Tiểu Khắc Tinh

Chương 16: 16: Tiệc Sinh Nhật




Thứ sáu, sắc trời hơi âm u, nhưng tâm trạng Đinh Thiển lại rất tốt.

Tiết học đầu tiên buổi sáng, cô vừa mới bước vào phòng học thả cặp xuống, bèn vội vã lấy điện thoại ra rồi đi ra lại hành lang.

Đinh Thiển nghiêng người dựa vào cạnh tường ngắm nhìn phong cảnh những tán cây và đám mây trắng ở ngoài cửaa sổ, khóe môi hơi nhếch lên, trượt màn hình của chiếc điện thoại một cái.

Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng bắt máy.

——

“Bố, sinh nhật vui vẻ!”

Cô gái không thể che giấu giọng nói vui vẻ của mình, khẽ đung đưa qua lại trên hành lang.

Người đối diện ở bên kia điện thoại cũng không kìm được mà khuôn mặt đầy ý cười, nhưng ngoài miệng lại cố tình oán giận: “Ngay cả buổi sáng của sinh nhật mà cũng không nhìn thấy con gái ngoan của nhà tôi—— tôi vui không nổi.”

Đinh Thiển nhìn hình bóng chú chim đang bay ở ngoài cửa sổ qua tấm kính pha lê trong suốt, ý cười ở đáy mắt hơi xao động.

“Không phải con đã báo cáo với bố là hôm nay bọn con có tiết học buổi sáng rồi sao…… Con cam đoan, buổi trưa lập tức nhanh chóng chạy một mạc về nhà, ăn mừng sinh nhật của Thái Thượng Hoàng!”

“Cô gái nhỏ này, ngoài miệng chỉ biết dỗ dành người khác.”

Bố Đinh cười nói, “Buổi trưa con về nhà đúng không? Đúng lúc, lúc trước quên nói với con, hai ngày trước anh Chu Trác của con đã về nước, bây giờ vẫn đang sống trong nhà ông Chu của con —— Trưa hôm nay để cậu ấy đến đón con về nhà, tiện đường, cũng tiện cho hai đứa ôn lại chuyện cũ.”

“Anh Trác về nước ạ?” Đinh Thiển kinh ngạc hỏi, “Gần hai năm con chưa gặp lại anh ấy rồi.”

“Con cái đồ tiểu bạch nhãn lang (1), con gặp anh Chu Trác còn vui hơn cả gặp bố sao?”

(1) bạch nhãn lang: một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa

“Sao có thể chứ ạ, ha ha……” Đinh Thiển mới cười một nửa, bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, liếc nhìn thời gian một cái rồi nhanh chóng hỏi, “Bố, sinh nhật năm nay của bố là mở tiệc tụ họp lớn hay nhỏ vậy?”

Bố Đinh bất đắc dĩ: “Con lại sợ ầm ĩ sao?”

“……”

Đinh Thiển nghe được câu trả lời ý ngoài mặt chữ này thì vỗ má, ngược lại cười tươi, “Không có việc gì, thọ tinh là lớn nhất, đều nghe bố cả.”

Đinh Thiển còn chưa nói xong thì chuông vào học đã vang lên, cô vừa đi về vừa đè thấp giọng.

“Bố, con phải vào học rồi, gặp mặt rồi nói chuyện bố nhé.”

……

Tiết Tiếng Anh sáng thứ sáu, học liên tiếp hai tiết nói và hai tiết học nhỏ bình thường, lúc tan học đã là mười một giờ rưỡi.

Bầu trời u ám cả nửa buổi sáng, không phụ sự mong đợi của mọi người mà bắt đầu có mưa nhỏ rả rích.

Đinh Thiển đứng dậy khỏi chỗ ngồi, điện thoại của cô rung lên một cái, có tin nhắn gửi tới.

Đinh Thiển vừa đeo cặp lên, vừa trượt mở khóa điện thoại.

G: “Tan học rồi sao?”

