Cảnh Lang nghiêng đầu, dìu đỡ cô trở lại giường, không nói một lời.
"Thân thể tôi cũng khỏi hẳn rồi."
Từ biểu tình của Cảnh Lang, Lục Hồng đoán được bảy tám phần, chỉ là mọi người đều hiểu nhưng không nói ra thôi.
"Tôi muốn thương lượng cùng em chuyện này, sau này em đến sống nhà tôi đi."
Cảnh Lang cắt ngang lời kế tiếp của Lục Hồng. Lục Hồng nhìn cô một chốc, nhưng không nói lời nào. Cảnh Lang bất giác khẩn trương, không hiểu ý của Lục Hồng.
"Cảm ơn chị lần này đã chăm sóc cho tôi, tôi có công việc, có chỗ ở, có thể tự nuôi lấy mình."
Lục Hồng bình tĩnh nói, nếu đổi lại lúc trước, nhất định sẽ ầm ĩ một trận với Cảnh Lang.
Cảnh Lang nắm chặt bản hợp đồng trong tay.
"Em cần công việc, tôi có thể tìm giúp em việc khác. Còn chỗ ở, xem như tôi cho em ở trọ."
Cảnh Lang tốt tính khuyên nhủ.
"Tôi rất hài lòng với công việc ở Mỹ Nhân Cư..."
"Nhìn một chút bộ dạng bây giờ của em, với chuyện xảy ra trước đây, chỉ chuyện này là tôi sẽ không đồng ý."
Không đợi Lục Hồng có phản ứng, Cảnh Lang cầm xé bản hợp đồng trên tay, xé ra thành những mảnh vụn, ném lên không trung. Những mẫu giấy trắng vụn vặt phiêu tán giữa không trung, rơi xuống đầu Lục Hồng.
"Chị dựa vào gì mà làm như vậy?"
Lục Hồng kích động đến cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, thanh âm ẩn nhẫn kiềm chế.
"Dựa vào gì quản chuyện của tôi?"
Càng nói âm thanh càng nhỏ, khóe mắt Lục Hồng lóe lên giọt nước trong suốt. Cảnh Lang đau lòng, nhẹ nhàng vòng qua đầu cô, làm cho cô lại gần ngực mình.
"Đừng khóc, tôi chỉ là không muốn để em phải chịu khổ cực."
Cảnh Lang nhẹ nhàng nói.
"Cảnh Lang, chị xấu xa lắm!"
Âm khóc hơi có ý nũng nịu, trong ánh mắt Cảnh Lang lộ ra ánh sáng thương tiếc. Hứng chịu phát tiết của Lục Hồng, Cảnh Lang chẳng qua chỉ lẳng lặng.
Cho đến khi Cảnh Lang phát hiện Lục Hồng không có động tĩnh, cuối cùng ngủ mất. Mới đắp chăn cho cô, vuốt ve lên gò má, lên tóc. Bất tri bất giác, ngắm nhìn dung nhan của cô đến ngây dại, Cảnh Lang đưa tay ôm ngực, đây chính là mùi vị yêu một người sao? Lúc nhỏ mình thường thấy hai mẹ của mình thân mật, đến lúc này đây mình cũng sắp sửa nối bước theo mẹ, nếu vậy mình đối với Manh Manh rốt cuộc lại là tình cảm gì vậy?
Không thể không thừa nhận, là Lục Hồng gợi lên phần yêu của cô dành cho Manh Manh, nhưng cô biết rõ, Lục Hồng không phải Manh Manh, Manh Manh không phải Lục Hồng. Càng suy nghĩ lại càng bấn loạn.
"Chị, chị đang ngồi thẫn thờ à?"
Cảnh Ngọc lững thững bước vào. Cảnh Lang lập tức làm động tác đừng lên tiếng, rất sợ em gái sẽ làm Lục Hồng thức giấc.
"Chẹp chẹp~ chị dâu đỡ hơn chút nào không."
Cảnh Ngọc trêu ghẹo liếc Cảnh Lang một cái. Cảnh Lang đứng dậy, cho cô cái liếc mắt.
"Được rồi, không trêu nữa. Chỉ là đây là lần đầu tiên em thấy chị dùng ánh mắt như vậy chăm chú nhìn một người."
Cảnh Ngọc thẳng thắng nói, trong bụng mừng cho Cảnh Lang nhiều hơn.
"Chị chuẩn bị để Lục Hồng tới sống nhà của mình."
Cảnh Lang không nói vòng vo nhập thẳng đề, khuôn mặt nhìn Cảnh Ngọc nghiêm túc nói.
"A?? Đây là muốn đuổi em gái chị ra khỏi nhà sao? Đúng là có đồng tính quên lang tính trong truyền thuyết."
Cảnh Ngọc bĩu môi.
"Trong thành phố còn mấy căn phòng trống, em cứ tùy tiện mà chọn lấy một căn."
Nhìn thái độ Cảnh Lang, Cảnh Ngọc biết nhà này khẳng định mình không ở được rồi. Vì vậy mở to mắt long lanh lóng lánh nhìn hai mắt cô.
"Chị~ vì lợi ích của chị, em cam tâm tình nguyện hy sinh, cho nên chị nhất định phải mã đáo thành công, sớm sinh quý tử!"
