Ngàyhôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành cây sum xuê rơi vàokhuôn mặt Mai Tử, nàng nghe tiếng chim chóc kêu líu ríu mà tỉnh dậy.
Nàngnhìn bốn phía, phát hiện bên cạnh là đống củi đã cháy hết, A Mang thì đang tựavào gốc cây cúi đầu nghĩ cái gì đó, mà nam tử áo trắng đã sớm không thấy bóngngười.
Mai Tửvuốt vuốt mắt để tỉnh táo lại, hàm hồ hỏi: "Hắn đâu rồi?"
A Mangngẩng đầu, khuôn mặt vốn non nớt có tia bất mãn, nheo con ngươi hỏi:"Ngươi làm gì mà vừa tỉnh dậy liền hỏi hắn?"
Mai Tửmở trừng mắt, từ trong chăn chui ra rồi xếp chăn lại, vừa dọn dẹp vừa nói:"Người ta cho ta ăn, còn cho chúng ta sưởi ấm, đương nhiên ta muốn cám ơnngười ta."
A Mangkhông có ý gì nữa nói: "Ngươi vừa bẩn lại vừa nát, giống như heo vậy, ngủthẳng muộn thế này mới tỉnh, đương nhiên không gặp được người ta rồi!"
Mai Tửcũng cảm thấy mình ngủ thẳng đến giờ này có chút hơi quá, nhưng nàng lập tứctìm cho mình một lý do: "Ở đây ngay cả con gà gáy sáng cũng không có. . .. . ."
Nàngcòn chưa nói xong, A Mang liền ngắt lời nàng, chau mày xua tay nói: "Thôiđi, ngươi đừng có nhắc đến mấy con gà nhà ngươi! Bây giờ ta cũng có thể nuôimấy con gà ở nhà, vài con trống vài con mái, mỗi ngày có thể thu trứng gàrồi."
Mai Tửle lưỡi một cái, biết mình lại trêu chọc vị A Mang này rồi, nhưng nàng cũng tòmò: "Các ngươi không nuôi gà ở nhà, vậy bình thường không phải sẽ không cógì đánh thức các ngươi sao?"
Nàngnói như thế, một lúc sau vẫn không nghe thấy A Mang trả lời, quay đầu nhìn lại,lại thấy A Mang đang kinh ngạc đánh giá mình.
Nàngngược lại cả kinh, lúc đầu không hiểu, sau đó chợt nhìn thấy tóc của mình rơitrên bả vai, lập tức hiểu được. Thì ra cái mũ của nàng đã bị rớt, tóc đen dàiđến eo nhu thuận xõa trên bờ vai.
Tuy AMang đã sớm biết nàng là nữ nhân, nhưng cho tới bây giờ, nàng đều cực kỳ cẩnthận, chưa từng lộ ra sơ hở gì, có lẽ là đêm qua ăn no quá mức nên nàng nhấtthời quên mất.
Ý thứcthấy ánh mắt A Mang nhìn mình có điểm lạ, mặt nàng đột nhiên đỏ, cuống quít đemtóc kéo lên, lại dùng mũ che kín.
A Manglúc này cũng luống cuống, xoay mặt lầm bầm nói: "Thực ngốc, búi tóc cũngkhông xong! Quả nhiên là đồ nhà quê!"
Khuônmặt Mai Tử vốn còn phát nóng, chợt nghe hắn nói như thế, nhất thời tức giận ápđến, không vui trừng hắn một cái: "Lúc nào rồi còn ngồi đó lầm bầm, chúngta nhanh chóng lên đường đi!"
Bìnhthường Mai Tử nói cái gì thì cũng luôn bị A Mang trào phúng một phen, nhưng đâylà lần đầu tiên A Mang vậy mà không nói gì, linh lợi đứng lên chuẩn bị lênđường.
Mộtngày này, bọn họ đã tiến vào địa phận của Vân Châu, Mai Tử vui vẻ nhìn cột mốcbiên giới của Vân Châu mà cõi lòng đầy mong đợi nói: "Sắp đến Vân Châurồi!"
A Mangở một bên nhìn nàng lạnh lùng, dùng ngữ khí kỳ quái hỏi: "Nhìn ngươi vuivẻ như thế, thật không hiểu nổi."
Lúc nàytrong lòng Mai Tử đang vui mừng, nàng nghĩ rất nhanh sẽ được gặp Tiêu Kinh Sơnnên không khỏi vừa kích động vừa bất an, đương nhiên cũng không để ý giọng điệucủa A Mang.