Cô hơi bất ngờ về việc Cố Cảnh Sâm biết mình có tiết học vào buổi sáng, Đinh Thiển đi ra khỏi phòng học, trả lời bằng một cái meme giơ ngón cái.

Tin nhắn mới nhanh chóng đến:

“Trời mưa rồi, em có mang ô không?”

Đầu ngón tay Đinh Thiển dừng lại, khóe môi không kìm được mà hơi nhếch lên.

“Có ạ, cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Ngoan.”

Ba giây sau, Cố Cảnh Sâm gửi qua một chữ.

Sau đó, lại thêm vào một câu ——

“Anh không mang :)”

Đinh Thiển: “……”

Nhờ phúc của người nào đó.

—— bây giờ cô vừa nhìn thấy cái biểu cảm này thì lập tức cảm thấy hơi ngứa tay.

Nhưng mà sau khi rầu rĩ, làm một người theo đuổi đáng tin cậy ở ngoài mặt, Đinh Thiển chỉ đành gõ vài chữ trả lời.

“Đàn anh đang ở đâu? Để em đến đón.”

“……”

Cố Cảnh Sâm nhận được câu trả lời thỏa hiệp, mười ngón tay đang dựa vào cửa sau phòng học gõ lên gõ xuống vài cái, sau đó gửi số phòng và số lầu cho cô.

Vài giây sau, một hình anime tiểu thái giám đáng yêu xuất hiện ở dưới góc bên trái màn hình, trên đầu là một chữ “Dạ” (2).

Cố Cảnh Sâm nhìn chằm chằm vào cái biểu cảm kia một lát, khóe môi nhếch lên.

Đúng vào lúc này, bên cạnh anh có một vài nam sinh đang kề vai đi qua, nhìn thấy ý cười trên mặt anh thì cả đám đều ngạc nhiên nhìn nhau vào cái, sau đó mới có người chủ động lên tiếng chào hỏi.

“D thần ——”

Người nọ chạm mắt với ánh mắt vừa ngước lên của Cố Cảnh Sâm, sau đó quơ chiếc ô đen xếp gấp trong tay: “Anh thật sự không cần ô sao?”

Đôi đồng tử Cố Cảnh Sâm mỉm cười, liếc mắt nhìn cái ô của mình một cái, sau đó xua tay.

“Tôi có người đón rồi, các cậu đi trước đi.”

======

Đinh Thiển quay lại phòng ngủ lấy chiếc ô dự phòng, sau khi đi đến phòng học của Cố Cảnh Sâm thì đã là chuyện của mười phút sau.

Hai người cùng nhau xuống lầu, mưa rơi đã nhỏ hơn lúc trước rất nhiều, có không ít người đi trên đường đã dứt khoát cất ô vào.

Đinh Thiển thoáng nhìn đồng hồ, vừa định mở miệng thì nghe thấy giọng nói của Cố Cảnh Sâm ở bên cạnh vang lên .

“Ngày mai là cuối tuần, em có làm gì không?”

“Có ạ.”

Đinh Thiển trả lời mà không cần nghĩ ngợi.

“……”

Cố Cảnh Sâm không nói tiếp, anh ngước mắt lên nhàn nhạt nhìn cô.

Trong lòng Đinh Thiển thắt lại, nhưng cô cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi lại hùng hồn.

“Hôm nay em phải về nhà với bố, chắc là ngày mai sẽ không ở trường học.”

Vẻ mặt Cố Cảnh Sâm khôi phục lại sự lạnh nhạt, “Anh nhớ em đã từng nói, bố của em sống ở thành phố T mà?”

“Hả?”

Đinh Thiển chớp mắt, kinh ngạc hỏi, “Thế mà anh vẫn còn nhớ à?”

Cố Cảnh Sâm không quay đầu lại.

“Ừ, anh không có bệnh hay quên giỏi như em đâu.”

Đinh Thiển: “……”

Người này đúng là thù dai, thật đó.

