Tiếu Nạp

Chương 3: Phượng Cửu




Hắn cảm thấy chú ngựa biến mất một cách kỳ lạ nên tính hiếu kỳ càng tăng cao. Hắn để cô gái nằm bất tỉnh trong căn nhà nhỏ và đi vòng khu rừng tìm kiếm. Căn nhà gỗ nhỏ chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn sơ và không có đồ vật nào khác.

Trời tối dần, hắn tìm mãi cũng không thấy bất kỳ dấu vết nào. Hắn bắt vài con thỏ rừng về nướng cho buổi tối. Hương thơm của thức ăn bay ngào ngạt khắp nơi và khiến cô gái tỉnh giấc. Từ khi bị truy sát, cô chưa từng được ăn thịt, cô chỉ có thể ăn trái cây sống qua ngày. Cô ngửi được mùi thịt nướng thơm lừng đã không kiềm được mà bước xuống giường mò mẫm đi đến bên đống lửa.

Hắn đứng trầm lặng một bên quan sát, hắn muốn biết cô có khả năng phóng lửa thật hay không? Dưới ánh trăng mờ ảo và đôi mắt trắng đục, cô không thể nhìn thấy rõ ràng. Cô nhẹ nhàng tiến đến gần, mắt đảo quanh nhưng vẫn không thể thấy bóng dáng của hắn. Bầu trời tối đen sâu thẳm, chỉ có ánh sáng từ trăng chiếu xuống mặt đất, hắn mặc y phục màu đen đã hoà cùng bóng tối. Cô đưa tay khẽ chạm vào con thỏ đang được nướng trên đống lửa. Trong phút chốc lửa bừng lớn lên thổi vào tay khiến cô giật mình té ngã xuống đất.

Với thị lực kém, cô không thể xác định được que củi xiên con thỏ nằm ở đâu. Cô kiên trì với tay đến đống lửa lần nữa. Thật không may cô đã chạm vào phần thịt đang nóng cháy đỏ, tay cô bị phỏng nhẹ. Cô giật lùi về phía sau dường như muốn bỏ cuộc. Từ một gốc cây cách đó không xa, hắn thở dài ngao ngán cất giọng hỏi cô gái:

“Đây là cô gái đã nổi lửa diệt toàn tộc võ tướng sao? Có thật là cô đã làm điều đó không? Ta thật muốn biết cô làm bằng cách nào?”

Cô gái hoảng sợ liên tục lùi về phía sau:

“Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây? Ngươi có phải là sát thủ đến để giết ta không?”

Hắc Dạ mỉm cười trêu chọc cô:

“Đúng là ta đến để giết cô, nhưng vừa rồi ta lại cứu cô một mạng, chẳng phải cô nên trả ơn cho ta trước hay sao?”

Cô vô cùng bối rối vì lúc đó cô bất tỉnh nên không biết mọi chuyện đã diễn ra như thế nào. “Tại sao ngươi lại cứu ta? Chú ngựa của ta ở đâu? Có phải ngươi đã giết nó rồi không?”

Hắc Dạ thở dài:

“Chính ta cũng không biết nó biến mất bằng cách nào. Vốn định chờ cô tỉnh lại hỏi cho ra lẽ nhưng xem ra cô cũng không biết gì về sủng thú của mình.”

Quả thật linh thú đến từ đâu cô cũng không hề hay biết nên đối với việc nó biến mất cô cũng không thể hiểu được. “Ta cũng không biết. Đến bây giờ ta đang ở đâu ta cũng không biết. Người muốn ta trả ơn ngươi sao? Chẳng phải ngươi đến đây cũng muốn giết ta?”

Hắc Dạ nhìn cô gái một hồi lâu trầm tư rồi đáp:

“Cô tên là gì? Một cô gái như cô mà sống được đến bây giờ thì đúng là một kỳ tích. Ta cũng đang muốn xem khả năng của cô như thế nào. Cô thể hiện một lần cho ta xem đi, ta sẽ cho cô chết nhẹ nhàng nhất.”

Sau khi nghe những lời nói của Hắc Dạ, cô gái buồn bã ngồi thu mình lại:

“Ta tên là Phượng Cửu, con gái của võ tướng. Đêm hôm đó là sinh thần của ta. Cha ta đã tổ chức cho ta. Nhưng thật không ngờ mọi người trong gia tộc chỉ muốn giết ta. Cha vì bảo vệ ta mà chết. Cha chết trong vòng tay của ta, trong lòng ta vô cùng căm phẫn. Kể từ lúc đó ta không biết mình đang làm gì nữa. Ta chỉ cảm thấy rất nóng, rất khó chịu, chỉ muốn giết chết tất cả bọn họ để báo thù cho cha. Sau đó ta ngất đi, lúc tỉnh dậy thì đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng và chú ngựa luôn ở bên cạnh bảo vệ ta. Mọi chuyện còn lại ta đều không biết.”

Hắc Dạ cảm thấy cô gái thật đáng thương và kỳ lạ, có lẽ cô không giống người bình thường. Hắn hỏi thăm dò về thân phận của cô:

“Mẹ cô lúc đó không bảo vệ cô sao? Cô bị mù bẩm sinh à? Con gái của võ tướng chắc cô cũng phải biết võ phòng thân chứ?”