A Mangthấy nàng căn bản không chú ý tới mình, khuôn mặt liền thối ra, hung hăng cắnrăng một lúc, sau đó tư thái chợt bình tĩnh, từ từ hỏi: "Mai Tử, ngươi đếnVân Châu rốt cuộc muốn tìm ai? Là Tiêu Kinh Sơn hay là Lỗ Cảnh An?"
Lúc nàyMai Tử mới chú ý tới thần sắc kỳ quái của hắn bên cạnh, lập tức nghiêng đầucười đến xán lạn: "Đương nhiên ta muốn đi tìm Kinh Sơn á!"
A Mangnghe tiếng "Kinh Sơn" này sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng hắn vẫnnén được tính tình hỏi: "Hắn là cái gì của người?"
Tâmtình Mai Tử đang tốt, nàng nhìn dáng vẻ thận trọng khó gặp của A Mang khôngkhỏi cảm thấy buồn cười, hư đốn nói: "Hắn là cái gì của ta, liên quan gìđến ngươi!"
A Mangbị Mai Tử nói ngẹn lời, lẩm bẩm một lúc sau, cuối cùng lấy lại dũng khí, dùngloại giọng điệu thương lượng hỏi: "Vậy, ngươi tìm được hắn rồi, có tínhlàm gì nữa không?"
Mai Tửkhông hiểu nhìn A Mang một chút rồi nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Ta cũngkhông biết, ta không có tính toán gì, tìm được hắn rồi tính sau. Nhưng mà. . .. . ." Nàng chau chau mày nhỏ bắt đầu suy nghĩ.
A Mangở một bên vội vàng truy vấn: "Nhưng mà cái gì?"
Mai Tửhư đốn trừng mắt với A Mang, cười nói: "Nhưng mà có khả năng là, chúng tasẽ trở về nơi thôn quê của chúng ta."
A Mangsờ sờ lỗ mũi, có chút đỏ mặt, "Nơi thôn quê" , "Đồ nhà quê", "Gái núi" , đây là những câu hắn dùng để cười nhạo Mai Tử .
Có lẽlà vui quá hóa buồn, lúc bọn họ vừa mới bước vào địa giới của Vân Châu, buổitối một ngày kia lại xảy ra một chuyện làm Mai Tử đấm ngực dậm chân. Hai conngựa của bọn họ, tất cả đều chạy mất.
Mai Tửnhìn dây cương vẫn buộc ở trên cây như cũ, không dám tin hỏi: "Không phảidây cương còn ở đây sao, sao chúng lại chạy được?"
A Mangkhông nhìn Mai Tử, cúi đầu hàm hồ nói: "Ta cũng không biết, ai biết chúngnó chạy đâu."
Mai Tửnhặt dây cương đáng thương trên mặt đất lên, phẫn phẫn nói: "Dây cương nàycũng quá dỏm đi! Ngay cả một con ngựa cũng giữ không được!"
A Mangnghe lời này, giống như được để ý, ngẩng đầu đứng lên, cũng cùng dạng phẫn phẫnnói: "Đúng vậy, dây cương này quá dỏm rồi! Nhất định là người bán ngựa chota đã trộm giảm nguyên liệu, đưa cái dây cương không dùng được cho ta! Khôngđược, ta muốn đi tìm hắn để nói cho rõ!" Vừa nói, hắn vừa làm bộ như muốnrời khỏi.
Mai Tửvội vã kéo hắn, giọng điệu than thở nói: "Mà thôi, người bán ngựa cáchchúng ta cũng xa rồi, bây giờ ngươi quay lại không biết phải tốn bao nhiêu ngàyđường đâu." Mắt thấy đã đến địa phận Vân Châu rồi, sao lại có thể quaytrở lại nữa!
A Mangcẩn thận nhìn sắc mặt Mai Tử một chút, cũng cau mày ưu tư thở dài nói:"Đúng vậy, nhưng phải làm thế nào đây? Ta không có bạc để mua hai con ngựanữa rồi."
Mai Tửsờ sờ bạc trắng trong lòng, cả đường đi bây còn dư lại hơn phân nửa, nàng liêntục tư lự, cuối cùng vẫn nói: "Ta có bạc trắng, nhưng bạc trắng không biếtcó đủ để mua ngựa không, hơn nữa bạc trắng này. . . . . ." Nàng ngượngngùng cúi đầu xuống: "Bạc trắng này vẫn còn phải dùng vào việc khác."
Đây làbạc Kinh Sơn để lại cho nàng, nàng muốn giữ lấy, chờ tìm được Kinh Sơn sẽ phảidùng để cùng hắn trở về sống qua ngày.
A Mangquan sát sắc mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể dùng bạc củangươi. Mà thôi, nếu không có ngựa thì chúng ta dùng chân đi, dù sao chúng ta cũngtiến vào địa phận Vân Châu rồi."
