Tiểu Niên

Tiểu Niên - Chương 18




Tôi còn chưa chuẩn bị gì cả! Tuy là đã rửa mặt đánh răng, nhưng mà… cái áo tuyên truyền Cơ Đốc giáo xanh đậm cùng quần cộc hoa lá chim cò có vẻ không hợp thời cho lắm. Lúc đó tôi đang bận kéo một rổ cải thảo vào trong bếp phía sau. Trông thấy Bạch Tiểu Niên, tôi hoảng đến suýt văng dép.

Tôi xoay người, cố gắng che dòng chữ “Jesus yêu bạn” in trên ngực, nhưng lại sực nhớ sau lưng áo còn có ba chữ “Ca ngợi Chúa” đỏ chói to đùng, cuối cùng quyết định dũng cảm đối mặt với hiện thực.

Bạch Tiểu Niên vẫn im lặng trừng trừng nhìn tôi. Tôi cúi xem đồng hồ, mới tám giờ sáng. Nhằm phá vỡ không khí gượng gạo, tôi khởi động cuộc đối thoại đầu tiên sau bốn năm xa cách:   

“Sớm thế này, cậu ăn cơm chưa?”

Cậu ấy hiển nhiên không ngờ đến câu hỏi của tôi, đôi mắt vừa chực cong lên, nụ cười đã lập tức ghìm lại, hai bên khóe miệng trễ xuống: “Chưa ăn.” Cậu ấy mặc một chiếc hoodie màu lam nhạt với quần short và giày vải. Mũ áo trùm kín đầu, chỉ lộ ra một chỏm tóc. 

“Cậu cũng cao ghê.” Tôi vọt miệng một câu không đầu không cuối.

Bạch Tiểu Niên quả thật đã cao lên đáng kể. Năm nay cậu ấy hai mươi, đường nét trên gương mặt đã trưởng thành đĩnh đạc hơn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra chút ngây thơ ngày cũ. Nghe tôi nói xong, cậu ấy bước lên trước vài bước, tháo mũ trùm xuống để lộ mái tóc hơi bù xù, dài hơn so với trong ấn tượng của tôi một chút. 

Tôi xin thề rằng đôi mắt Bạch Tiểu Niên là đôi mắt xinh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời, lúc nổi giận trông đáng sợ bao nhiêu, thì lúc muốn khóc nom cũng tội nghiệp chừng ấy. 

Tôi cuống cuồng quăng cải thảo, nắm tay cậu ấy, vẫn là cảm giác lành lạnh quen thuộc: “Đừng khóc mà!”

Cậu ấy gạt tay tôi, ngửa đầu lên cố nén nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt vẫn cứ thế thi nhau rơi xuống. “Cậu bảo tớ không khóc thì tớ không được khóc chắc, cậu là ai chứ?”Bạch Tiểu Niên bướng bỉnh không chịu nhìn tôi. Tôi đành dứt khoát xoay cằm cậu ấy lại, mắt cậu ấy càng đỏ ngầu lên.

“Không cho khóc, cậu khóc nữa tớ sẽ giở trò lưu manh.” Tôi uy hiếp cậu ấy.

Quên mất, Bạch Tiểu Niên có bao giờ sợ tôi uy hiếp đâu? Cậu ấy giận đến mức cào cấu cổ tay tôi, hệt như một con mèo con lên cơn hen: “Mẹ kiếp, Hồ Gia Minh, cậu đã rửa tay chưa đó!”

Tôi bảo, khoan đã, sao cậu có thể văng tục vậy hả.

Văng cũng văng rồi, cậu không thích cũng làm gì được tớ? Tiểu Niên không chịu thua.  

Tôi không buông tay, vẫn nắm cằm cậu ấy rồi cúi đầu hôn lên. Cậu ấy đờ người bất động trong giây lát, sau đó mềm nhũn ra, khóe môi khẽ hé mở. Thật xin lỗi cải thảo, hiện giờ anh không thể ôm các em, anh phải ôm người này rồi. 

‘Cốc cốc’ hai tiếng, tôi quay đầu, là tiểu thư Đình Đình đang vịn vào khung cửa, gõ lên tường: “Ban ngày ban mặt mà làm gì vậy? Làm ơn chú ý xung quanh đi chứ, ông để cải thảo đằng sau trông thấy thì sao giờ?”

Tôi nhìn Tiểu Niên. Cậu ấy bị khóa chặt trong vòng tay tôi, nước mắt đã ngừng rơi nhưng mặt mũi lại đỏ bừng. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ấy hung hăng mắng: “Bỏ tay ra, đồ lưu manh!”