Nhưng mà dù sao cô cũng đuối lý, Đinh Thiển tự giác quay lại đầu câu chuyện một lần nữa: “Vốn dĩ nhà của em ở thành phố C, bố em bởi vì..… một vài nguyên nhân, nên bố em đã tới thành phố T định cư rất nhiều năm. Vì vậy năm cấp ba lúc trước, em đã chuyển đến trường ở thành phố T.”

Cố Cảnh Sâm hơi gật đầu: “Sức khỏe của bác trai chắc là rất tốt?”

“Ông ấy khỏe hơn cả em——”

Nhắc tới bố, đôi mắt hạnh của Đinh Thiển không kìm được hơi cong lên, ý cười lấp lánh lóe lên ở đáy mắt.

“Vốn vừa mới bước qua tuổi 40, vậy mà lại như một ông già cả ngày ở nhà nuôi chim trồng hoa, làm việc và nghỉ ngơi cũng vô cùng có quy luật —— mỗi buổi sáng có thể đi ra ngoài chạy mười km, nhưng đợi khi em về đến nhà thì ông lập tức nói mình là người già tổ trống (3), không có người chăm sóc, cô đơn dưỡng già.”

(3)Thường nói đến người trung niên và người già sau khi con họ rời khỏi nhàư. Khi những đứa con rời khỏi nhà vì công việc, học tập, hôn nhân, v.v., các cặp vợ chồng trung niên và cao tuổi ở một mình trong “tổ trống” sẽ có các triệu chứng rối loạn tâm lý, được gọi là hội chứng “tổ trống”.

Cố Cảnh Sâm hiển nhiên cũng có hơi bất ngờ, anh nghiêng người nhìn về phía Đinh Thiển: “Bác trai đang làm nghề gì?”

Đinh Thiển dừng lại một chút, chỉ có điều chưa đầy một giây thì đã mỉm cười nói tiếp:

“Bố em á, lúc còn trẻ đã mở cửa hàng bán đĩa nhạc gì đó… Hiện tại là trồng cây cỏ, thuận tiện trồng hoa khoe mấy con chim nuôi——”

Đinh Thiển còn chưa dứt lời, điện thoại đã vang lên.

Cô nhìn tên người gọi đến, đôi mắt sáng ngời, ra hiệu với Cố Cảnh Sâm ý rồi lập tức bắt máy.

“Anh Trác? Em nghe nói anh về nước?… Anh trở lại rồi mà cũng không gọi cho em một cuộc điện thoại nào cả, làm bạn bè nhiều năm như vậy mà cũng như không có phải không……”

……

Chờ Đinh Thiển nói chuyện điện thoại xong, khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Cảnh Sâm đứng yên tại chỗ, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn cô.

Không hề chớp mắt một cái nào.

Đinh Thiển hơi xấu hổ, giơ điện thoại lên.

“Bạn của em tới đón em về nhà, đã ở cổng Nam của trường, vậy……”

Không chờ Đinh Thiển nói xong, Cố Cảnh Sâm mở miệng: “Anh đưa em qua đó.”

Anh nói xong, cũng không cho Đinh Thiển cơ hội để cự tuyệt, đôi chân dài của anh bước về phía trước.

Đinh Thiển sững sờ.

…… Hình như, tâm trạng của người này đột nhiên không được tốt cho lắm?

Cô không rõ vì sao nhưng cũng đi theo.

Đoạn đường kế tiếp, hai người không nói lời nào nữa.

Đến cổng Nam, Đinh Thiển liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Trác đang dựa vào cửa xe.

Chu Trác mặc một bộ tây trang giản dị sọc xanh, mang đôi giày Oxford sáng loáng, ngũ quan vốn đã rất đẹp trai, còn đeo thêm một chiếc kính viền bạc, làm nổi bật lên vẻ hào hoa phong nhã.

——theo lời của Đinh Thiển thì là hình ảnh của một con sói đội lốt cừu tinh anh vừa mới du học trở về.