Mai Tửgật gật đầu, hạ quyết tâm nói: "Được, vậy mình dùng chân đi bộ đi!"
Dùngchân đi bộ, mình sẽ gặp Tiêu Kinh Sơn chậm một chút, Mai Tử biết điều này.Nhưng Mai Tử không biết là, sẽ chậm như thế.
Nàng vớiA Mang đi thật lâu thật lâu, Mai Tử giơ đầu ngón tay đếm, đã được vài ngày rồimà bọn họ vẫn còn trên đường đi. Đi qua đường núi, trấn nhỏ, thôn lạc, ngườikhói thưa thớt, đi tới đi lui, chẳng qua không tới được nơi đại quân đóng quântrong truyền thuyết.
Mai Tửcau mày ưu tư hỏi A Mang: "A Mang,bao giờ chúng ta mới có thể tới?"
A Mangné tránh ánh mắt Mai Tử, hàm hồ nói: "Nhanh thôi."
Mai Tửxoay đầu nhìn qua, chỉ thấy hai má A Mang có một chút đỏ. Nàng cho là A Mang vìmình oán trách mà áy náy nên vội vàng giải thích: "Ta không có tráchngươi, ta chỉ cảm thấy chúng ta đi lâu quá thôi."
A Manggật đầu nói: "Không sao, ta hiểu, ai bảo ngựa của chúng ta lại chạymất."
Kể từsau khi bọn họ mất ngựa, Mai Tử cảm thấy A Mang đối với mình đã khá hơn nhiều,giọng điệu hiền hòa, sắc mặt nhu hòa, có lúc còn dùng sắc mặt cẩn thận nhìnmình, này thật là làm cho Mai Tử hơi không hiểu.
Nhưngngười khác đối tốt với Mai Tử một phần, Mai Tử đương nhiên sẽ hết sức thật lòngđáp lại. Hơn nữa thời gian còn dài, Mai Tử cảm thấy A Mang này giống tiểu đệnhà mình, chơi rất vui, vì vậy quan hệ hai người ngược lại hòa hợp rất nhiều,thỉnh thoảng còn cười rộ một phen. Ở nơi đường xá tịch mịch này, vừa đi vừanháo, đường đi dần dần cũng không phải khó khăn như trước.
Có mộtlần A Mang nhìn Mai Tử cười đến đỏ cả mặt, nghiêm túc nói: "Dáng vẻ ngươibây giờ so với lần đầu tiên ta nhìn thấy có vẻ đẹp mắt hơn nhiều. Nhưng tathích nhìn ngươi xỏa tóc hơn."
Nhấtthời mặt Mai Tử phát nóng, cầm cái khăn trong tay muốn đánh hắn: "Nói lungtung cái gì vậy!"
A Mangcũng không tránh, đứng đó mặc cho Mai Tử đánh qua. Mà Mai Tử cũng không nỡxuống tay, dứt khoát thu tay lại xoay đầu không nhìn hắn nữa.
Bêntai, giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của A Mang truyền tới: "Ta nghiêm túchỏi ngươi, ngươi muốn cả đời ở thôn quê trong núi hay sao?"
Mai Tửgật đầu, chắc chắn nói: "Đó là đương nhiên, chỗ đó mới là nhà của taa."
A Mangkhông nói gì, lo sắp xếp đồ của mình.
ThônBích Thủy, trưởng thôn từ trấn trên trở về, lấy trong túi da dê ra một phongthư, phấn chấn nhìn người dân ngoài cửa thôn nói: "Các ngươi ai đi đến nhàMai Tử nương báo tin cho bà ấy, nói ta có tin của con rể nhà bà ở đây."
Ngườitrong thôn nghe lời này, vui mừng chạy như điên đến nhà mẹ Mai Tử một phen hộccả lưỡi.
Mai Tửnương vừa kinh ngạc vừa vui, vội vã chạy đến nhà trưởng thôn cầm lá thư kiamuốn xem, nhưng bà lại không biết chữ.
Cuốicùng cũng tìm được người biết chữ đọc dùm, thì ra là Tiêu Kinh Sơn viết cho MaiTử, nói ba tháng sau là có thể trở về.
Ngườibiết chữ kia nhìn cái tên cuối thư một chút, thở dài nói: "Ai u, nếu thưnày gửi đến từ mấy tháng trước là được rồi, sao bây giờ mới đến."
Mai Tửnương nghe vậy, thật là cảm thán cực kỳ, buồn vui lẫn lộn. Buồn vì nữ nhi củamình trắng đêm lo lắng như thế đã lâu, bây giờ chạy đi tìm chồng rồi. Vui vìcuối cùng con rể này không có chuyện gì, trong lòng bà cũng bớt lo.
