Một tiếng đàn, liệu có thể khiến cho lòng người bình ổn? Hay chỉ là một hồi rồi lại một hồi rơi vào trầm luân? Một tiếng đàn, tại sao lại phải phân biệt người đánh? Tại sao lại phải quan tâm tiếng đàn này xuất phát từ đâu? Có phải hay không, cả chính cả tà, đều có thể bị tiếng đàn này làm cho gục ngã? Thiếu lâm trong giang hồ vốn đâu phải ít, nhưng để phân chính tà như vậy, thế gian có mấy ai. Đàn lên một khúc nhạc, người người hổ thẹn, một tiếng đàn thê lương, mấy ai không ai oán?
Thế gian này, thứ vốn dĩ tồn tại được lâu bền nhất cũng chỉ là thời gian. Anh hùng trong giang hồ, quanh năm đao kiếm bên người, vốn dĩ là không hiểu thế nào là tình thân. Trong mắt của họ, chỉ có chém giết, chỉ có máu tanh, không còn gì khác để khiến người đời thương tiếc. Đối với bọn họ, xưng bá chính là một điều mà họ luôn hướng tới. Khúc đàn này, cũng phân biệt chính và tà, ảnh hưởng của nó cũng là khác nhau. Chỉ một tiếng đàn, nhưng lại có thể mang theo rất nhiều âm điệu. Chỉ một tiếng đàn, đủ để làm lòng người tê tái. Nhân sinh, tất cả chỉ tựa như hư vô, không có gì tốt đẹp, không có gì đáng để ta phải nuối tiếc.