Nghe nhắc đến mẹ thì nước mắt cô lại tuôn trào, cô nghẹn ngào nói:

“Mẹ qua đời khi vừa sinh ra ta, dung mạo của ta lại vô cùng xấu xí, đôi mắt thì mù loà. Chính vì vậy người trong gia tộc coi ta là thứ xui xẻo, kẻ khắc mẹ, không một ai coi ta là con người. Họ hắt hủi ta, chỉ có cha luôn bảo vệ và chăm sóc cho ta. Từ nhỏ mỗi lần ra ngoài ta luôn bị mọi người chế giễu, châm chọc, nên ta chỉ ở trong phòng và không bước chân ra ngoài. Ta mong một lần được nhìn thấy mẹ, được ôm mẹ vào lòng. Ta muốn nói với mẹ rằng dù mẹ có sinh ra ta như thế nào, ta vẫn yêu mẹ lắm.”

Hắc Dạ ngẩn ngơ như một tên ngốc trước những lời tâm sự của cô. Hắn vốn được đào tạo làm sát thủ từ nhỏ. Hắn không có tình thương, cũng không có mẹ. Hắn chỉ biết giết người làm niềm vui, kiếm tiền cho cha của hắn. Bỗng dưng trong phút chốc ấy, trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô và đưa cho cô một miếng thịt thỏ.

“Ta chưa từng gặp mẹ, cũng chưa từng hỏi cha ta về mẹ. Ta không có cảm giác, cũng không hề nhớ gì về bà ấy. Đối với những người chưa từng gặp, cũng chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô, mà cô vẫn dành nhiều tình cảm như vậy sao?”

Nghe Hắc Dạ hỏi những câu như thế, cô thở dài đáp:

“Một tên sát thủ máu lạnh như người thì biết thế nào là tình thương? Chả trách tính tình ngươi lại kỳ quái như thế.”

Hắc Dạ bỗng cười lớn tiếng:

“Kỳ quái? Kỳ quái là thế nào? Cô nghĩ cô là người bình thường à? Cô có biết mọi người đang đồn thế nào về cô không? Họ nói cô là nữ quỷ cưỡi quái vật trong rừng đấy. Trông bộ dáng của cô thế kia thì có chút nào giống người bình thường không?”

Cô vô cùng buồn bã sau những lời nói đó, nước mắt tuôn rơi trong lời nói:

“Ta còn có sự lựa chọn sao? Kể từ khi sinh ra ta đã như thế, cơn hoả hoạn hôm đó lại huỷ đi một nữa gương mặt ta, giữ được mạng sống đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi. Ngươi tại sao lại cứu ta? Ngươi cứ để ta chết đi có phải kết thúc rồi không? Hay là bây giờ ngươi giết ta đi. Như vậy ta có thể được giải thoát rồi.”

Hắc Dạ nhìn cô khóc, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu:

“Từ trước đến nay ta chưa từng thấy ai cầu xin được giết chết. Những người bị ta giết đều cầu xin ta tha mạng. Cô thật đúng là chẳng giống người bình thường. Cô cứ yên tâm, trước khi ta thấy được khả năng phóng hoả của cô, ta sẽ không giết cô. Cô mau ăn cho no đi, kẻo chết vì đói thì lại hỏng chuyện của ta.”

Cô nhìn Hắc Dạ với ánh mắt kỳ lạ, nhưng cũng không còn lo sợ như trước nữa. Cô lặng lẽ âm thầm ngồi kế bên hỏi hắn:

“Ta thật cũng không biết làm cách nào. Dù sao cũng cám ơn người đã cứu ta một mạng. Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì? Để ta còn biết kẻ sau này sẽ giết mình là ai.”

Hắc Dạ nghe cô nói xong cười sảng khoái:

“Ta tên là Hắc Dạ. Đệ nhất sát thủ trong giới diện này. Cô có thể chết dưới tay ta cũng là một vinh hạnh lớn rồi đấy. Những kẻ bị ta giết trước đây đều là những tên đáng chết, những tên quan lớn của triều đình, hoặc những tên cao thủ võ lâm. Ta chưa từng giết một cô gái như cô bao giờ.”

Cô cười thầm và lắc đầu:

“Đến chết cũng còn được vinh hạnh như vậy, ta nên vui hay nên buồn đây?”

Hắn không trả lời cô nữa và ngắm nhìn trăng tròn. Trong lòng hắn bây giờ có vô vàn cảm xúc kể từ khi gặp cô gái này. Từ một cô gái đáng thương, kỳ lạ đến một người mà hắn phải giết, hắn đều không hiểu được. Hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ, không biết từ lúc nào cô gái đã mệt mỏi gục ngủ vào vai hắn. Hắn không rời đi, cũng không động đậy. Hắn cứ ngồi như thế suốt đêm dài. Trong khu rừng tĩnh lặng, bóng trăng mờ ảo soi xuống hai người tạo nên một bức tranh lãng mạn nhưng đầy bi thương.