Bỏ tay là bỏ tay thế nào, tôi lớn giọng phân trần: “Tớ chưa hề kết hôn, mụ goá này và tớ không có chút xíu quan hệ nào cả!  Hôm nọ tớ chỉ muốn chọc tức mẹ cậu thôi, thằng bé cũng không phải con tớ, tớ độc thân!” 

Bạch Tiểu Niên ngó Phùng Đình Đình, Đình Đình nổi lửa: “Đồ súc sinh, lúc có việc cần thì Đình Đình ơi Đình Đình à, lúc dùng xong trở mặt gọi bà đây là mụ góa ngay được. Bà nhổ vào!” Cô nàng dẫm lên đôi cao gót, quay lưng bước vào trong, “chim nhau xong đừng quên mang cải thảo vào bếp đấy!” 

“Rồi!” 

Tôi trả lời Đình Đình rồi quay sang hỏi Tiểu Niên: “Ăn sáng không? Tớ làm cho cậu.” Tiểu Niên gật đầu, tôi kéo cậu ấy vào gian bếp đằng sau. Quán cơm mười giờ rưỡi mới mở cửa, bây giờ vẫn chưa có ai. Cậu ấy ngồi bên chiếc bàn nhỏ, tôi bắc nồi, bật bếp nấu mì. 

Thời gian như quay ngược về thời cấp hai, sáng cuối tuần tôi làm điểm tâm, cậu ấy nằm nhoài ra mặt bàn ngoài bếp, sốt ruột cắn đũa đợi tôi.

Tôi nhanh chóng nấu mì, cho sẵn vào bát nước tương, dầu hào, chút muối và hành lá thái nhỏ, kế đến đổ nước mì lên, thả vào phần mì sợi cán tay đã nấu chín. Thêm một quả trứng gà, hoàn thiện bằng vài giọt dầu vừng, đây là bữa sáng của cậu ấy trước khi đi đến lớp học thêm. Đồ ăn kèm thì tùy vào tủ lạnh hôm đó thừa cái gì, dù tôi làm món nào đi nữa cậu ấy cũng ăn rất ngon lành.

Tiểu Niên vẫn giữ thói quen cũ, lúc ăn mì sẽ chọc vỡ trứng trước tiên. 

“Đừng có nhìn tớ thế…” Cậu ấy cắn đứt một đoạn sợi mì, miệng phồng lên, chuyên chú nhai rất kĩ, mãi đến lúc nuốt xong mới nói tiếp, “cậu toàn làm tớ phân tâm thôi, tớ đến để cáu với cậu cơ mà.”

“Sao lại cáu với tớ? Tớ nhớ cậu nhiều lắm đó.”

Cậu ấy bị câu này của tôi làm nghẹn họng, phải bưng bát húp liền mấy ngụm nước dùng mới thốt ra được mấy chữ: “Không biết xấu hổ.”

“Ông bô Hồ bảo tớ không dám gặp mặt thì không theo đuổi được bà xã.” Tôi quan sát phản ứng của cậu ấy, quả nhiên là sắp ụp cả mặt vào bát rồi kìa, “rồi mùi vị thế nào hở bà xã?” 

“Cái gì, bà xã cái gì…” Bạch Tiểu Niên ăn xong trở mặt, buông bát đũa đứng lên, “tớ đi đây!”

Tôi chồng bát đũa của cả hai lên rồi đi tới thả vào bồn rửa: “Bữa sau lại qua nhé, lần tới tớ sẽ làm cho cậu canh bí đao thịt viên, cậu điện thoại trước cho tớ là được.” Tôi biết cậu ấy có số của tôi, chỉ là đó giờ chúng tôi không gọi cho nhau. 

“Nói chuyện sau nhé.” Tiểu Niên trùm mũ lên đầu, lẹ làng bước ra ngoài.

Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ quay lại. Bạch Tiểu Niên là chú mèo một tay tôi nuôi lớn, tắm rửa sạch sẽ trắng thơm, ôm vào ngực âu yếm cưng nựng. Cho dù có đi lạc biến thành mèo hoang, mài ra nanh bén vuốt sắc, khi gặp lại tôi vẫn sẽ cúi đầu để tôi chạm vào. 

Trong quá trình vuốt ve dỗ dành chú mèo nọ, tôi hẳn khó tránh khỏi sẽ bị cắn vài miếng. Nói cho cùng, trên mặt nó rành rành viết mấy chữ “Vì sao hồi đó bỏ rơi tôi?”, giận tôi để nó lang thang bên ngoài, khổ sở suốt mấy năm qua. 

-Hết chương 18-