Mai Tửcùng A Mang hai người đi không biết bao lâu, cuối cùng có một ngày nhìn thấyđằng xa có vô số lều bạc, trong đó còn có người đen kịt. A Mang chỉ chỗ đó nói:"Chỗ đó chính là quân doanh, bây giờ bọn họ vẫn đóng quân ở đây, hình nhưđang đợi lệnh."
Mai Tửnhìn chỗ xa, mù mờ ngỡ ngàng nhìn mảnh người đen kịt không thấy rõ bóng ngườinày: "Nhiều người như thế, ta làm sao tìm được hắn đây?"
A Mangtrấn an nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta tự có cách. Nhưng ta phải đi gặp mộtngười trước, ngươi chờ ta một ngày, được không?"
Mai Tửmặc dù nóng lòng, nhưng đã đi xa nhiều ngày đường như thế đều chịu được, đợithêm một ngày cũng không phải chuyện khó, liền gật đầu nói: "Được."
A Mangdẫn Mai Tử đến một khách sạn nhỏ ở lân cận, mướn cho Mai Tử một phòng hảo hạngđể nàng ở đây một đêm. Trước lúc đi A Mang còn giữ lấy khung cửa nghiêm túc nóivới Mai Tử: "Bây giờ ta có chuyện phải làm, ngươi chịu khó ở đây chờ tamột ngày, một ngày sau ta liền trở về mang ngươi đi gặp Tiêu Kinh Sơn."
Mai Tửdùng sức gật đầu: "Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
Mai Tửnhìn bóng lưng A Mang rời khỏi, nàng chợt cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.Nàng nghĩ đến hơn một năm trước lúc Tiêu Kinh Sơn rời khỏi nhà, bóng lưng củahắn như thế nào nàng cũng chưa từng thấy qua .
Nhưngnàng rất nhanh nghĩ đến mình ngay lập tức sẽ gặp được hắn, trong lòng vừa mongđợi vừa thấp thỏm, nghĩ đến đường đi không biết dáng vẻ của mình dơ dáy đến mứcnào? Thế là vội vã gọi tiểu nhị, nói hắn mang nước nóng đến cho nàng tắm rửa kỹcàng một chút.
Bây giờMai Tử đã biết phòng thượng đẳng trong khách sạn chẳng những có nước ngâm chân,còn có thể phân phó mang nước tắm đến.
Mai Tửtắm nước nóng xong, hơi sửa sang lại búi tóc, lần nữa mặc vào quần áo của mìnhngày xưa ở sơn thôn, nhìn bóng hình đối diện trong gương rồi hài lòng gật đầumột chút. Cuối cùng nàng cũng là Mai Tử vừa sạch sẽ vừa bóng loáng rồi.
Làmxong việc này Mai Tử cũng không còn chuyện gì để làm, thế là liền bắt đầu khôkhan buồn chán chờ đợi. Đợi một lúc sau, cuối cùng trời cũng tối, Mai Tử nóitiểu nhị mang một chút thức ăn tới, tùy tiện ăn xong liền lên giường ngủ sớmmột chút.
Lâu nayđều ăn gió ngủ ngoài đồng, khó được bữa cơm nóng mềm dẻo như vậy, hơn nữa nghĩđến ngày mai có lẽ có thể được gặp Tiêu Kinh Sơn, Mai Tử trong lúc ngủ mơ cũngcười.
Đangngủ say sưa chợt bên ngoài có một trận tiếng vang làm Mai Tử từ trong mơ sợ hãitỉnh dậy. Bây giờ nàng đã có thói quen nửa đêm bị quấy sợ hãi tỉnh dậy rồi.Nàng ôm chăn cẩn thận nhìn đám người cùng ánh lửa di động ngoài cửa sổ, khônghiểu nghĩ, lần này lại là cái gì?
Rấtnhanh mặc quần áo vào, đẩy cửa nhìn một cái liền thấy bên ngoài toàn là đuốc vàngười. Mai Tử mặc dù ra ngoài tiếp thu được không ít kiến thức, nhưng nhiềungười cầm đuốc như thế nàng thật chưa thấy qua bao giờ. So sánh với lúc bọncướp tới phá thôn Bích Thủy của bọn họ thì đó chính là Tiểu Vu* thấy Đại Vu a.
(*Vu :Phù thủy)
Mai Tửmới vừa đi ra khỏi cửa liền nghe thấy có một ít người mặc đồ quan binh lại đây,cao giọng hô: "Ở lại hết trong phòng, kiểm tra từng phòng!"