“Anh Trác——” Đinh Thiển vẫy tay, ý cười long lanh tràn đầy trong mắt không thể che giấu được, cô chạy về phía trước, “Hai năm không gặp, anh ngày càng mặt người dạ thú nha, anh lại đến trường em để gây họa cho mấy em gái nhỏ phải không?”

“Vốn là có quyết định này, đáng tiếc vừa thấy em thì ánh mắt anh đều trở nên kén chọn.”

Chu Trác tiến lên đón, ý cười cũng đầy mặt.

Chẳng qua ngay sau đó, anh ta dừng động tác lại, tầm mắt liếc nhìn cách đó không xa đằng sau Đinh Thiển, người đàn ông đang thu ô lại vừa nhìn về phía bên này.

Tầm mắt vừa nhìn sang thì ý cười ở đáy mắt của Chu Trác lập tức cứng ngắc/

Sau đó anh ta thản nhiên dời mắt đi rồi ôm Đinh Thiển .

Đã hai năm không gặp lại nhau, bây giờ gặp lại, trong lòng Đinh Thiển đương nhiên rất vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Cảm xúc Chu Trác cũng rất chập chờn, có điều anh ta đã kiềm chế rất nhiều, chỉ ôm cô chỉ hai giây, cho dù có luyến tiếc cũng phải buông tay lùi về sau nửa bước, sau đó mở cửa xe.

“Lên xe đi, chú Phương đang chờ đến sốt ruột. Nhìn áo pull quần cao bồi của em này—— trước tiệc tối phải chuẩn bị đó.”

Đinh Thiển lè lưỡi một cái, ý cười trong mắt hạnh như vằn nước tràn ra từng vòng từng vòng.

Đinh Thiển theo cánh tay đang mở cửa xe của Chu Trác, cô cúi người vào trong xe, sau đó chiếc xe khởi động.

Mãi cho đến đi được mấy trăm mét, Đinh Thiển mới đột nhiên nhớ tới ——

Cô vui vẻ quá mức…… Kết quả hình như cô đã quên mất “chủ nợ” của mình rồi.

Mà lúc này, ngoài cổng Nam đại học T.

Cố Cảnh Sâm nhìn chằm chằm đuôi xe hơi mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng nữa, cuối cùng anh cũng dời mắt đi, vẻ mặt không có chút cảm xúc.

Hai tròng mắt đen láy sâu thẳm nhìn xuống, ánh mắt cuối cùng dừng trên chiếc ô màu đen trong tay mình.

Động tác này được duy trì một lúc lâu, Cố Cảnh Sâm dần dần thả lỏng khỏi sự cứng ngắc.

Anh buông tay, cầm điện thoại đã vang lên rất lâu.

Anh bắt máy.

“Cậu Diva của tôi ơi, sao bây giờ cậu mới bắt máy?? Thôi quên đi, việc chính quan trọng…… Hôm nay Kiều tổng của truyền thông Thượng Minh đã đích thân gửi thiệp mời cho cậu, là tiệc sinh nhật của chủ tịch Phương của tập đoàn Quang Vũ —— mặc kệ đại thiếu gia cậu hôm nay có chuyện gì thì cũng phải trì hoãn lại, nếu như lại bởi vì cô gái kia mà từ chối——”

“Hôm nay tôi không có chuyện gì hết.”

Cố Cảnh Sâm bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng ngắt lời của đối phương.

Cảm xúc cuồn cuộn trong hai tròng mắt màu đen không ngừng dần dần đông cứng lại.

“Lịch trình tùy anh sắp xếp.”

Cố Cảnh Sâm cúp điện thoại, xoay người trở về trường học.

Anh không đoán được là, mấy tiếng sau, anh sẽ gặp lại Đinh Thiển lần nữa.

—— ở tiệc sinh nhật của chủ tịch Phương của tập đoàn Quang Vũ.