôi, bây giờ tôi có nên vui sướng không đây?"

Cảnh Lang miễn cưỡng kéo ra nụ cười, Lục Hồng hấp hấp cái mũi, cảm thấy một trận chua xót vô hình.

"Nhưng mà tôi không thích hình dáng khóc của em, thà em cứ làm mặt căng."

Cảnh Lang nhắm mắt, từ từ nâng tay phải lên, Lục Hồng nghiêng đầu nhìn một chút, cầm lại tay cô.

"Haha, cô gái, em có phải có một chút xíu thấy thích tôi rồi không?"

Cảnh Lang ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói.

"Không có..."

Lục Hồng do dự một lúc, né tránh ánh mắt cô, nhỏ giọng nói. Vẻ thất vọng thoáng qua trong tâm, nhưng thấy vẻ không được tự nhiên của cô ấy, vẻ mặt chần chờ, cô vẫn hết sức hài lòng với phản ứng như vậy. Nếu như cô ấy trả lời 'phải', thì đã không phải là Lục Hồng rồi.

"Tôi chỉ cần nhắm mắt ngủ liền sẽ khỏe thôi."

Cảnh Lang thản nhiên nói.

"Hả? Cảnh Lang, chị đang nói ngốc nghếch gì vậy!"

Lục Hồng bỗng nhiên tức giận rống to.

"Cho tôi dựa một lát, tôi rất rõ tình trạng thân thể của mình, ngược lại là em đó..."

Cảnh Lang vừa ôn nhu nói, ánh mắt vừa chạm đến toàn thân cô. Thân thể Lục Hồng mới càng yếu hơn, cô ấy phải mau chóng hồi phục, đưa cô ấy đi bệnh viện. Cô gái cậy mạnh này cho dù cảm thấy có chỗ không được thoải mái cũng sẽ không nói ra, huống hồ giờ phút này cô ấy nghĩ rằng mình bị thương rất nặng, càng không biết quan tâm thân thể của mình.

"Im đi!"

Kinh ngạc trước nhắc nhở của Cảnh Lang, mới chú ý thân thể mình, vừa rồi hoàn toàn cũng không phát hiện, nhưng giờ phút này vết thương tựa như thức tỉnh vậy, đau đớn từng chút từng chút một trỗi dậy.

"Vết thương trên người em?"

Bắt được nét mặt cô lóe lên đau đớn, Cảnh Lang khẩn trương đến thẳng người dậy, một tiếng, âm thanh trật khớp xương, Lục Hồng cả kinh.

"Cảnh Lang!"

Bật thốt lên, hai tay Lục Hồng lập tức cố định bả vai cho cô.

"Tôi không sao, Cảnh Lang."

Thả mềm âm thanh, Lục Hồng lo âu nhìn Cảnh Lang, nội tâm bởi vì bất lực không thể giúp được gì, mà một trận đau khổ.