Tiểu O Xinh Đẹp Sau Khi Xuyên Đến Mạt Thế

Chương 13: Những kẻ cực đoan




"Rốt cuộc thì các người muốn cái gì?" Nắm đấm của Quách Đức nện lên bức tường sát mặt Chu Thành, sự phẫn nộ của hắn đã lên đến cực hạn.

Lúc bọn họ tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm trong một gian phòng được trang trí rất ấm áp, đồ dùng trong phòng đầy đủ không thiếu thứ gì. Nhưng dù có ấm áp cách mấy thì chúng cũng chỉ khiến lòng cảnh giác của họ cao hơn.

Khoảng khắc họ nhận ra mình bị đánh thuốc mê trong địa đạo thì đã chắc chắn rằng lũ người này hoàn toàn không có ý tốt.

Chu Thành phảng phất như không hề thấy nắm đấm ở sát bên mặt mình, hắn ung dung nói, "Anh Quách đừng tức giận, chúng tôi không có ý xấu với mọi người."

"Ồ." Lý Thành Hưng cười lạnh, "Không phải chính các người dẫn đàn tang thi đến sao?"

"Đúng vậy, thủ đoạn này tuy không quang minh chính đại lắm nhưng mục đích cuối cùng vẫn là tốt." Chu Thành vỗ vỗ quần áo rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trong mắt hắn hiện lên một tia cuồng nhiệt, "Mọi người không cảm thấy rằng, mạt thế này chính là một cơ hội cạnh tranh được ban cho tất cả nhân loại sao? Có người biến thành tang thi, có người không thể thức tỉnh, dư lại chính là những người được trời cao lựa chọn để thức tỉnh dị năng, bọn họ trong tương lai sau này nhất định chính là những người đứng trên đỉnh tất cả."

"Những người kia......" Xuyên qua cửa sổ có thể thấy được khung cảnh trong căn cứ lúc này, đó là cảnh tượng làm bọn họ chấn động.

Thời tiết lạnh giá, từng hàng người mặc trên thân quần áo rách nát đang đi lại trên đường, thậm chí có người chỉ mặc mỗi áo hoặc là mỗi quần. Khi những tiếng leng keng của xiềng xích vang lên, họ có thể thấy được những người mang theo các vết thương chồng chất trên thân thể hoặc cả người dơ bẩn đang làm việc. Vì mang vác vật nặng trên lưng nên những người đó chỉ có thể cúi đầu mà bước đi, có người còn bị đánh mắng như súc vật nhưng lại không hề phản kháng, ánh mắt của những người đó chết lặng và chỉ biết bước đi như những cái xác không hồn.

Nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều người mặc quần áo sạch sẽ, tay cầm theo vũ khí, thần thái tươi sáng nói chuyện với người bên cạnh, họ nói cười vui vẻ rồi đi vào một căn phòng ấm áp. Chỉ khi nhìn về phía những người đó thì cặp mắt vô hồn mới không tự giác mà lộ ra một chút khát vọng cùng hâm mộ.

Nếu không có những nô lệ đó thì nơi này quả thật có thể xưng là 'ánh bình minh' ở giữa mạt thế.

"Các ngươi....." Cầu An nhìn Chu Thành đang đầy mặt đắc ý mà cả kinh không thốt được lời nào, tại sao những người này có thể thoải mái làm ra nhiều việc tàn nhẫn như vậy?

"Mọi người không cần phải dùng ánh mắt đó nhìn tôi." Chu Thành nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt mang theo nụ cười quái dị, "Thế giới này đã thay đổi, quy tắc được đặt ra lúc trước cũng thay đổi, kẻ mạnh sẽ quyết định hết thảy, những kẻ yếu đuối chịu sự bảo hộ không có quyền được lên tiếng. Điều đó không phải là lẽ đương nhiên sao?"

"Mọi người rất mạnh, nếu tất cả đồng ý gia nhập căn cứ Thự Quang thì chắc chắn sẽ nhận được một căn phòng tốt, việc ăn uống sẽ không cần phải lo lắng, không những vậy mọi người còn có thể chọn một nô lệ hầu hạ mình. Đương nhiên chúng tôi cũng không muốn bủn xỉn như vậy, nhưng thật sự trong căn cứ không có nhiều người thức tỉnh lắm." Chu Thành chỉ một nam nhân đang gian nan bước từng bước một, sức nặng của hòn đá trên lưng làm anh ta không thể đứng thẳng được.