Cảnh Lang nghe được nửa câu đầu, còn có chút ít cảm động, nhưng nửa câu sau, mặt lập tức đen xì, chỉ được cái ngày càng không đáng tin cậy. Phất phất tay, tỏ ý Cảnh Ngọc không còn chuyện gì thì đi được rồi. Cảnh Ngọc le lưỡi, sãi bước dài, đi ra ngoài.
Rạng sáng ngày thứ hai, Cảnh Lang nhìn khí trời, suy nghĩ mang Lục Hồng ra ngoài phơi nắng, vì vậy kêu y tá lấy xe lăn, tự mình bế cô lên. Hai người cũng không nhắc lại chuyện hôm qua, dọc trên đường đi, Lục Hồng cũng yên lặng không nói chuyện.
Màu xanh trên cỏ, trong không khí ngập tràn mùi vị của ánh nắng. Cảnh Lang tìm một vị trí tốt nhất, đẩy xe lăn đến đó.
"Bác sĩ nói phơi nắng sẽ có lợi cho em."
Cảnh Lang ngồi chồm hổm xuống, thay cô sửa sang lại một chút tấm thảm trên đùi. Lục Hồng 'ừm' một tiếng, tầm mắt chuyển hướng về phía xa. Cảnh Lang men theo tầm mắt cô nhìn lại, phát hiện nơi đó có một bé gái chừng 5, 6 tuổi mặc quần áo bệnh nhân đang một mình chơi đùa. Lục Hồng nhìn xuất thần, ngay cả Cảnh Lang kêu cô cũng không đáp lại. Cảnh Lang đi tới, thấy y tá đứng bên cạnh, tựa hồ là người phụ trách chăm sóc cho cô bé.
"Ung thư thời kỳ cuối, thật đáng thương."
Nghe thấy lời y tá, Cảnh Lang vừa liếc nhìn cô bé kia, xuất hiện lòng trắc ẩn, cô bé kia vẫn ngây thơ chơi đùa, hoàn toàn không giống một người sắp chết, thế giới của con nít rất đơn thuần, xem như nói với nó là nó sắp chết, nó cũng sẽ không hiểu được hàm nghĩa của từ 'chết' này.
"Em thích đứa nhỏ kia sao?"
Lục Hồng ngẩng đầu lên.
"Chỉ là nhớ lại một số chuyện đã qua, đi chỗ khác thôi."
Giống như đang cố ý né tránh vấn đề này, Lục Hồng cúi đầu.
"Có một số việc tôi vẫn luôn muốn hỏi em, nói ra, nhất định sẽ làm em không vui đi."
Cảnh Lang bên cạnh đẩy xe lăn, thuận miệng nói.
"Là về chuyện con mắt này của tôi."
Cảnh Lang dừng bước, Lục Hồng đưa tay sờ cái chụp mắt màu đen.
"Không cần miễn cưỡng."
Cảnh Lang tiếp tục đẩy cô đi về trước. Lục Hồng quay đầu nhìn Cảnh Lang một chút, một bộ muốn nói lại thôi.
"Cảnh Lang, tôi đã từng suy nghĩ tại sao tới tận ngày hôm nay, mà tôi vẫn sống sót được."
Thanh âm Lục Hồng trầm thấp, Cảnh Lang kịp thời nắm lấy tay cô.
"Đừng nói nữa. Nếu là ký ức không vui, tôi tình nguyện để em quên lãng nó."
Cảnh Lang bắt đầu tự trách, tại sao mình lại không nhịn được hỏi ra miệng vậy.
Nghiêm Tinh quay vòng vòng chìa khóa xe trong tay, huýt sáo, từ xa liền thấy hai người đi trên cỏ.
"Haiz... cũng không nên quấy rầy hai người."
Vốn hôm nay cô tới bệnh viện tìm Cảnh Lang có chuyện, suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi, ảo não, chán thì cho chán. Hai tay cắm trong túi quần, phiền não nên giải quyết chuyện kia thế nào. Ai bảo cô đánh cược với người mà lại bị thua, chỉ đành tự trách mình xui xẻo, xúi quẩy.
Chuyện nói lại thì phải từ một tuần trước, cô đã không làm côn đồ rất lâu rồi, nhưng những người bạn quen biết lúc trước, cũng thường xuyên liên lạc cho cô. Nhớ lúc đó cô nhận được một cuộc gọi của một tên đàn ông, biệt hiệu là 'Hổ gia', lúc trước cũng xem như chơi cùng tương đối tốt. Lúc hắn gọi điện tới, nói một nhóm hàng của hắn bị người đánh cướp. Không chỉ có vậy, sau chuyện này đối phương còn cực kỳ phách lối gọi điện cho hắn, hẹn hắn tỷ thí đua xe, thắng, liền trả hàng lại, còn bồi thường một khoảng chi phí lớn. Hổ gia vừa nghe, lúc này động tâm. Dù sao lúc còn trẻ hắn thích đua xe, thuộc đảng phi với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa tài lái không tồi. Nghiêm Tinh chính là trong một cuộc đọ tài mà quen biết hắn.
Không ngờ, Hổ gia lại thua, xém chút mất luôn cái mạng quèn. Làm hắn mất mặt không ít trước mặt các tiểu đệ, đối phương nói muốn lấy lại hàng, trừ khi tìm được người có thể tỷ thí thắng được cô.