Bàn tay của anh ta rất đặc biệt, dù cho hiện tại nó cực kì dơ bẩn nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó rất đẹp mắt, đó là đôi tay của người từng được huấn luyện và bảo dưỡng rất tỉ mỉ, "Người đó chính là một nghệ thuật gia rất nổi danh, là người chỉ có thể nhìn thấy trên bìa tạp chí. Nhưng thật đáng tiếc, hắn không thể thức tỉnh, ở mạt thế cũng không cần đến sự lãng mạn của nghệ thuật."

"Phi! Các ngươi cũng chỉ là một lũ điên đang mơ mộng hão huyền." Quách Đức tàn nhẫn nhổ một ngụm nước miếng, Hà Dục Tiêu ngồi ở mép giường chơi đùa với khối băng trong tay cũng đứng lên, Cầu An, Lý Thành Hưng và Cao Mông Mông đứng cùng nhau, bọn họ đều thủ thế để chuẩn bị tấn công bất kì lúc nào.

Gọi lũ điên là còn nhẹ, bọn chúng là một đám súc sinh không có nhân tính. Ý tưởng quá mức cực đoan, cả đám đều nghĩ rằng mình thức tỉnh sức mạnh thì có thể đạp kẻ khác xuống, khiến người khác tôn kính họ. Nếu lũ người này nhìn thấy sức mạnh của Tạ Ân thì chắc chắn sẽ không kiêu ngạo được như vậy!

Khoan đã, Quách Đức bây giờ mới để ý, hắn chỉ lo tức giận mà không nhận ra Tạ Ân không có ở đây, còn có Vân Thăng và Hà Dục Liêu nữa, cả ba người bọn họ đều không thức tỉnh dị năng, chắc sẽ không........

Quả nhiên, Chu Thành thản nhiên mở miệng, "Đừng quên ba người khác còn đang nằm trong tay chúng tôi, nếu không muốn họ phải chết thì tôi nghĩ các người nên ngoan ngoãn hợp tác một chút. Tôi cũng khuyên các người một câu, nên sớm từ bỏ cái ý nghĩ làm phản đi. Trong căn cứ có hơn một trăm người thức tỉnh, cho dù các người có lợi hại thì cũng không có khả năng trốn thoát được đâu."

Không thuyết phục được thì uy hiếp, hắn đã dùng thủ đoạn này vô số lần để lôi kéo những người ở ngoài căn cứ. Những người bị thuyết phục sẽ tôn sùng loại ý niệm của bọn họ, còn những người không thể thuyết phục thì chỉ cần cho họ thấy được ích lợi và hứa hẹn một cuộc sống xa hoa sung sướng trong tương lai, họ sẽ lập tức bị đồng hoá, chưa từng có ngoại lệ.

Hắn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quách Đức giống y hệt trong dự đoán, "Anh là người đứng đầu của bọn họ phải không, năng lực hẳn là đã lên đến cấp hai giống như thủ lĩnh của bọn tôi, nếu anh gia nhập căn cứ thì chắc chắn anh sẽ có được đãi ngộ tốt nhất."

Dị năng giả hiện tại mới thức tỉnh chưa được bao lâu, đa số người vẫn chưa nắm vững được sức mạnh của mình, họ thậm chí còn không thể tự mình giết chết được một con tang thi, vì những lý do đó nên ở căn cứ này thể năng giả có địa vị cao hơn.

Nếu không phải có Tạ Ân huấn luyện thì mấy người Cầu An cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy. Hà Dục Tiêu là bởi vì hoàn cảnh của bản thân, dị năng của cô là sức mạnh đã biến dị nên mới mạnh hơn bình thường. Đây cũng là lý do mà Chu Thành cảm thấy bọn họ rất mạnh.

"Ngươi mang bọn họ đi đâu rồi hả?" Quách Đức nuốt một ngụm nước bọt. Trong lòng hắn yên lặng thắm cây nến cho người này, nếu là dùng xích sắt bình thường trói Tạ Ân thì tên Chu Thành này dù có mạng lớn thì hôm nay cũng chết chắc rồi.

"Có nhìn thấy cái bệnh viện tâm thần kia không? Ở đó có rất nhiều phòng giam dành cho người bệnh, hiện tại nó đã được cải tạo lại, mỗi một cái cửa sắt đều đã có khoá điện tử. Nếu không có dấu vân tay của tôi thì sẽ không mở ra được, bọn họ cho dù có mọc cánh cũng không thể thoát ra........"

Không đợi Chu Thành giới thiệu xong thì tiếng còi cảnh báo chói tai đã vang lên, tiếng thông báo cũng xuất hiện ngay sau đó, "Có người vượt ngục! Có người vượt ngục! Các chi đội mau tập hợp lại."

Cái ngữ khí vội vàng này mà đem so với tối qua thì đúng là chân thật hơn rất nhiều.

Chu Thành vẫn đang duy trì động tác há mồm khi nói chuyện, vẻ thong dong của hắn lúc nghe xong thông báo thì hoàn toàn rạn nứt.

Tiếng chuông điện thoại làm hắn hồi phục lại tinh thần, Chu Thành vội vàng tiếp máy, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"C*n m* nó anh không khoá cửa lại à? Bốn người vừa mang về tối hôm qua hiện tại đã chạy ra rồi!" Người ở bên kia điện thoại đang quan sát tình hình. Quân của bọn họ chưa kịp dùng dị năng thì đã bị đá văng ra ngoài, ba người kia có thân thủ cực kì tốt, đặc biệt là nam nhân đi đầu, tốc độ của anh quá nhanh, ngay cả thể năng giả cũng không so sánh được. Người kia tức giận hét lên với điện thoại, "Trong số chúng rõ ràng vẫn còn một tên thể năng giả cấp hai, mắt anh bị mù rồi à?"

"Sao lại có bốn người? Lại còn thể năng giả cấp hai?" Chu Thành ngạc nhiên.

Ngôn Bạch bị ba người đằng trước bảo vệ chặt chẽ, chỉ khi thấy có người lại gần thì cậu mới biến ra cánh cửa sắt mà mình thu trong không gian ra, cậu đánh không được nhưng vẫn có thể ngăn chặn vài người. Ngay khi Ngôn Bạch chặn đòn tấn công của kẻ địch thì ba người phía trước sẽ nhanh chóng giải quyết tên đó, nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng vượt qua các đòn tấn công mà không ai có thể cản phá, Ngôn Bạch cảm thấy trong lòng cô một cỗ nhiệt huyết đang sôi trào.

Khi còn là hamster cậu chỉ có thể trốn ở trong túi nhưng bây giờ đã khác, đây là lần đầu tiên cậu tự mình trải qua cảm giác được chiến đấu, thân thể cậu run nhè nhẹ, bởi vì sợ hãi nhưng cũng vì sự kích động.

Omega trước giờ đều rất yếu đuối, bọn họ thường được ví như những loại đồ sứ tinh mỹ, đẹp nhưng dễ tổn thương.

Nhưng bây giờ không phải như vậy nữa, cậu có thể kề vai chiến đấu cùng mọi người, có thể tự mình cứu giúp người khác, thậm chí còn có thể giúp đỡ người có thực lực tương đương với alpha mạnh nhất, Tạ Ân!

Cái suy nghĩ này làm trong lòng Ngôn Bạch vui muốn nở hoa, vì vậy đôi mắt của cậu càng cố gắng quan sát bốn phía xung quanh để có thể sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.

Dù sao thì trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều cửa sắt và giường sắt giống như vầy nên cậu không hề cảm thấy lo lắng chút nào.

Một tiếng trước.

Sau khi Ngôn Bạch giải thích đại khái sự tình thì sắc mắt Tạ Ân mới dần dịu xuống. Ba người họ tuy rằng cảm thấy chuyện này rất khó tin nhưng sau khi nghe xong họ cũng đã tiếp nhận tất cả, hơn nữa họ còn nghiêm túc hứa sẽ giữ kín chuyện này, bên cạnh đó còn không quên nhắc nhở cậu không nên kể cho bất kì ai khác. Ngôn Bạch nghe lời nhắc nhở mà vừa thấy buồn cười lại vừa thấy cảm động.

Cậu vào không gian dùng ít tài sản mà cậu tích cóp được từ mấy ngày qua để đổi lấy một thiết bị quấy nhiễu, tuy rằng chỉ có thể mua được phiên bản cũ nhất nhưng với tình hình hiện tại thì vẫn đủ dùng.

Sau khi thoát khỏi phòng giam thì bốn người phát hiện ra chỗ này chính là tầng hầm của một bệnh viện, hơn nữa còn không phải là một bệnh viện bình thường.

Tầng hầm của bệnh viện bình thường sẽ chẳng có nhiều nơi giống phòng giam như vậy. Phòng ở bên trái bọn họ có diện tích khá lớn nhưng càng đi sâu vào trong thì diện tích sẽ càng ngày càng nhỏ, căn phòng cuối cùng chỉ đủ sức chứa cho một người.

Toàn bộ cửa sắt của phòng giam đều được đóng chặt, ngoại trừ phòng bọn họ thì không còn căn phòng nào được mở cửa nữa.

Ở ngoài sân bệnh viện có đầy đủ các loại máy móc chữa bệnh nhưng phía trên chúng nó lại dính đầy vết máu, nói là máy móc chữa bệnh còn không bằng nói chúng nó là máy móc tra tấn. Ngôn Bạch nhìn mà sởn hết cả tóc gáy.

"Chúng hẳn là dùng đễ nghiên cứu tang thi ở trước mạt thế." Tạ Ân nhìn vết máu phía trên.

"Có thể là chúng dùng cho bệnh nhân tâm thần?" Hà Dục Liêu nói.

"Cửa sắt và máy móc bên trong đều là loại tân tiến nhất, hơn nữa cửa sắt còn không có lỗ để đưa đồ ăn. Điều này chỉ có thể giải thích là người bên trong phòng giam không cần đồ ăn vẫn có thể sống được. Có thể khi mạt thế diễn ra người ở đây đã chạy đi hết, mấy kẻ hiện tại chỉ là vừa lúc nhặt được món hời thôi."

"Các ngươi!"

Bỗng nhiên một kẻ đi tơi nơi này vừa lúc chạm mặt với bốn người, vẻ mặt hắn đầy vẻ khiếp sợ nhưng chưa kịp dứt câu thì đã bị Vân Thăng vặn gãy cồ từ phía sau.

Anh hơi chán ghét nhìn hai tay của mình, đây là lần đầu tiên anh giết người.

Tạ Ân ngẩng đầu nhìn về một phía, "Có máy theo dõi, đi mau."

"Khoan đã." Ngôn Bạch vội vàng gọi mọi người lại, "Những phòng giam khác đều có người!"

Có thể là do nghe được tiếng động lúc chạy ra của bọn họ nên trong mấy cánh cửa khác đều đồng loạt truyền ra những tiếng động nhỏ, Ngôn Bạch nhìn vào phòng, cảnh tượng bên trong làm cậu hoảng sợ.

Những người bên trong đều bị tra tấn đến không nhìn ra hình người, tốt một chút thì còn còn có thể cử động, nếu không thì chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đấy, những người này đều không biết là còn sống hay đã chết.

Sau khi cứu ra thì người sống chỉ còn có tám, sắc mặt của họ đen sạm vì chịu quá nhiều ngược đãi, hơn nữa ai cũng suy yếu vì bị bỏ đói.

Ngôn Bạch lấy ra cháo bát bảo và thuốc trị thương lúc trước Tạ Ân dùng còn dư lại từ trong không gian, hiện tại người thức tỉnh dị năng rất nhiều nên không gian của cậu cũng không tính là quá chói mắt.

Cháo này là do cậu dùng lửa nhỏ nấu suốt một buổi tối, đậu được hầm mềm khi cho vào miệng liền tan ra, mềm mại nhưng chắc bụng, hiện tại vừa lúc lấy ra cho những người này ăn.

Hương thơm đột nhiên xuất hiện làm tầng hầm liên tục vang lên từng đợt âm thanh nuốt nước miếng, nhưng không có ai dám nhận lấy, bọn họ không dám tin đây là sự thật, chỉ sợ vừa chạm vào sẽ phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ.